(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 47: Bạn gái cũ của thiếu gia nhà giàu (47)


2 năm

trướctiếp

Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

"Tổ tông ơi, sao lại bị đuổi ra ngoài rồi?"

Vưu Ngọc ca thán, "Thôi, chị quen rồi, vừa lúc này lại hợp lí. Em không ở biệt thự của ngài Lãnh nữa càng tốt."

Đang lúc loạn hết cả lên thế này, Đường Quả trên danh nghĩa là bạn gái của Trần Việt Sinh, nếu như bị phát hiện đi ra đi vô biệt thự của người đàn ông khác thì không tốt lắm.

Đúng là trong cái rủi cũng có cái may mà.

"Đạo diễn Trần không tệ, cũng biết giúp em nghĩ cách giải quyết tốt thế này."

"Chờ mọi chuyện kết thúc nhớ phải cảm ơn anh ta đấy."

Đường Quả đáp, "Vâng."

"Ừ. À mà đạo diễn Trần có nói sắp tới sẽ phải thường xuyên diễn cùng nhau. Chị sẽ giúp cả hai chọn thời gian và địa điểm hợp lí."

"Vâng chị."

Vưu Ngọc cẩn trọng nhìn Đường Quả, thấy cô không có vẻ khổ sở gì, nói thêm một câu, "Ngài Lãnh dù có quyền lực lớn nhưng tính tình lại không được tốt lắm, không chừng ngày nào đó sẽ chướng mắt em. Hiện tại ra ở riêng cũng tốt."

Ý chị là, sau khi ra album đầu tay, Đường Quả có thể không cần Lãnh Duệ nữa.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Vưu Ngọc chị phát hiện ra Trần Việt Sinh cực kì thưởng thức tài năng của Đường Quả, không bao giờ sẽ để cô bị chôn vùi.

"Vưu tỷ, chị có thời gian thì đưa cái này cho Lãnh Duệ giùm em." Đường Quả lấy một cái máy nghe nhạc ra, môi nhếch lên nụ cười, "Không có em, ngài ấy buổi tối ngủ không ngon. Chị đưa cho ngài ấy, sau này không có em ngài ấy vẫn ngủ ngon được."

Vưu Ngọc ngẩn người, "Tiểu Quả, chẳng lẽ em..."

Em thích ngài Lãnh rồi?

Người kia vô tình vô nghĩa, coi như là đại gia, cũng không nên có tình cảm gì, một khi đã có rồi không thể quay đầu được.

"Chị Vưu, cứ nghe em."

"Được rồi, chị rảnh sẽ qua đưa."

"Chị nhớ phải đưa tận tay ngài ấy đấy," Đường Quả cong cong mắt, "Nói là em ép chị phải đưa."

[Kí chủ, cô thực sự có tình cảm với Lãnh Duệ à?] Hệ thống hoang mang Hồ Quỳnh Hương.

Đường Quả nhẹ cười một tiếng, "Thiểu năng, mi thì hiểu cái gì."

"Hắn coi ta là cỏ rác, ta tội gì phải coi hắn là châu báu?"

Hệ thống: Thôi xong, kí chủ điên thật rồi.

...

"Cuối cùng cũng hết một ngày."

Trần Việt Sinh kỳ thật có chút lưu luyến quãng thời gian ở chung với Đường Quả, "Hôm nay anh đưa em về. Album đã ra rồi, khoảng nửa năm nữa thì chúng ta kết thúc."

Nói thật, anh có chút không muốn kết thúc.

Trước kia anh không đưa Đường Quả về là vì cảm thấy Đường Quả là người của Lãnh Duệ, anh làm vậy không đúng.

Hiện tại đã nhiều ngày trôi qua rồi, cái kết của họ cũng sắp đến.

Trần Việt Sinh không thể không thừa nhận rằng anh có chút tâm tư khác với Đường Quả.

Đáng tiếc, anh xuất hiện quá muộn.

Trần Việt Sinh hướng về biệt thự của Lãnh Duệ, Đường Quả lên tiếng nhắc nhở.

"Không phải hướng này?" Trần Việt Sinh kinh ngạc, "Lãnh Duệ chuyển nhà rồi?"

"Không phải, là tôi chuyển đi."

Trần Việt Sinh đột ngột dừng xe lại, nhìn Đường Quả, "Hai người kết thúc rồi?"

"Xem như thế." Đường Quả gục đầu xuống, thoạt nhìn có chút mất mát.

Trần Việt Sinh giữ chặt tay lái, "Quả Nhi, em thích cậu ta?"

Nếu không, sẽ không đau khổ.

"Không có."

Đường Quả ngẩng đầu, nụ cười vẫn trên mặt. Cô nói địa chỉ mới của mình.

"Nói thật, hai người kết thúc cũng tốt. Cậu ta không hợp với em." Trần Việt Sinh bất chợt cảm thấy mình có chút hèn, "Cậu ta không bao giờ đối xử tốt với phụ nữ. Phụ nữ trong mắt cậu ta đều rất nguy hiểm, cậu ta không bao giờ thật lòng đâu."

"Em xứng đáng với một người tốt hơn nhiều."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp