Thiên Cơ Diệu Thám

Chương 40: Thù Hận Thổn Thức (Thượng)


...

trướctiếp

Buổi tối mười giờ, An Châu lại đổ cơn mưa phùn, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống rất nhiều, dường như thể hiện những ngày mùa hè chói chang sắp kết thúc.

Trong văn phòng của đồn cảnh sát An Châu, Tư Nhuế và Lôi Nhất Đình đang nằm trên mặt bàn của mình, nói linh tinh việc liên quan đến vườn động vật hoang dã.

“Ta đoán.” Lôi Nhất Đình nói, “Vạn Tuấn Phi này, có lẽ cũng muốn nhân cơ hội trả thù vườn động vật hoang dã một chút? Xảy ra sự kiện lão hổ ăn thịt người, chắc chắn sẽ có sự ảnh hưởng không nhỏ với vườn bách thú!”

“Không, ngươi nói sai! Ta không biết Vạn Tuấn Phi có suy nghĩ này hay không.” Mỹ nữ Tư Nhuế lắc đầu nói, “Thế nhưng, vườn bách thú chắc chắn sẽ không chịu ảnh hưởng gì!”

“Chẳng những không chịu ảnh hưởng, hơn nữa biết đâu còn càng nổi tiếng hơn!”

“Không thể nào? Không có lý nào?” Lôi Nhất Đình nói, “Mặc dù đây là một vụ án lên kế hoạch giết người, nhưng nói thế nào cũng là lão hổ ăn thịt người, mấy ngày nay vườn bách thú vẫn ở trong trạng thái ngừng kinh doanh đấy! Chắc chắn thành tích sẽ bị hạ xuống!”

“Ha ha, vừa nhìn đã biết ngươi là bé ngoan không có nhiều kinh nghiệm sống!” Tư Nhuế cong môi mỉm cười quyến rũ, “Dùng đầu óc đầy mỡ của ngươi suy nghĩ một chút đi!”

“Sự kiện lão hổ ăn thịt người đã trở thành tin lức lớn, bây giờ lại trở thành một vụ án mưu sát lợi dụng lão hổ, còn có quảng cáo nào có hiệu quả tốt hơn cái này chứ?”

“Hãy chờ xem, Bán Đảo!” Tư Nhuế vỗ bả vai rộng của Lôi Nhất Đình, “Hai ta đánh cược thì thế nào? Ta cược sau mùng chín, vườn động vật hoang dã chắc chắn sẽ kín người hết chỗ, việc làm ăn bùng nổ!”

“Nếu ngươi thua, ngươi cứ mới ta đi ăn một bữa ngon ở nhà hàng Luna (một nhà hàng cơm tây), thế nào?”

“Không!” Lôi Nhất Đình rất kiên quyết lắc đầu, “Ta không cược với ngươi đâu!”

“Không thể nào?” Tư Nhuế bất ngờ, “Ngươi sợ thua như thế sao? Không phải ngươi rất thích đánh cược sao? Nếu ta thua, vậy ta mời ngươi còn không được sao?”

“Không, không cá cược!” Lôi Nhất Đình lại kiên quyết xua tay, “Ngươi nói toạc lão thiên, ta không đánh cược với ngươi!”

“Giỏi lắm, ngươi là đội hoa của chúng ta, mặc kệ là ai trong hai ta mời ăn cơm, sau khi ăn xong, ta sẽ biến thành kẻ địch của tất cả nam thám viên độc thân trong cảnh đội của chúng ta! Ta không ngốc như vậy đâu!”

“Dừng!” Tư Nhuế trợn trắng mắt, tặc lưỡi than thở, “Ngươi thật sự tự tin với bản thân… Chỉ dựa vào điều kiện này của ngươi, bọn họ cũng có thể coi ngươi là kẻ địch được sao?”

“Ai? Lời nói này của ngươi, cũng quá tổn thương người ta?” Lôi Nhất Đình tức giận đan chéo hai tay, miệng bĩu ra cứ như ngọn núi Vân Bằng.

“Được, chỉ đùa một chút mà thôi!” Tư Nhuế nhận ra lời nói của mình hơi quá đáng, vội vàng an ủi, “Bụng của ngươi lớn như thế, sẽ không để bụng chứ?”

“Hừ…” Hiển nhiên Lôi Nhất Đình không thể bỏ qua.

“Nhận tội! Nhận tội!” Đúng lúc này, Khổng Vượng đột nhiên đẩy cửa văn phòng ra, hưng phấn hô to, “Đường ca, Vạn Tuấn Phi kia đã nhận tội!”

“Hắn ta đã nhận, hắn ta chính là hung thủ trong vụ án mạng kéo người trấn Vân Thanh, còn có vụ án lão hổ ăn thịt người ở vườn bách thú!!!”

Vừa nói ra lời này, Tư Nhuế và Lôi Nhất Đình đều đứng bật dậy.

“Thật sự nhận tội!” Lôi Nhất Đình nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Thế này cũng quá nhanh đi? Ta còn tưởng phải chờ tời sau nửa đêm chứ!”

“Chứng cứ vô cùng xác thực, hắn ta còn có cái gì để ngụy biện chứ?” Khổng Vượng hưng phấn chạy đến trước mặt Chu Đường, lại nói một lần nữa, “Đường ca, hắn ta nhận tội!”

“Ồ ừm…” Vào lúc này, Chu Đường đang nằm sấp trên bàn làm việc ngủ thiếp đi, sau khi nghe thấy Khổng Vượng kêu lên, hơi ngẩng đầu lên xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, bình tĩnh nói, “Nhận tội thì nhận tội thôi, có gì phải ngạc nhiên? Chậc… Ôi chao…”

Hắn nói xong duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó chậm rãi đứng dậy, sau đó… Lại dùng tư thế chạy nước rút trăm mét lao ra khỏi văn phòng, chạy như bay về phía phòng thẩm vấn!

“Điều này…”

Trong văn phòng, chỉ còn lại một đám thám viên há hốc mồm…



Từ sau khi Vạn Tuấn Phi bị đưa về đồn cảnh sát, hắn ta vẫn nghiến chặt răng, không hé miệng.

Lúc đầu Chu Đường cũng đi theo nghe một lúc, nhưng sau khi kiên trì được mấy tiếng hắn thấy hơi phiền, thế là quay về văn phòng ngủ một lát!

Thật không ngờ còn chưa ngủ thoải mái, Vạn Tuấn Phi đã nhận tội, sao hắn lại không thấy hưng phấn với điều này được chứ?

Vào lúc này, sau khi Chu Đường hùng hổ chạy đến phòng giám sát, phát hiện trong phòng giám sát đã kín người hết chỗ, đội trưởng Nghiêm Bân, tổ trưởng tổ một Tiêu Lượng, còn có mấy vị lãnh đạo cảnh đội đều ở đây.

Thấy Chu Đường đến đây, tất cả bọn họ đều nhìn Chu Đường với ánh mắt khác thường.

Thế nhưng, vào lúc này Vạn Tuấn Phi ở trong phòng thẩm vấn đang kể lại quá trình phạm tội của hắn ta, vì vậy sau khi mọi người thấy kỳ lạ, tất cả đều nhìn về phía cửa kính một mặt, nhìn vào bên trong phòng thẩm vấn.

“Hồ Trung Vĩ nói dối.” Trong phòng thẩm vấn, chỉ thấy Vạn Tuấn Phi đang chán nản nói, “Đây không phải lần đầu tiên hắn ta làm như vậy!”

“Trước lúc lên tin tức kia, ít nhất hắn ta đã dùng ô tô kéo chết bốn con chó! Trong đó, còn có Cầu Cầu…”

Hồ Trung Vĩ…

Chu Đường nhớ lại một chút, Hồ Trung Vĩ này chính là người bị hại trong án mạng kéo người!

“Cầu Cầu, vậy là một con chó rồi?” Lý Tiểu Tiên đang ngồi ở vị trí thẩm vấn hỏi, “Là ngươi nuôi sao?”

“Không!” Vạn Tuấn Phi nói, “Cầu Cầu là một con chó lang thang, ở trong khu rừng trên núi, có đôi khi vào trong thôn tìm đồ ăn, có đôi khi ta sẽ cho nó ăn….”

“Lần đó, ta tận mắt nhìn thấy, Hồ Trung Vĩ trói chặt Cầu Cầu, dùng ô tô kéo nó chết tươi!”

“Lý do của Hồ Trung Vĩ là.” Vạn Tuấn Phi nhớ lại nói, “Lúc ấy Cầu Cầu sủa hắn ta mấy tiếng, khiến hắn ta rất khó chịu, vì vậy liền kéo chết nó…”

“Cầu Cầu thật sự rất đáng thương!” Ánh mắt Vạn Tuấn Phi trở nên đờ đẫn mất sắc, “Lúc chết, nó đang mang thai chó con, cái người họ Hồ kia, không chỉ hại một mạng của Cầu Cầu…”

“Ngươi… Tận mắt nhìn thấy chuyện này.” Lý Tiểu Tiên hơi nặng nề, hỏi, “Vậy vì sao lúc đó ngươi không đi ngăn cản chứ?”

“Hừ, các ngươi đã biết rõ còn cố hỏi?” Trong mắt Vạn Tuấn Phi lóe lên vẻ hơi bất đắc dĩ, “Hồ Trung Vĩ là một tên ác bá trên trấn, sao ta dám đi chọc hắn ta chứ?”

“Nói như vậy…” Lý Tiểu Tiên nhíu chặt hàng lông mày hỏi, “Cũng vì như vậy, vì vậy ngươi mới giết hắn ta?”

“Bời vì như vậy?” Vạn Tuấn Phi đột nhiên trở nên kích động, “Ý của ngươi là, mạng của chó thì không phải là mạng sao? Ta giết một tên ác ôn khốn kiếp coi thường mạng sống như thế, là không nên sao?”

“Sao ngươi lại biết, hắn ta từng kéo giết bốn con chó chứ?” Vì để tránh cảm xúc của Vạn Tuấn Phi trở nên kích động, Lý Tiểu Tiên vội vàng chuyển chủ đề.

“Bởi vì…” Vạn Tuấn Phi hừ lạnh một tiếng, nói ra đáp án đơn giản nhất, “Trước khi hắn ta chết, ta từng hỏi hắn ta! Hắn ta tự nói cho ta biết!”

“Ngoại trừ một lần trên tin tức, còn có một lần Cầu Cầu, hắn ta còn giết hại mạng sống của ba con chó khác, hơn nữa đều sử dụng cách kéo giết tàn nhẫn nhất, vì vậy ta mới phải ăn miếng trả miếng, để hắn ta nếm thử cảm giác bị kéo chết…”

Chậc chậc…

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nghe lý do giết người của Vạn Tuấn Phi, vẫn khiến đám thám viên trong phòng giám sát không ngừng thổn thức.

“Vậy… Ta còn có chuyện không hiểu rõ!” Lý Tiểu Tiên nói, “Hồ Trung Vĩ kéo chó, đã là việc hai năm trước, vì sao khi đó ngươi không giết hắn ta, mà cứ phải chờ đến bây giờ chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp