Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 88


1 năm

trướctiếp

Bạn là một sự xuất hiện kỳ diệu trong cuộc sống của tôi.

Edit: Mean

Không phải Đường Kiến Đông không biết đứa nhỏ này cuồng vọng, nhưng vẫn bị hắn lần nữa làm cho đổi mới nhận thức.

Ông đã không ký hợp đồng với ban nhạc nào hơn mười năm rồi!

Vậy mà câu đầu tiên thằng nhóc này nói ra không phải hào hứng hay vui vẻ… Mà là ngồi đối diện nói ông đây biết mình sẽ thành công!

Ông biết sẽ có ngày hôm nay!

Điếu thuốc Đường Kiến Đông vừa nuốt gần như nghẹn lại trong cổ họng.

Lục Duyên tỏ vẻ hợp đồng không có vấn đề, nhưng có một số điểm cần thảo luận ngoài hợp đồng: “Thứ nhất, chúng tôi vẫn giữ quyền quản lý Weibo của ban nhạc.”

Về chiến lược hoạt động, chắc chắn sẽ có sự khác biệt giữa công ty và nghệ sĩ.

Đường Kiến Đông lập tức hiểu ý: “Không cần uyển chuyển, cậu muốn có quyền lên tiếng chứ gì.”

Lục Duyên: “Đúng vậy.”

“…” Đường Kiến Đông suy tư một hồi, “Không thành vấn đề.”

Lục Duyên gõ ngón tay lên bàn vài cái, lại nói: “Thứ hai, chỗ Bên A có quyền sắp xếp tất cả lịch trình làm việc của Bên B, phần sau còn phải thêm một câu nữa, nội dung hợp đồng phải được Bên B thông qua trước.”

Đường Kiến Đông: “Khẩu khí của tiểu tử cậu không nhỏ, ở chỗ này còn muốn bàn nhiều điều kiện với tôi như vậy.”

Lục Duyên: “Ngài nói có thể nói chuyện cần nói.”

Đường Kiến Đông cạn lời.

Lục Duyên có rất nhiều yêu cầu đối với các chi tiết của hợp đồng, thậm chí ý kiến của hắn còn rất chuyên nghiệp, lúc này Đường Kiến Đông mới thực sự nhận ra mức độ chuẩn bị cho việc “Chuẩn bị sẵn sàng” của hắn sâu đến mức nào.

Sau khi xác nhận không có gì để thêm nữa, Lục Duyên đóng tập tài liệu lại, đứng dậy, duỗi tay nói:

“Hợp tác vui vẻ.”

Bản Ghi Sóng Âm công bố tin tức về ban nhạc được ký kết gần như đồng thời trên Weibo chính thức, nhưng chỉ trong nửa giờ, chủ đề này đã tăng đều đặn, gây náo động trên Internet.

Mặc dù ban nhạc không phải là một chủ đề nóng.

Nhưng trên đó có thêm bốn chữ Bản Ghi Sóng Âm, cho dù lạnh đến đâu cũng có thể trở thành hit lớn.

Hàng ngàn bình luận.

[Cư dân mạng: Chúc mừng! Chờ chút… Ban nhạc??? ]

[Cư dân mạng: Tôi không nhìn nhầm chứ, chữ ký này là một ban nhạc? ]

[Cư dân mạng: Fan cũ theo dõi Sóng Âm hơn mười năm đây, lần đầu tiên có một trường hợp ngoại lệ ký hợp đồng với ban nhạc thế này đó. ]

Trong đủ loại thanh âm, có cả lượng fan mà nhóm V đã dày công tích lũy suốt mấy năm qua.

Tâm trạng của fan hâm mộ giống như nuôi dạy con trai, fan mami cảm động đến rơi lệ đầy mặt, vừa quảng cáo cho bọn họ vừa rơi nước mắt như một người mẹ già.

[Cư dân mạng A: Ma ma sẽ luôn yêu các con! Tiến lên! ]

[Cư dân mạng B: Ban nhạc thần tiên tôi theo suốt bao nhiêu năm nay sắp không giấu được nữa sao? ]

[Cư dân mạng C: Nếu đã vậy thì cùng nhìn lại nhóm V đi, ban nhạc Vent chính thức thành lập trong underground vào tháng 6 năm 2015, thành viên trước đây của ban nhạc còn có tay ghi-ta Húc ca và tay bass Đại Minh, đã ra mắt bốn album và đĩa đơn mới nhất Viên đạn bạc, nên tìm hiểu một chút. ]

[Cư dân mạng D: Đi ngang qua thì đừng có bỏ lỡ, ban nhạc của chúng tôi quả thật không dễ dàng chút nào, tay bass hiện tại cũng là đoạt từ WC đại học C. ]

[Cư dân mạng C trả lời cư dân mạng D: Người anh em, ông bỏ sót một cái, tay ghi-ta cũng là đoạt lấy. ]

……

Sau một thời gian, người tinh mắt phát hiện ra nhân vật át chủ bài Cát Vân Bình đã thích Weibo này.

Cho dù trên mạng nhiệt tình thế nào, Lục Duyên cũng không biết chuyện này, hắn đang bận cùng Đường Kiến Đông hoàn thành điều khoản, ký xong mới biết bên Tiêu Hành vẫn chưa kết thúc, dự định lái xe đến cửa Công nghệ kỹ thuật Khải Hồng đợi anh.

– Lộ trình đang được lên kế hoạch cho bạn.

– Đi thẳng con đường hiện tại…

Lục Duyên vặn ga, lái xe theo hướng điều hướng chỉ dẫn.

Công nghệ kỹ thuật Khải Hồng không hổ là công ty lớn, lộ trình điều hướng rất rõ ràng, không cần phải trải qua địa hình loanh quanh.

Lục Duyên lái xe đến cửa công ty, nhưng không tìm được chỗ đậu xe, đành phải tắt máy, một chân chống xuống đất cứ như vậy ngồi trên xe.

Chiếc mô tô này của anh Vĩ đã trở nên cực ngầu sau khi lắp dàn âm thanh trên xe.

Đi kèm với nhạc nền và đèn nhiều màu sắc mát mẻ.

Đặc biệt nếu đi vào ban đêm, nó hoàn toàn có thể trở thành chủ đạo.

Lục Duyên vốn dĩ muốn ngậm keo họng giết thời gian, nhưng tình cờ chạm vào nửa bao thuốc anh Vĩ vứt trong xe.

Đàn ông mà, hễ có chuyện gì vui hay không vui là muốn điếu thuốc.

Lục Duyên cầm nửa bao thuốc lá, lấy ra một điếu, cắn khô.

Hắn từng là một người nghiện thuốc lá nặng, sau này vì ca hát nên không hút thuốc nhiều để bảo vệ cổ họng của mình, trừ lần suýt chút nữa giải tán đó mới thực sự trở lại như trước.

Hút thuốc, uống rượu, bất cứ loại nào.

Có người đi ngang qua, không khỏi liếc hắn một cái.

Quần jean, áo sơ mi trắng, rõ ràng là ăn mặc khá sạch sẽ, nhưng lại không giống người tốt, xăm mình, bấm khuyên tai, miệng ngậm điếu thuốc.

Thời điểm Tiêu Hành bước ra, bài hát thứ hai đang phát trong tai nghe của Lục Duyên.

Hắn ngước mắt lên, câu ‘Today is gonna be the day, hãy quên đi quá khứ và bắt đầu lại’ tiếp nối khúc dạo đầu, không nhanh không chậm vang lên.

Lục Duyên chỉ đeo một bên tai nghe.

Bên tai là tiếng xe cộ ầm ầm trên phố, Tiêu Hành bước tới gần, hơi cúi người nói: “Anh đẹp trai, đợi người sao.”

Lục Duyên nở nụ cười: “Không đợi ai, ông đây đang kéo khách làm ăn.”

Tiêu Hành theo sau nói: “Mười tệ được không?”

“Mười tệ,” Lục Duyên nói, “Hơi ít đó.”

“Ra giá đi.”

“Tôi ra giá, chậc, giá khởi điểm phải là năm mươi.”

“Anh đẹp trai,” Tiêu Hành vươn tay rút điếu thuốc Lục Duyên đang ngậm trong miệng, đưa trở lại miệng mình, cắn điếu thuốc nói từng chữ một, “… Anh lái xe đen sao?”

Tiết mục cosplay tài xế xe ôm của Lục Duyên gần như xong, hắn vặn chìa khóa, chân dài đạp xuống đất rồi dắt xe quay lại đường.

Ngược gió, tiếng hát hòa cùng gió và cảnh vật cứ ngược xuôi theo cảnh vật trên đường.

“Con đường phía trước gập ghềnh khó đi”

“Đèn dẫn đường cũng mơ hồ không rõ”

……

Phía trước vừa lúc gặp đèn đỏ.

Lục Duyên phanh gấp, lúc chờ đèn đỏ không nhịn được hừ hừ hai câu.

Ngữ điệu của Lục Duyên rất chính xác, Tiêu Hành đại khái nghe được hai âm.

Huống chi đã nghe hắn hát ca khúc này trước đây.

Trong hầm trú ẩn tồi tàn oi bức, anh đã được chứng kiến một màn trình diễn ấn tượng, lúc đó Lục Duyên ẩn hiện trong bóng tối, còn nóng cháy hơn cả mặt trời rực rỡ bên ngoài.

Thật ra trước khi nhìn thấy Lục Duyên ở dưới lầu, Tiêu Hành còn chưa ra khỏi trạng thái vừa ký hợp đồng, chỉ khi nhìn thấy hắn xuất hiện, anh mới cảm nhận được chút chân thực.

Tiêu Hành thở ra một hơi thuốc, được nửa chừng lại kẹp điếu thuốc giữa ngón tay.

Sau đó, anh di chuyển ngón tay, dùng tay kẹp điếu thuốc kéo dây tai nghe bên hông Lục Duyên.

Đèn đỏ vừa chuyển, Lục Duyên nhận thấy dây tai nghe được nhẹ nhàng kéo ra, nghiêng đầu nhìn đằng sau.

Nhưng chưa kịp nói gì thêm đã bị xe phía sau bóp còi thúc giục.

“Ý tôi là có thể”

“Bạn có thể cứu tôi khỏi thế giới vừa lạnh lẽo vừa ấm áp này.”

Lục Duyên chạy được nửa đoạn đườmg, nghĩ thầm bây giờ về nhà cũng quá chán đi, dù sao hai người cũng vừa ký hợp đồng, một người đang chờ ngày ra mắt, còn một người chuẩn bị sải cánh vào thế giới công nghệ.

“Hay là đừng về nữa, buổi tối ăn tiệc rượu với đám Lý Chấn, hơn nữa bây giờ về cũng không có gì để làm.” Lục Duyên nói thêm, “Hẹn hò đi anh Hành.”

Tiêu Hành không đồng ý với câu “Không có gì để làm” này: “Cũng không phải không có việc gì để làm.”

Lục Duyên sặc một chút, suýt chút nữa tăng ga bay ra với tốc độ cao: “Ông đây lái xe, vị khách này, bây giờ anh nói vậy rất nguy hiểm đó.”

Giảm tốc độ, vượt qua biển báo trạm dừng.

Tiêu Hành: “Anh chưa nói gì cả, em nghĩ gì vậy?”

Tiêu Hành liếc nhìn tên đường trên biển báo dừng xe.

“Lái đi đâu vậy?” Tiêu Hành khẳng định đã từng ở đây, “Chỗ này từng đi qua rồi.”

Lục Duyên nhìn thoáng qua, hắn chưa từng nhớ đường: “Không thể.”

Sau khi xe chạy ra ngoài một lúc, Tiêu Hành mới nhớ ra tên đường lúc trước: “Đừng có không thể, lần trước em lạc đường ở chỗ này.”

Anh nói chính là lần Lục Duyên trốn Đại Pháo, mù mờ đi dọc theo hầm trú ẩn, cuối cùng bị lạc.

Tiêu Hành nói xong, Lục Duyên lái xe một lúc quả nhiên nhìn thấy một thị trấn cổ kính quen thuộc.

Và cây cầu hắn ngồi ngày ấy.

“Đúng thật…” Lục Duyên lẩm bẩm.

Vừa rồi khi Lục Duyên hỏi anh muốn đi đâu, Tiêu Hành đột nhiên trả lời một câu: “Tới hầm trú ẩn.”

Lục Duyên kinh ngạc: “Hầm trú ẩn? Sao lại muốn đến hầm trú ẩn?”

Tiêu Hành không nói gì.

Hầm trú ẩn quả thực quá tiện đường.

Đi thẳng theo con đường này là đường Phi Dược.

Số nhà hai bên đường lần lượt giảm dần từ lớn đến nhỏ, cánh cổng sắt số 3 từ từ hiện ra, vài thanh niên rock and roll tóc xoăn ngồi xổm ở cửa hút thuốc.

“Tới rồi.”

Lục Duyên đậu xe gần đó, đi ngang qua chào hỏi mấy người anh em.

Mặc dù tin tức Bản Ghi Sóng Âm ký hợp đồng mới được tung ra, nhưng dưới sự truyền miệng của đám thanh niên rock and roll ở hầm trú ẩn, tốc độ của tin tức không chậm hơn tốc độ của Internet.

Có người vỗ vai hắn nói: “Đã xem tin rồi, quá trâu bò, chúc mừng.”

Lục Duyên xua xua tay, dẫn Tiêu Hành đi vào hầm trú ẩn: “Hôm nào tìm mọi người uống rượu.”

“Không được”, Đội trưởng Hắc Đào rảnh rỗi sau buổi diễn tập, nói, “Nói thế nào thì cùng phải đãi tiệc ba ngày trong hầm trú ẩn! Chết tiệt, một thành viên trong chúng ta có thể từ dưới đất ra ngoài…” Hắn ta nghẹn ngào, cuối cùng nói, “Mẹ nó, khốn kiếp! Làm tốt lắm!”

Trong mắt người qua đường, người ký hợp đồng có thể chỉ là công ty thu âm đã lâu không ký ban nhạc, nhưng lại ký hợp đồng với ban nhạc.

Đối với nhóm người sống vì rock and roll này, thì đó là một tín hiệu phấn khởi hơn cả Tân kỷ niên ban nhạc.

Một số người trong bọn họ… Thực sự đã ra đi.

Trong hầm trú ẩn ngoại trừ ban nhạc Hắc Đào đang tập dượt, người còn lại cũng không nhiều.

Tiêu Hành: “Anh ta không nhớ lần trước em cho anh ta mười tệ ăn vặt ở Sa Huyền? Còn đãi tiệc ba ngày nữa.”

Lục Duyên biện minh cho mình: “Em cũng không keo kiệt như vậy…”

Tiêu Hành trong lòng nói, hắn không phải keo kiệt, mà là quá keo kiệt.

Mua một mớ rau còn phải mặc cả, nhưng nếu mua một cây đàn, lại sẵn sàng bỏ ra cả chục nghìn tệ.

Tiêu Hành và Lục Duyên đứng cạnh nhau, theo dõi buổi diễn tập của Hắc Đào một lúc, anh dựa vào tường, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở cuối lối đi dài hẹp.

“Anh nhìn gì vậy?” Lục Duyên lùi lại sau khi thổi xong một đợt rắm cầu vồng với Hắc Đào, khoác vai Tiêu Hành.

“Duyên Duyên.” Tiêu Hành không trả lời, chỉ gọi hắn.

Lục Duyên nghiêng đầu: “Hả?”

Trên bức tường loang lổ, có những dấu vết được khắc bằng đá ở khắp mọi nơi.

Tuy rằng chỉ ghé qua vài lần, Tiêu Hành vẫn nhớ rõ vị trí phát ngôn trẻ trâu của nhóm V.

Cũng nhớ lời bài hát mà Lục Duyên nắm lấy anh khắc xong.

You’re my wonder wall。

Bạn là một sự xuất hiện kỳ diệu trong cuộc sống của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp