Đế Chế Đông Lào

Chương 169: Vào kinh(1)


...

trướctiếp

Mấy ngày sau, Nguyễn Toản rời đi. Gần tết, nên khắp nẻo đường, đâu đâu cũng thấy người, đoàn xe đi lại tấp nập. Do quãng đường từ làng Đại về Thăng Long có chiến lược quan trọng, triều đình cũng cho quân lính trọng điểm đóng giữ, nên mặc dù đông đúc nhưng cũng không có bất kỳ tệ nạn xảy ra, kể cả móc túi....

.........

Một ngày sau, đoàn người dừng lại cửa nhà nàng. Lâu ngày không có người chăm nom lên khắp nơi bám bụi. Nhìn khung cảnh, nhớ lại việc gặp nhau khi xưa, cả hai bất giác cười trừ. Hắn nói:

“ Anh cũng đi khắp nơi. Ta tính thuê nấy một vài người chăm nom, quét tước. Anh thỉnh thoảng nếu về cũng có người cơm nước...”

“ Vâng.”

Hắn nghe vậy, quay lại phân phó Triệu Lan.

.........

Lúc sau, một đoàn người được thuê đến, phủ nhanh chóng được quét dọn, trang hoàng. Dùng bữa xong, nàng ôm lấy con cùng hắn bước đến bàn thờ gia tiên, thắp lấy nén nhang cầu nguyện.

......

Hai người dừng lại một ngày, sau khi thuê được người trông nom, rời đi. Không lâu, cũng đến Bắc Thành.

Đứng trước tường thành cao ráo, quân lính nghiêm trang, cờ bay phấp phới, người ra vào trật tự, xếp hàng. Hắn không khỏi cảm khái. Gần một năm, so với hắn đến đây lần đầu, thật khác xa. Cảm khái xong, hắn đang định dắt tay nàng đi xếp hàng. Thì trong sự kinh ngạc của nhiều người, cửa chính mở ra, quân lính nhanh chóng xếp thành hai hàng ngay ngắn. Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người vô cùng xôn xao:

“ Cửa lớn mở. Chắc có đại nhân vật đến ư?”

“ Chả nhẽ bệ hạ đến.”

“ Điên. Nghe nói bệ hạ còn ở Kinh, mở phải mở của nam. Có lẽ là tướng quân thắng trận ở đâu trở về.”

“ Thiên hạ thái bình ở đâu mà chiến. Ngươi ám ảnh rồi....”

......

........

Tất cả bàn tán cho đến khi, Ngô Thì Nhậm cùng toàn bộ quan viên đi tới, đến trước mặt Nguyễn Toản cung kính:

“ Mời Vương gia vào thành.”

Một loạt ấm thanh vang theo.

Hắn cười khổ. Có lẽ hắn rời làng đã có kẻ bám theo. Cũng không quá che giấu. Lên việc bọn Ngô Thì Nhậm biết là bình thường, gật đầu:

“ Được.”

Rồi dắt tay nàng đi vào.

........

.......

Hắn vừa đi, tất cả sôi trào, có người hét lớn:

“ Đệt. Ta vừa đứng ngay sát Vương gia. Điên mất, không xin người chữ ký. Con gái ta hâm mộ người?”

“ Đâu chỉ có ngươi. Tất cả ở đây đều si mê.”

“ Thật hiếm khi nhìn thấy dung mạo người. So với tranh càng đẹp hơn. Cái khí chất đó.”

......

.......

Mặc người hét gào, lúc này hắn đã vào thành, đoàn người đi tới đâu, tất cả đều sôi trào, binh lính rất vất vả ngăn cản, mới không xảy ra xáo trộn. Cuối cùng cũng đến phủ, một bữa tiệc xa hoa đã chuẩn bị, Ngô Thì Nhậm cười nói:

“ Biết vương gia tới, thần đã cho người chuẩn bị chút món ăn đạm bạc. Mong người thưởng thức.”

Hắn nhìn món ăn la liệt, thở dài:

“ Ta biết thành ý các ngươi. Nhưng đất nước mới tạm ổn. Vẫn còn vô cùng nhiều vấn đề cần phải quyết. Chưa đến lúc hưởng thụ. Chuẩn bị chỉ lên vừa đủ, đừng phô trương vậy.”

Thấy hắn nói, Ngô Thì Nhậm áy náy:

“ Vâng. Để hạ quan rút kinh nghiệm lần sau. Món ăn đã chuẩn bị. Không tiện vãn hồi. Mong vương gia thưởng thức.”

“ Ừm.”

Bữa tiệc diễn ra thoải mái, vừa ăn hắn vừa thông qua Ngô Thì Nhậm hỏi rất nhiều vấn đề, đối chiếu thông tin thu thập.

........

Sáng hôm sau, hắn cùng nàng với bọn Ngô Thì Nhậm đang ngồi thưởng trà, thì một loạt trống ầm vang. Không lâu, một tên lính chạy lại thưa:

“ Bẩm Vương gia, bẩm đại nhân lại có người đánh trống.”

“ Ừm. Ngươi rời đi, ta sẽ đến mau.”

Xong xoa xoa thái dương. Ngồi bên, hắn nghi hoặc:

“ Vụ việc ngươi không hỏi, đã cho hắn rời đi ư.”

Ngô Thì Nhậm cười trừ:

“ Vụ việc tình tiết tương tự diễn ra nhiều. Xử lí cũng thành nhàm. Muốn hiểu thêm, vương gia có thể đi nghe ngóng.”

Hắn hiếu kì gật đầu:

“ Được.”

.........

Hai người đến, hắn cùng Ngô Thì Nhậm ngồi sau màn, xử án là một tên quan trẻ tuổi.

Thấy hắn đến, Trần Lập ra lệnh, một tên lính hô:

“ Cho mời người kêu oan vào.”

Lúc sau, một tên thanh niên đi vào, vừa thấy quan, đã quỳ gối thưa:

“ Bẩm đại nhân. Tôi cùng Ngọc Tâm yêu nhau thắm thiết. Muốn đến đăng ký kết hôn. Nhưng nàng lại bị cha giam lại. Không cho đi. Nên tôi đến cầu kiến. Mong đại nhân minh xét.....”

Trần Lập gật đầu, nói:

“ Cho gọi bị cáo vào.”

Một tên béo ục ịch cầm tay con gái đi tới, nhìn thấy Mã Đức (- tên của thanh niên) thì phẫn nộ:

“ Ngươi cái kẻ suốt ngày lêu lổng. Không tiền đồ. Lừa gạt tình cảm con gái ta. Giờ muốn kết hôn. Mơ đi.”

Mã Đức nghe xong, òa khóc nói:

“ Đại nhân xem xét, tình cảm của hai chúng tôi vượt qua bao chông gai trắc trở. Giờ phú ông muốn chia rẽ. Thiên lý ở đâu..... “ rồi lau nước mắt, hùng hổ nói:

“ Vương gia hồi xưa quen phu nhân cũng là một sĩ tử nghèo, phu nhân thì thiên kim. Vậy mà hai người vẫn đến được với nhau. Giờ mọi người xem Vương gia như thế nào. Phu nhân hạnh phúc ra sao. Tuy Mã Đức này không bằng vương gia, nhưng ít nhất cũng sẽ làm phen cơ nghiệp. Giúp nàng hạnh phúc.”

Người con gái nghe vậy, nước mắt lã chã, nhìn hắn trìu mến. Tên phú hộ thấy con gái như vậy, sắc mặt càng thêm phẫn nộ.

.......

Bên trong, Ngô Thì Nhậm cười:

“ Từ khi câu chuyện của ngài cùng phu nhân ra. Việc đăng ký kết hôn liên tục diễn ra. Phần lớn là đều nam nữ tự ý mà không cần sự xin phép của gia đình. Đặc biệt xuất hiện nhiều cặp ‘ không môn đăng hậu đối.’ Ban đầu, hạ thần cũng không để ý, nhưng dần dần, nhiều kẻ đăng ký xong, nhận được khen thưởng do chính sách của Vương gia ban, đồng thời lợi dụng pháp luật về việc phân chia tài sản sau khi kết hôn (Tài sản vợ chồng sau khi li hôn. Mỗi người hưởng một nửa) nên chỉ sau vài ngày kết hôn đã đến li hôn, ôm của cải bỏ trốn, rất nhiều người phụ nữ vì vậy phát điên, tự tử..... Mặc dù đã cẩn thận, nghiêm tra mỗi khi một cặp đăng ký kết hôn nhưng dù gia đình phản đối cũng không thể không cấp.

Nếu không, những kẻ này, sẽ lợi dụng câu chuyện của vương gia cùng phu nhân tuyên truyền, quấy rối...... để giải quyết thì vô cùng khó khăn.”

Bên kia nàng im lặng không nói, khẽ đỏ mặt. Hắn đành cười trừ nói:

“ Việc này để ta ra thử xem.”

“ Vâng.”

..........

Mã Đức cùng phú ông đang ồn ào, Trần Lập cũng đang đau đầu thì một tên lính hô lớn:

“ Vương gia đến.”

Lời vừa ra, tất cả im ắng. Nguyễn Toản bước đến, ngồi xuống nghê chủ tọa, cười:

“ Cãi cọ cũng vô ích. Ta có một cách đơn giản hơn.” Rồi lấy trong người hai viên thuốc ra, nói:

“ Đây là hai viên, thuộc một cặp, gọi là Tình đan, tác dụng duy nhất là kiểm tra sự chung tình. Nếu người uống vào, sẽ cảm nhận được cơn đau đớn giày vò. Nhưng thời gian sẽ không quá lâu, nếu thật sự yêu nhau, cơn đau sẽ dần giảm, nhưng nếu không nó sẽ giày vò đến chết. Yên tâm, nếu ai không chịu được, hô lên, ta đưa cho thuốc giải. Nhưng như vậy, sẽ bị trừng phạt.”

Xong nhìn Mã Đức cùng cô gái nói:

“ Hai ngươi muốn thử.”

Hắn vừa dứt, cô gái liền hộ:

“ Bẩm vương gia, tiểu nữ chấp nhận thử.”

Bên kia, Mã Đức chần chờ, nhưng dưới ánh mắt của mọi người, cô gái..... cùng sự ngờ vực, gật đầu.

Hai người được đưa đi đến hai nơi đối lập, che bằng vải mờ, lần lượt do một nam, một nữ chăm sóc, giám sát. Dưới sự chờ mong, của mọi người, cả hai nuốt.

Không quá đợi lâu, chất độc kích thích. Hai người đau đớn, nước mắt lã chã. Thấy vậy, hắn gật đầu:

“ Hiệu quả này. Yên tâm đi, chỉ cần gắng gượng qua mười phút là được. Ai chung tình sẽ biết.”

Nhưng qua mười phút, cơn đau vẫn tiếp tục, dấu hiệu còn mạnh mẽ hơn. Cô gái mặc kệ vẫn kiên trì, ánh mắt trở nên quật cường. Nhưng phía đối diện, Mã Đức hoảng sợ, mọi tâm lý nghi hoặc bị xóa tan. Nhớ đến việc Nguyễn Toản nói, trước lựa chọn tiền tài và sự sống, Mã Đức hô lớn:

“ ta thừa nhận, ta chỉ muốn lừa chút bạc. Mau cho ta thuốc giải,”

Lời này vừa ra, bên kia, người con gái sửng sờ, cắn răng, nước mắt chảy, mặc cơn đau.

Tấm màn được kéo lên. Tên phú hộ ánh mắt như điện, lạnh ngắc nhìn Mã Đức, nhanh chóng tiến lên vỗ về đứa con gái đang khóc.

Mã Đức thấy việc bại lộ, đang định chuồn đi, trên đài cao, hắn mở giọng:

“ Lừa gạt xong, không thành định muốn chạy ư. Người đâu, bắt hắn lại, đánh 10 trượng cho ta.” Xong mặc Mã Đức kêu gào, nhìn một lượt nói:

“ Bấy lâu, có kẻ lợi dụng ta cũng như pháp luật sơ hở làm loạn. Những kẻ đã làm ta sẽ cho người truy án. Từ nay, bất kỳ ai muốn đăng ký đều cần uống thuốc trước sự chứng kiến của mọi người. Nếu quả thật chung tình, ban thưởng nhận lấy. Còn kẻ nào không phải, đánh 10 trượng, tuyên truyền trong toàn thành, cảnh báo mọi người. Tên này là kẻ đầu tiên.”

Nói xong, hắn rời đi, vào trong. Thấy vẻ mặt hai người ngạc nhiên, cười:

“ Ta lợi dụng hiệu ứng tâm lý thôi. Thực ra thuốc này dù đau đớn nhưng tác dụng chỉ trong hai giờ, nếu chịu đựng được sẽ thanh lọc giải độc, tốt cho cơ thể. Mấy nữa ta sẽ cho người mang đơn thuốc tới, ngươi sai người chế tạo. Việc thử nghiệm thuốc cho người đến đăng ký. Ta sẽ cửa hai người tốt nghiệp làng Đại đến. Một mặt cũng giúp bọn chúng hoàn thành bài nghiên cứu về tâm lý. Ngươi không ý kiến chứ.”

“ Hạ quan không.”

........

Mã Đức chịu xong trừng phạt, rời đi, cũng là lúc câu chuyện lan rộng. Tất cả đều căm phẫn. Rất nhiều nơi, dịch vụ, đều tuyên cáo không tiếp loại người này.

Mã Đức khập khiễng về nhà, định vào mua cái bánh bao, nhưng dù hắn trả như thế nào, đều không ai phản ứng, thậm chí, có kẻ dùng trứng thối, ném vào người hắn.

Sáng sau, trong cơn đói, hắn tỉnh giấc, nhưng nhìn lên, mái nhà đã bị ai dỡ mất, sân thì nực một mùi thối, hàng xóm ánh mất bất thiện.

Hắn thần thừ, sau đó thu dọn quần áo, cầm khế ước đến đến hiệu cầm đồ bán, mang số tiền lớn chạy trốn khỏi thành.

Việc này nhanh chóng lan rộng. Tiếng ca về Vương gia càng thêm mãnh liệt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp