Đế Chế Đông Lào

Chương 159: Loạn


...

trướctiếp

Tử Cấm Thành, Bắc Kinh, trong căn phòng nghiêm mật.

Càn Long có chút hoài niệm, lật giở những cuốn sách cổ, được bao bọc cẩn thận. Không biết ma lực xui đẩy ra sao, hắn dừng chân nơi góc tối. Dùng tay lau qua bụi bám, lật dở đọc. Không ngờ lại là một cuốn sách dã sử. Vừa đọc, hắn cũng dần chìm vào hoài niệm.

.......

Bất cứ người Mãn Châu hay kể cả hắn đều coi nhà Thanh, hay Thái Tông(Hoàng Thái Cực) là niềm tự hào của cả tộc. Nhưng trong cuốn sách, dưới chân dung Kim Thái Tổ (Hoàn Nhan A Cốt Đả), Thái Tông lại tự phê, đây mới là người anh hùng của cả tộc, người Thái Tông chịu ảnh hưởng nhất.

Kim Thế Tổ chính là người lần đầu đưa cả tộc hoành bá Trung Nguyên, khiến triều đình của người Hán (Nam Tống) phải nhận là nước ‘ cháu’, nép mình về phía Đông. Theo Thái Tông, nhà Thanh có thể thống nhất giang sơn nhờ rất lớn vào sự bố cục năm xưa.

Ngay khi đánh chiếm thành công Hội Ninh, xưng đế. Với ánh mắt lâu dài, Kim Thế Tổ đã ngay lập tức cho Hoàn Nhan Lượng xây dựng Kinh Tây Kim đế lăng, bên bờ Hắc Long Giang (*), để bảo hộ cho sự hưng thịnh của bộ lạc Nữ Chân. Và nhà Thanh thành công thống nhất giang sơn cũng có nguyên nhân một phần do vậy. Nên từ khi lập quốc, vấn đề long mạch, phong thủy đã được Thái Tông rất coi trọng, thành lập Kim Các để quản việc này.

Nhìn xong, hắn khẽ thở dài, đặt sách lại trên kệ, rời đi.

........

Vừa ra ngoài, Tiểu Minh Minh đã hốt hoảng thưa:

“ Bẩm bệ hạ, mười vị các lão cầu kiến.”

Nghe vậy, hắn cũng biến sắc, chả nhẽ đó là điềm báo, vội vã đi.

Đến căn phòng lập biệt lập bên cạnh hồ, bên trong đã đủ, thấy hắn an vị, Hoàn Kha - lão giả đứng đầu Kim Các nói:

“ Thưa bệ hạ, mấy hôm trước chúng ta xem xét có hiện tượng Long mạch bị trói....... Tiếng thét lớn, sợ rằng một trong ba mạch chính bị người thao tác....”

Nghe xong, hắn sắc mặt âm trầm:

“ Nếu quả đúng như các vị nói, thì trẫm sẽ cho người toàn lực phối hợp. Các vị mau chóng tìm ra và khắc phục. Trước hết kiểm tra phong thủy tử cấm thành xem có ảnh hưởng không?”

Nghe hắn nói, Hoàn Kha lắc đầu:

“ Bệ hạ yên tâm. Chúng tôi đã nghiên cứu hơn 200 năm nay về thế long nơi đây, nhất là tuyến Đại Không Vong còn không lý giải được. Nên chắc rằng kẻ đó sử dụng dẫn long để tạo giả dư chấn nơi đây. Người không phải lo.”

Mặc dầu nghe vậy, hắn lắc đầu:

“ Dù sao các ngươi vẫn kiểm tra một lần cho chắc. Tuy long bị nghìm nhưng muốn gây ảnh hưởng cũng không thể trong thời gian ngắn được.”

“ Vâng.”

Đợi tất cả rời đi, chuẩn bị thả lỏng, thì Tiểu Minh Minh vội bước vào:

“ Thưa bệ hạ, A Quế tướng quân cùng Lưu Dung quỳ ở ngoài cầu kiến.”

Nghe vậy, Càn Long sắc mặt càng thấp hơn, thở hắt nói:

“ Cho bọn chúng vào.”

“ Vâng.”

......

Hai người bước vào, hắn còn chưa kịp nói. Lưu Dung đã quỳ xuống thưa. Toàn bộ sự việc ở Nam Kinh bị báo lên đầy đủ, cả hai đều tự nhận lỗi, xin chịu trừng phạt... Hắn định bảo nổi, nhưng sự nhạy bén của một bậc đế vương, khiến hắn nhanh chóng xâu chuỗi ba sự việc với nhau. Suy ngẫm thật lâu, nhẹ nói:

“ Việc này không hoàn toàn trách phạt các ngươi được....” xong chậm rãi kể chuyện long mạch nghìm, tác động cộng hưởng.......

Phía dưới nghe xong, cả hai thở phào, Lưu Dung nói:

“ Vậy lên làm như nào bệ hạ. Vấn đề này nếu xảy ra, ảnh hưởng rất lớn...... Có thể xảy ra ở Giang Nam, dịch bệnh lần này cũng là điềm báo....”

Hắn nghe vậy, ánh mắt sáng tinh, gật đầu:

“ Việc này, ta có cách giải quyết. Các ngươi không cần xen vào.” Chậm tiếp:

“ Tuy nói nguyên nhân do đây, nhưng các ngươi cũng không thể không chịu tội. Ngày mai lên triều sẽ phạt các ngươi 100 hèo cùng phạt bổng lộc 5 năm. “

Rồi nhìn Lưu Dung ái ngại:

“ A Quế ta không lo nhưng ngươi chuẩn bị chút, đánh sẽ thật tay.....”

“ Vâng.”

“ Các ngươi lui đi. Cũng những tên khác bàn bạc xử lý sao. Tối nay trình lên cho ta.”

“ Vâng.”

........

Đợi cả hai lui, Càn Long đi đến Kim Các,, kể chuyện vừa rồi. Nghe xong, tất cả âm trầm, Hoàn Kha nói:

“ Quả nhiên như chúng thần đoán. Giang Nam quan trọng sau Bắc Kinh, còn là kho lương cả nước. Nếu nơi đây xảy ra chuyện thì đúng là loạn.....” Trao đổi cùng mấy người khác, tiếp:

“ Kẻ này đã dám bầy trận ở đây. Chắc hẳn không sợ chúng ta trong thời gian ngắn đoán được. Chắc hẳn có sự hơn người..... Phòng trường hợp bất trắc, thần đề nghị bệ hạ chuẩn bị trước thu mua lương thảo tích trữ......”

Hắn gật gật đầu:

“ Đã xác định. Các ngươi chuẩn bị đi càng sớm càng tốt. Cần gì bảo trẫm.”

“ Vâng.”

..........

Sáng sau, mọi chuyện diễn ra đúng như Càn Long dự tính. Hai người A Quế, Lưu Dung bị trọng phạt. Những biện pháp được đưa ra nhưng Càn Long cũng không quá chú tâm nghe. Khiến Hòa Thân nghét hai người, định bỏ đá xuống giếng. Bởi hắn dựa vào sự nịnh nọt bao năm. Rất hiểu được suy nghĩ trong lòng Càn Long. Mọi chuyện không đơn giản như bề ngoài.

.......

Quả nhiên, khi tảo triều, toàn bộ 10 vị trí đầu của Quân Cơ Các được triệu tập, A Quế cùng Lưu Dung cũng ngồi cáng đến.

Càn long kể lại. Tất cả cũng lo sợ, nhìn hai người thương tình. Đúng là vác nồi, nếu bệ hạ không anh minh thì bọn chúng đã chết rồi.....

Sau đó là những cuộc bàn luận, ba ngày sau, phương án sơ bộ cũng hoàn thành.

.........

Hàng Châu, một căn phòng xa hoa.

Vinh Diễm ngồi trên đài cao, trầm mặc:

“ Nam Kinh xảy ra chuyện có chút ngoài ý, đó không phải mục đích của bệ hạ. Các người cố gắng trấn an người bên dưới. Tránh cho bọn Bạch Liên giáo nhân cơ hội làm loạn. Chậm nhất ba ngày nữa, bệ hạ sẽ tuyên cáo toàn thiên hạ.”

Ba người Lê Ngạc cung kính:

“ Vâng. Chúng thần cố hết sức.” Sau đó khom mình rời đi.

......

Đi ra ngoài thật xa, đợi Lưu Hồng rời đi, Chu Mẫn nghé tai Lệ Ngạc nói:

“ Chuyện này ta theo bên kia xác nhận là thật. Mấy ngày nữa sẽ có tuyên cáo. Đại loại là chấn an, đền bù. Những vị trí trống sẽ an bài người đóng góp nhiều nhất. Ngươi có thể bỏ con săn sắt bắt con cá rô......”

Nghe vậy, Lệ Ngạc động lòng:

“ Ngươi có muốn một tay....

Chu Mẫn lắc đầu:

“ Ngươi đã làm mà ta lại làm nữa, sẽ có nghi ngờ. Lúc đó lợi không lớn nhất. Cộng thêm mấy năm nay ngươi cũng ổn, thêm lần này có thể thuận lợi tăng phẩm vị......”

“ Vậy cảm tạ. Nếu ta được lên, sẽ không quên ngươi....”

“ Đừng nói nghiêm trọng vậy. Ta không nói thì có kẻ khác nói thôi. Còn nếu được, ngươi giúp ta thông qua mạn Quảng Đông khu catoon. Tuy có nhiều mối khác, nhưng ta không muốn vận mệnh cả họ Chu chỉ ràng buộc trong một người.....”

“ Ngươi cũng nhận ra....”

“ Thế cục này, không phải kẻ ngu cũng biết. Tiếc rằng không rõ bao giờ. Chuẩn bị sớm không mụn...”

“ Ừm.... Ngươi về cẩn thận. Ta đi ra tường thành xem. Có biến động thì phù hợp mà điều chỉnh...”

Hai người tách nhau ra, Chu Mẫn thở dài.

.......

Trong gian phòng, Vĩnh Diễm trầm tư, bên cạnh một lão giả nói:

“ Nô tài nghĩ, thái tử lên nói giúp một câu. Dù không thật tốt, có thể khiến bệ hạ không vừa lòng, nhưng sẽ khiến mạch A Quế càng thêm hướng về chúng ta, cũng thuận lợi cho người đăng vị sau này. Người đã muốn trị Hòa Thân thì trước cần lôi kéo một bên. Thời điểm bất lợi này nhưng là thuận lợi nhất. “

Thật lâu, nghĩ thông suốt, Vĩnh Diễm gật đầu:

“ Ngươi mài mực cho ta....”

“ Vâng.”

......

Đợi viết xong, cho người đem đi, Vĩnh Diễm như nhớ tới việc gì, nhìn lão giả nói:

“ Hiếu Hòa đang ở Tô Châu, các ngươi liên lạc được chưa? Mau chóng đưa nàng hồi kinh.”

Bên cạnh, lão giả chần chừ:

“ Đã tìm được công chúa. Người đang ở Phùng phủ. Nhưng khi thuộc hạ nói muốn đưa công chúa rời đi, thì người phản đối nói:’ bây giờ hỗn loạn, rời đi không phải chuyện tốt. Tô Châu hiện giờ an toàn, cộng thêm tư binh Phùng gia cùng quân triều đình bảo vệ, ở lại an toàn hơn..”

Vĩnh Diễm gật đầu:

“ Có lí, tuy nhiên ngươi cũng cho người nhìn chằm chằm. Nàng có bất kỳ chuyện gì, phụ hoàng nổi giận. Ta cũng không yên...”

“ Vâng. Để nô tài điều thêm người tới.”

“ Ừm.”

.........

Lúc A Quế cùng Lưu Dung rời đi, đội quân Thanh dưới sự chỉ huy của phó tướng Hải sát Lang cũng bắt đầu chậm châm tiến về Thường Châu, tuy thuận lợi nhưng bài học vừa xảy ra. Hải Sát Lang cho quân lính lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ, bất kỳ ai vi phạm cũng bị chảm lập uy.... Cộng thêm lũ Bạch Liên giáo như lũ chuột chui rúc, thi thoảng tấn công, truyền bá tư tưởng ‘ đại hán’, ‘ người Mãn không phải người hán’...... khiến nhiều người mệt mỏi, sĩ khí giảm sút, lòng quân dao động, nhiều người đã lựa chọn đào ngũ......

Hôm nay như mọi khi, Hải Sát Lang cho người điểm quân, thấy số lượng thiếu vào chục người, sắc mặt khẽ âm trầm nhưng cũng thở dài:

“ Ngươi tạm thời cho người chỉnh ngũ. Luân phiên cạn gác. Thấy người nghi ngờ bắt lại, thẩm vấn. Nếu đúng là Bạch Liên giáo chém lập uy. Hai ngày nữa, sẽ rời đi Thường Châu vẫn an toàn tiến về Tô Câu, rồi đợi lệnh.”

“ Vâng.”

.........

Tô Châu, Nguyễn Toản lại khôi phục trạng thái bình thường. Những biện pháp mạnh tay, hy sinh một bộ phận người bảo vệ những người còn lại, cũng khiến dịch bệnh đầy lùi. Cuộc sống dần khôi phục bình thường. Tuy nhiên thông tin về thảm sát Nam Kinh khiến cục diện bất ổn. Rất may, dưới sự chỉ đạo của hắn, Lều Hoa tiến hành tuyên truyền, trấn áp.... không xảy ra rối loạn. Lời khen ngợi về Lều Hoa dần lên cao, bắt đầu len lỏi về kinh...

........

Từ sáng, sau khi luyện công, thay đồ, hắn đang ngồi đọc sách thì Thiên Tước chạy đến nói:

“ Trong thành yên ổn. Hiếu Hòa lại theo mẹ ta học tập. Huynh có thể ra ngoài tản bộ với ta?”

Cũng thuận tiện, nhàm chán, hắn gật đầu:

“ Được.”

.......

Vừa đi ra, nhìn cảnh tượng trên đường, Thiên Tước cảm thán:

“ Thật đã rất lâu mới được như thế này. Dịch bệnh, chiến tranh,.... hazzz.”

“ Sàng lọc tự nhiên thôi. Trong luận ngữ cũng nói khôn sống, mống chết....”

Hai người vừa đi vừa đàm đạo.

Nhưng bất ngờ xảy ra, bốn tên áo đen (ngươi vốn bị Nguyễn Toản thu phục). Trong trang phục lính tuần, bất ngờ từ bốn hướng lao vào cả hai chém.

Quá bất ngờ, những người trong bóng tối bảo vệ Thiên Tước cũng không kịp phản ứng, chật vật giải quyết. Khi ba người giải quyết ba tên xong, quay lại thì thấy tên còn lại đã lao đến Thiên Tước, mũi kiếm chỉ còn cách 50cm. Tất cả biến sắc, Nguyễn Toản gầm lên, lấy hết sức bình sinh lao lại, đỡ lấy, mũi kiếm đêm xẹt, cách tim một chút, không quá nguy hiểm nhưng cũng tĩnh dưỡng lâu. Hai người kia cũng không chậm giải quyết tên còn lại.

Thiên Tước bị hoàn toàn hình ảnh vừa rồi chấn nhiếp, mắt rưng rưng ngồi xuống, khóc lớn:

“ Tại sao? tại sao.”

Hắn cắn răng, mặc vết máu tràn ra nói:

“ Bởi chúng ta là bạn.”

Xong ngất đi. Thiên Tước càng khóc to hơn.

Chấn động, khiến quan binh nhanh đến, bọn Triệu Lan cũng ‘ kinh hãi’ chạy lại, sắc mặt ngưng trọng, trong sự bảo vệ của nhiều người tiến về Phùng Phủ. Thiên Tước cũng cấp tốc sai người đi tìm thầy thuốc.

.......

Khoảng cách, từ khi thầy thuốc bước vào đã qua một canh, bên ngoài Lều Hoa, Thiên Tước, Tây Độc..... ai cũng đi đi lại lại lo lắng.

Cánh cửa vừa mở, Thiên Tước vội vã:

“ Lưu sư, huynh ấy có sao?”

Lưu Huyền thở phào nói:

“ May vết đêm lệch so với tim có 5cm. Không có nguy hiểm. Nhưng cần tĩnh dưỡng dài hạn. Tránh người làm phiền. Giờ còn ngủ. Mọi người có thể vào thăm.”

“ Ừm.”

.......

Vào đến nơi, mỗi người một vẻ, bọn Thiên Tước, Triệu Lan thì lo lắng. Còn Tây độc cùng mấy người khác cau mày. Vết thương này không thể cố tình được, dù cao thủ như bọn hắn cũng không dám, bởi sai chút là mất mạng. Sự nhảy lên bất ngờ, không thể nào dự đoán được. Dù lợi nhuận lớn bọn hắn cũng không làm. Huống chi, không cần việc này, hắn cũng đã đầy đủ. Vậy bọn kia chính là do Tây Độc hắn điều ư? hắn sao không biết?

......

Lúc sau, dưới sự khuyên nhủ của Lưu sư, tất cả rời đi, chỉ để lại Triệu Lan chăm sóc.

.........

Trong căn phòng kín, Lê Huy chất vất:

“ Công tử làm như vậy mà các ngươi tính đối đãi ư. Quả khiến người ta đau lòng. Nếu công tử có mệnh hệ. Không phải ta với ngươi là địch mà là giang nam với các ngươi....”

Bên kia, một bóng áo đen nói:

“ Chuyện này không liên quan đến triều đình. Hòa đại nhân là người được bệ hạ yêu quý. Công chúa cũng gả cho Thiên Tước. Bệ hạ không làm chuyện ngu gốc vậy. Chuyện này ngươi tự chủ ư tây độc. Ngươi nghen nghét với hắn ư....”

Tây Độc nghe vậy, cũng cau mày, lo sợ Nam Kinh xảy ra, lên quyền điều hành hắn tạm ‘ tước’ từ tay Lều Hoa, tự mình nắm giữ, xảy ra việc này, hắn không thoát khỏi trách nhiệm, thở dài:

“ Ta không làm. Ta nói các ngươi tin ư. Những người đó tuy dưới trướng của ta. Nhưng cũng có thể do bọn Bạch Liên cài cắm......”

“ Nếu như vậy ngươi cũng là đồ ngu. Chết thì chết không đáng tội....”

Nghe bóng áo đen nói, Tây Độc căm tức nhưng nhớ đến, tên kia còn trực thuộc bệ hạ hơn mình, đành thở dài nhìn về phía Lê Huy nói:

“ Ngươi có thể ra ngoài. Ta sẽ cùng hắn nói chút. Yên tâm sẽ ra giá hợp lí.”

Lê Huy gật đầu đi ra.

.......

Bên trong, khác với vẻ đối chọi lúc nãy, Tây Độc nói:

“ Vết thương không giả. Không cố ý. Việc này không phải do hắn? vậy kẻ đó là kẻ nào? Bọn. bạch liên giáo cũng không dám làm vậy. Ta từng giao thủ cùng bọn Vương Tam Hoè, chúng cũng không bằng bốn người này. Đã võ công cao, tất có trọng dụng, bọn hắn không bao giờ để những kẻ đi như vậy.....”

Lão giả gật đầu:

“ Cái đó ngươi điều tra thêm, có kết quả tính tiếp. Trước hết tìm cách trấn an thoáng bọn Đông Tà đó. Tuy tên kia bị thương nhưng ảnh hưởng lớn. Hắn hay người của hắn chỉ cần khẽ thêm mắm muối chuyện này, giang nam ắt loạn. Nam kinh là bài học.

Bây giờ, hắn đỡ kiếm cho phò mã, có ân. Muốn động hắn cũng không dễ. Đừng nhìn Phùng lão về hưu mà coi thường. Giữa lão và chúng ta bệ hạ vẫn thiên vị lão hơn...”

“ Nhưng bây giờ phải làm gì?”

“ Ta sẽ trích 10000 lượng cùng thuốc thang cứu trợ. Còn ngươi sử dụng quyền lợi độc nhất kia?”

“ Ngươi điên. Phiếu bổ nhiệm tòng nhị phẩm (chức quan nhàn tản, lĩnh lộc hàng năm, có quyền nhưng không phải làm gì. Chỉ thấp hơn vương gia, thân vương. Càn long ban thưởng cho kẻ có công cứu mạng, đóng góp lớn. Đây là mai độc nhất.). Ta phấn đấu cả đời mới có. Ta muốn dành cho nhà mình...”

“ Tùy ngươi.... nếu để xảy ra loạn. Ngươi cũng chết. Giữ lại ích gì....”

Nghe vậy, Tây độc cắn răng:

“ Được.”

Lê Huy vào, Tây Độc nói lại, trầm tư thật lâu, mới gật dầu....

.........

Bên kia, Nguyễn Toản quan sát xung quanh không thấy ai nhìn Triệu Lan nói:

“ Mấy ngày nay, ngươi quan sát thật kỹ xung quanh. Xem có kẻ dòm ngó. Một tuần sau ta sẽ rời đi. Khi đó, bất kể ai xông vào, giết không tha.”

“ Vâng.”

......::

Cùng lúc, đoàn quân triều đình tiến vào Tô Châu, Nguyễn Toản ngồi nhìn Tây Độc, sắc mặt hơi trắng nói:

“ Ta sẽ nhờ Thiên Tước tra kỹ. Nếu quả là ngươi thì khi ta khỏi sẽ luận bàn. Mấy ngày nữa ta bế quan, dưỡng luyện. Đừng có làm phiền.”

Tây Độc gật đầu, hắn biết điều này tất nhiên, khác với những kẻ luyện võ thông thường. Người đến cấp độ Tông sư như bọn hắn có nhiều cách để chữa tri. Trong đó có cách là luyện hóa dược liệu. Quá trình này sẽ tốn thời gian và yên tĩnh. Lên hắn không lạ khi Nguyễn Toản lựa chọn vậy. Chầm chậm nói:

“ Cho ngươi điều tra. Ta không làm không sợ. Nếu ngươi muốn luận bàn, ta sẵn sàng bồi.”

Nói xong, Tây Đỗ rời đi.

Nguyễn Toản cũng bắt đầu bế quan.

.......

Hàng Châu, bốn ngày sau, Nguyễn Toản trong thân áo lụa, sắc mặt hồng thuận, không có gì thương thế nhìn chằm chằm hai bóng người đang đi lại từ xa. Quay sang nhìn Lê La nói:

“ Ngươi xác nhận, hai kẻ đó là người muốn âm sát Vĩnh Diễm không phải kẻ bảo hộ.”

Lê La gật đầu:

“ Thưa công tử, đúng. Thần đã bám sát bọn chúng mấy ngày nay, không thể sai được...”

“ Ừm. Nếu đúng quả là thú vị. Ta đánh thấp bọn chúng ư. Hai vị tông sư biết là đưa đi chết. Vẫn cam tâm....” rồi quay sang nhìn Lê La nói:

“ Sắp xếp báo với Chu Mẫn, mai ta đến gặp.”

“ Vâng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp