Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 54: Bắt giữ


...

trướctiếp

Bốn người đứng đối diện nhau, hiện tại cả hai đều đang có con tin trong tay. Tên A Phúc vừa dứt lời liền hướng con dao gần mặt An Kỳ hơn, ánh mắt nhìn Tả Dật có phần thách thức. Mặt Sẹo thấy dường như bọn chúng đang chiếm được ưu thế coi bản thân như ngoài cuộc đứng đó xem kịch trước mặt. An Kỳ thấy tình hình không mấy khả quan, cơ thể chút động định xoay người lại một lần nữa nhưng cánh tay đang giữ lấy mình của A Phúc càng chặt khiến cô động đậy một chút cũng khó khăn.

"Thế nào, mày chọn đi. Khống chế bọn tao hay để bạn gái mày chết?"

Tên A Phúc được đà lấn tới uy hiếp. Nếu bây giờ bọn họ manh động thì cơ hội để xoay chuyển lại tình thế gần như là không thể, thậm chí bọn chúng khả năng cao cũng sẽ động tay động chân, nghĩ lại thì bất lợi vẫn rơi vào mình.

Tả Dật chấp thuận mà buông tên Mặt Sẹo ra. Sau khi gần như giải phóng toàn bộ cơ thể, Mặt Sẹo xoay xoay tay đồng thời rất nhanh mà đi về hướng A Phúc, cùng hắn mỗi người một bên mà vây giữ An Kỳ. Con dao cũng đã được An Kỳ vứt xuống đất, đã có thêm trợ thủ rồi thì cần gì đến mấy thứ này.

"Mày ngây thơ thật đấy."

Mặt Sẹo nhìn Tả Dật nói. Giờ tình thế càng thêm khó khăn, bọn chúng đã chiếm trọn cơ hội.

"Giờ mình làm gì với chúng nó đây?" A Phúc hỏi.

Mặt Sẹo nhìn hai người một lượt rồi nói:

"Dù sao chúng nó cũng không thoát chết được, chi bằng giao nộp cho đại ca thì hơn."

Tên A Phúc nghe vậy thì cười lớn, ánh mắt nhìn An Kỳ có chút thay đổi nói:

"Đại ca chúng ta lại rất thích gái đẹp, nộp đứa này lên thì việc không tìm được người không còn là vấn đề, có khi bọn mình còn được thưởng lớn."

An Kỳ nghe tên A Phúc to lời nói vậy sắc mặt có chút biến đổi, ánh mắt hướng về phía Tả Dật gật nhẹ một cái. Tả Dật thừa nhìn thấy được điều đó, bản thân cũng hiểu được ý cô. Tên A Phúc nhìn ngó xung quạn như đang kiếm thứ gì:

"Lấy gì trói chúng nó bây giờ?"

Bọn chúng mang đi ngoài vũ khí ra thì không có gì, Mặt Sẹo cúi xuống tháo thắt lưng quần ra rồi trói tay An Kỳ lại. A Phúc thấy Mặt Sẹo làm vậy cũng thoe đó mà tháo cái của mình ra trói Tả Dật, trong lúc làm chúng cũng không nghĩ gì nhiều thấy cái gì dùng được liềi lôi ra. Vấn đề đã được khắc phục, Mặt Sẹo và A Phúc lôi hai người đi đến địa bàn bọn chúng.

Sau khi đi được một lúc thì phía trước chợt xuất hiện một căn không quá to nhưng cũng đủ để bọn chúng nhốt được số lượng trẻ em không nhỏ, bên ngoài đã được vệ sĩ canh chừng. Thấy bốn bọn họ đi tới, bọn chúng cung kính cúi đầu chào.

"Đại ca có ở bên trong không?" Mặt Sẹo hỏi.

Một trong số tên đó lên tiếng:

"Dạ, đại ca có ạ."

Mặt Sẹo gật đầu, cùng A Phúc kéo An Kỳ và Tả Dật vào trong. Vừa vào tới cửa thì họ nghe thấy giọng nói của một người đàn ông đã có tuổi:

"Tao hỏi mày lần cuối, có định trả nợ hay không?"

Vừa dứt lời cùng lúc bốn người đã vào tới bên trong. Khung cảnh khiến hai người có chút sững lại, một người đàn ông thân hinh gầy gò ốm yếu cả hai tay trói chặt tro len một thanh gỗ to, hai bên là hai người đàn ông trên tay cầm một thanh sắt đã có lửa đồng thời dí vào cơ thể trần trụi người bị chói:

"Aaaaa....."

Sau khi thanh sắt bàm vào da thịt, sức nóng rực cộng thêm vết thương cùng chỗ cũng do bị lửa dính vào mà ma sát vào nhau, người đó đau đớn mà kêu lên. Còn người đang ngồi phía trước đích thức chính là đại ca chỗ này, hắn ta thân hình mập ú đến nỗi một bên chân ghế hơi nghiêng sang phải, khuôn mặt ông ta nặng chịch dưới cằm có lốm đốm vài sợ râu, nhìn qua thì ông ta đã ngoài 50.

"Chú Cảnh?"

An Kỳ đánh mât nhìn người đàn ông đang bị lũ người đó tra tấn mà ngạc nhiên lên tiếng.

Người đang ông đang bị trói trên thanh gỗ đó chính là Cảnh Hạo. Ông ta nghe thấy có người gọi tên mình, ánh mắt mơ hồ mà nhìn sang, cả khuôn mặt như căng ra nhưng vì bị chịu tra tấn hành hung nên Cảnh Hạo không nói lên tiếng, chỉ đứng đó nhìn An Kỳ, dáng vẻ kinh ngạc.

Người đàn ông thấy Mặt Sẹo và A Phúc bước vào nhưng lại thấy thiếu một người:

"Bằng Quang đâu?"

Tên Mặt Sẹo cười giả lả nói:

"Dạ, lão đại đang cầm chân một tên thợ săn ạ."

Người đàn ông khuôn mặt dần trở nên khó nhìn, giọng nói có chút bực bội:

"Tao kêu chúng mày đi tìm người, vậy mà lại để hắn ta tự vác xác đến đây. Chúng mày đã đi đâu?"

Biết trước khi trở về ông ta sẽ hỏi chuyện, tên A Phúc bên cạnh liền đẩy An Kỳ và Tả Dật lên trên, dáng vẻ lấy lòng nói:

"Thưa đại ca, bọn em trong lúc đi tìm người thì bị hai bọn này chẳ đường, chíng đã biết được bí mật của mình nên em đã bắt chúng nó về đây ạ."

Dứt lời hắn liền đi về phía An Kỳ, nắm chặt cằm nâng mặt cô lên gướng về người đàn ông mà nói:

"Đại ca xem bọn em đã bắt được gì về cho đại ca."

Người đàn ông bỗng đứng dậy, cũng do tuổi tác nên hẳn mắt lão ta cũng kém đi nên đã đi xuống về phía An Kỳ. Sau khi nhìn thấu rõ ràng trước mắt mình là một người đẹp, lão ta hai mắt sáng bừng, khuôn mặt nặng chịch nhoẻ miệng cười, nhìn trông rất kinh sợ:

"Đâu ra một tiểu mĩ nhân thế này. Em đúng lúc mẫu người của anh, anh rất hài lòng."

Nói xong định động tay động chân với cô nhưng An Kỳ đã né được, tên A Phúc bên cạnh huých cô một cái, lớn giọng nói:

"Mẹ kiếp, đại ca đã mở lời như vậy, ày đừng có mà không biết điều."

An Kỳ bị tên đó đẩy mạnh một cái, tay thì bị trói chặt không kịp phòng bị mà ngã xuống nhưng may thay Tả Dật đã nhanh chân mà tiến tới dùng cơ thể đỡ lấy. Người đàn ông ánh mắt hung hăng nhìn A Phúc đạp mạnh một cái khiến hắn ngã nhào xuống đất:

"Phụ nữ của tao, ai cho phép mày động tay chân."

Tên A Phúc vội vàng quỳ xuống nói:

"Em xin lỗi, em xin lỗi. Mong đại ca lượng thứ."

Tên Mặt Sẹo đứng đó nhíu màu nhìn A Phúc, chỉ sợ tên đó làm hỏng chuyện. Người đàn ông vội vàng bước tới An Kỳ, dẻo miệng:

"Em không sao chứ? Yên tâm, anh sẽ sai người chừng trị nó vì làm em đau. Để anh xem có bị thương không nào?"

Một lần nữa định hướng tới thì lão ta bị Tả Dật đá một cước văng xuống đất, An Kỳ ánh mắt khinh bỉ nhìn lão:

"Tôi thèm vào."

Thấy vậy tất cả mọi người liền đi đến đỡ lão dậy, một phần hướng dao súng về phía Tả Dật.

"Mày dám làm đại ca bị thương, máy chết sống rồi." Một trong số tên đó nói.

Lão ta được Mặt Sẹo và A Phúc đỡ dậy, chỉ tay về phía hai người bọn họ mà nói:

"Chúng mày đúng là coi trời bằng vung. Người đâu, nhốt bọn chúng lại, đúng là không biết điều."

Nhận được lệnh của ông chủ, bọn chúng đi tới kéo hai người xuống dưới hầm. Ở đây không khí ẩm mốc, mùi hôi thối bốc lên khiến An Kỳ và Tả Dật phải che lại. Một tên bước tới mở cửa rồi ném hai người vào:

"Ngoan ngoãn mà ở đây." Nói xong hai tên đó rời đi.

Tả Dật và An Kỳ nhốt chung một chỗ, nơi đây bị bao trùm bởi bóng tối, dù hai người có ở sát nhau nhưng cũng chỉ nhìn đối phương mờ mờ không rõ. Hai người ngồi dựa lưng vào nhau, mặc dù trong này rất tối nhưng hai người cũng không phải là không có cách:

"Lấy hộ tôi điện thoại trong túi."

Tả Dật gọi An Kỳ. Suốt dọc đường tới đây bọn họ chủ yếu là cùng lửa để đi, An Kỳ nhanh chóng lần mò trong túi Tả Dật lôi ra một chiếc điện thoại đưa cho anh. Tuy tay bị trói nhưng Tà Dật lại rất thành thục mà mở đèn lên, một luồng sáng xuất hiện dù không lớn nhưng cũng đủ để hai người nhìn thấy nơi họ đang ở. Nơi này thật sự rất tàn, càng ở lâu trong này càng cảm nhận rất rõ được sự ẩm mốc, cả người đều rất ngứa ngáy, khó chịu vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp