Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 31-2: Tâm sự (2)


1 năm

trướctiếp

Phó Nguyệt lúc này chỉ còn niềm vui và sự khuây khỏa, chút tình cảm dành cho Tô Đồng đã tan thành mây khói từ lúc nào, gật đầu lia lịa, nói: "Cha, con hiểu rồi, khi ấy con không biết sao lại ngu ngốc như vậy..."

"Đừng sợ, cha thật sự không trách con." Phó tứ lão gia hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói, "Nguyệt tỷ nhi, cha không thường xuyên ở nhà, không biết làm cách nào để gần gũi với các con, con có tâm sự cha cũng không biết. Trong lòng cha yêu thương cả con và Thái ca nhi, sau này có chuyện gì buồn, con đừng giữ ở trong lòng."

Phó Nguyệt buồn bã sụt sịt, bao nhiêu tủi thân và sợ hãi giờ xuôi theo dòng nước mắt tuôn hết ra ngoài, không kiềm chế được nữa liền thổ lộ hết những buồn tủi chất
chứa bấy lâu: "Cha, con còn tưởng cha không thương con... Cha thương Anh tỷ nhi... Con không được như Anh tỷ nhi, cũng không được như Quế tỷ nhi, mẹ còn nói con vô dụng, bà mối thế nào cũng ghét con..."

Phó tứ lão gia sửng sốt, thở dài, những lời này con gái ông đã giấu trong lòng bao lâu? Ông thất trách, chỉ biết kiếm tiền, không nghĩ tới chuyện này.

"Anh tỷ nhi từ nhỏ đã không có cha, mọi chuyện con bé đều chỉ có thể dựa vào chính mình nên cha nuôi dạy con bé như con trai. Con là đứa con đầu tiên của cha, cũng là con gái duy nhất của cha. Trước con, cha cũng chưa từng có con gái, chẳng biết phải nuôi dạy con gái thế nào. Con nhút nhát, cha sẽ giữ con lại bên mình, như vậy mới có thể thường xuyên quan tâm chăm sóc cho con. Con không nên so sánh bản thân mình với những người khác, con là con của cha, sao cha lại không thương con cho được?"

Ông vỗ nhẹ lên lưng Phó Nguyệt, hừ một tiếng, nói, "Đừng nghe người khác kia nói với nói vẩn! Người ta coi thường nhà chúng ta, ta coi thường họ thì có! Cha sẽ để
dành đồ cưới cho con, chắc chắn có thể tìm cho con một người tốt. Nếu không được, cha tìm cho con một người ở rể, cha ở bên cạnh thế này, xem ai dám bắt nạt con gái cha nào!"

Sự tự ti và tủi thân chất chồng nhiều năm trong lòng Phó Nguyệt bị mấy câu đơn giản ấy của Phó tứ lão gia đánh tan thành mây khói, tản đi theo gió. Nàng mỉm cười, nắm chặt vạt áo của Phó tứ lão gia, nước mắt vẫn tuôn rơi nhưng nụ cười bên môi lại sáng lên tươi rói.

Có mấy câu này của cha, nàng không còn sợ gì nữa cả.

Tâm bệnh được trị khỏi xong, Phó Nguyệt lại phấn chấn tinh thần. Tới bữa tối, nàng ăn liền ba bát cháo đậu xanh, còn ăn mấy cái bánh bao.

Lư thị sửng sốt.

Buổi đêm, trước khi đi ngủ, Lư thị trằn trọc nằm trên gối, lay lay cánh tay Phó tứ lão gia:

"Nguyệt tỷ nhi mấy hôm nay cứ làm sao..."

Phó tứ lão gia mặt tỉnh như không, vẫn cầm cây quạt phe phẩy, thản nhiên nói: "Nguyệt tỷ nhi vẫn còn trẻ con, chắc đang giận dỗi với Quế tỷ nhi đấy thôi."

Phó Nguyệt và Phó Quế là một đôi oan gia, lúc vui vẻ thì dính với nhau như sam, đến chiếc bánh nướng nhỏ xíu cũng phải mỗi đứa cắn một miếng, tới lúc giận dỗi thì chẳng đứa nào thèm để ý đứa nào, gọi không thưa, hỏi không đáp, coi đứa kia như không khí. Người trong nhà
đều đã chứng kiến cảnh này nhiều lần nên cũng không nhắc nhở gì nữa.

Lư thị vẫn nghi ngờ, "Quế tỷ nhi cũng kì kì."

Phó tứ lão gia đặt chiếc quat xuống đánh cạch một cái, "Nàng đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa thêm mệt đầu. Về Nguyệt tỷ nhi, nàng đừng có thúc ép nó quá, nó còn nhỏ, để nó thoải mái mấy năm, chờ lấy chồng rồi, hằng ngày lại phải lo liệu việc nhà, chăm sóc cha mẹ chồng, làm sao có thể được như ở nhà mình?"

"Được rồi, thiếp biết ngài thương con gái, thế chẳng lẽ thiếp là mẹ kế à? Nguyệt tỷ nhi là do thiếp mang nặng đẻ đau sinh ra, thiếp cũng vì muốn tốt cho con bé."

Lư thị bất mãn hừ một tiếng, quay lưng về phía ông rồi ngủ.

***

Sáng sớm hôm sau, Phó Vân Anh dậy rửa mặt, ăn một bát cháo rượu nếp trứng gà xong bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài hành lang vọng vào.

Phó Nguyệt ôm một cái tráp khảm trai vào phòng, mặt đỏ bừng vì hưng phấn, "Anh tỷ nhi, cho muội này."

Hàn thị đã qua chăm sóc cho Phó Vân Khải từ sáng sớm nên trong phòng chỉ còn Phó Vân Anh và nha hoàn Phương Tuế.

Phó Vân Anh đưa mắt cho Phương Tuế, Phương Tuế liền đi tới nhận chiếc tráp, vừa mở ra đã kêu a một tiếng, suýt nữa lỡ tay làm đổ tráp.

Đó là một tráp toàn đồ trang sức, trâm nhỏ, trâm lớn, hoa cài đầu, lắc vàng, vòng ngọc, cái gì cũng có.

"Cha mua cho tỷ đấy, Anh tỷ nhi, muội chọn mấy thứ đi, Quế tỷ nhi cũng có phần."

Sau chuyện Tô Đồng, Phó Nguyệt cảm thấy khoảng cách giữa mấy chị em đã khăng khít hơn nhiều, sáp vào Phó Vân Anh như thể đang làm nũng với nàng, "Đừng ngại,
muội không chọn được thì tỷ chọn giúp muội nhé!"

Phó Vân Anh bất lực, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Phó tứ lão gia lại chơi chiêu cũ, dùng tiền để trấn an con gái.

Nhìn vẻ mặt chân thành, đầy mong đợi của Phó Nguyệt, nàng cũng không nỡ từ chối, tiện tay chọn một chiếc trâm bạc và một chiếc lắc tay nhỏ, "Cảm ơn tỷ tỷ."

"Tỷ phải cảm ơn muội mới đúng." Mặt Phó Nguyệt hơi đỏ lên, khẽ nói.

Phó Vân Anh mỉm cười.

Phó Nguyệt chỉ ở lại Đan Ánh sơn quán một chốc rồi quay về sửa soạn khung thêu và kim chỉ để qua viện của Đại Ngô thị thêu thùa với Phó Quế.

Phó Quế tối hôm qua cũng nhận được quà của nàng nên chủ động nói chuyện, hỏi nàng vì sao hôm nay tới muộn.

Phó Nguyệt trả lời: "Tỷ đi qua viện của Anh tỷ nhi, bảo muội ấy chọn ít trang sức, chút nữa muội ấy còn phải sang chỗ nhị thiếu gia, tỷ sợ qua muộn lại không gặp được."

Phó Quế thở dài, cúi đầu xuống vừa đưa kim vừa mắng: "Tỷ thật ngốc mà."

Phó Nguyệt vẫn không hiểu có chuyện gì, "Tỷ có làm gì đâu?"

"Đại bá mất sớm như vậy, Anh tỷ nhi rất đáng thương, tỷ nghĩ vì sao muội ấy lại hiểu chuyện như vậy chứ? Há không phải là lo tứ thúc tứ thẩm cảm thấy muội ấy là gánh nặng hay sao? Tỷ chỉ biết khoe khoang với muội ấy tỷ có người cha tốt như thế nào, Anh tỷ nhi chắc chắn sẽ đau lòng." Phó Quế hừ một tiếng, liếc Phó Nguyệt, từ từ giải thích.

Phó Nguyệt suýt nữa đâm kim thêu vào tay, thảng thốt, "Tỷ nào có cố ý, tỷ không ngờ..."

"Được rồi, dù sao tỷ cũng ngốc sẵn, Anh tỷ nhi cũng biết tính tỷ rồi, lần sau tỷ để ý một chút nào được." Phó Quế nhăn nhó, nói xong lại ngừng lại một chút, giơ tay đánh Phó Nguyệt một cái, "Ngồi sát vào cửa số đây này, đừng có chui vào góc như thế, hỏng hết cả mắt rồi!"

Phó Nguyệt ai một tiếng, dịch ra phía ngoài, ngồi sát bên cửa sổ, ánh sáng cũng nhiều hơn, không cần phải nheo mắt nhìn khung thêu nữa.

***

Phó Vân Anh sửa soạn xong túi sách bút lại chuẩn bị ra ngoài như thường lệ, ma ma và Phương Tuế đi sau nàng, bung dù cho nàng.

Vừa đi tới gần tường viện đã bị một nha hoàn gầy gò chặn đằng trước. Nha hoàn quỳ rạp trên mặt đất nói: "Nô tỳ cầu xin ngũ tiểu thư đi thăm cửu thiếu gia đi ạ."

Phó Vân Anh hơi cau mày.

Phó Vân Khải bị bệnh mãi vẫn không khỏi, ban đầu thầy thuốc thấy mẩn đỏ còn tưởng hắn mắc bệnh đậu mùa, làm cho Đại Ngô thị sợ tới mức liên tục thúc giục Lư thị
mau sơ tán trẻ con trong nhà. Sau này thầy thuốc lại thấy Phó Vân Khải không có triệu chứng ngứa ngáy và sốt nóng nên vội vàng đính chính, bảo có khi chỉ là dị ứng gì
đó. Đại Ngô thị sợ bóng sợ gió một hồi nên chửi mắng thầy thuốc là đồ lang băm chỉ biết lừa tiền.

Bị dị ứng mẩn đỏ không được ra gió, cũng phải tránh nắng nên Phó Vân Khải cứ nằm trong phòng dưỡng bệnh, hằng ngày Hàn thị sẽ qua chăm sóc hắn.

"Ta không phải thầy thuốc, cửu ca sao lại tìm ta?"

Phó Vân Anh không dừng lại, vẫn đi về phía trước. Dị ứng thôi mà, cũng không phải bệnh gì nặng, Phó Vân Khải bên đó cũng có người chăm sóc, nàng sai ma ma thay nàng qua thăm mấy lần cho phải phép sau cũng không để ý nữa. Phó Vân Khải với nàng vốn chẳng ưa gì nhau, không cần bày ra cái vẻ huynh muội tình thâm cho ai xem cả.

Nha hoàn lồm cồm bò dậy, thất thểu chạy theo nàng, "Ngũ tiểu thư, cửu thiếu gia là anh trai tiểu thư. Giờ cửu thiếu gia bị bệnh, tiểu thư vẫn chưa sang thăm lần nào..."

Phó Vân Anh nhẩm tính thời gian, "Giờ ta phải đi học, nếu đến muộn sẽ bị nhị ca phạt, đến trưa ta trở lại sẽ qua thăm cửu ca."

Nha hoàn nghe xong thở phào nhẹ nhõm, "Nô tỳ sẽ thông báo cho cửu thiếu gia." Rồi xoay người chạy như bay.

***

Lâm Lang Sơn Phòng chẳng mấy khi đông vui náo nhiệt như hôm nay, bên trong rộ lên tiếng nói chuyện. Lũ chim chóc ẩn náu trong bụi cỏ cũng bị giật mình bay nháo nhác, giương cánh bay thẳng lên bầu trời xanh trong.

Liên Xác mời Phó Vân Anh sang gian bên cạnh ngồi một lúc, nói: "Hôm nay các vị tướng công đồng loạt đưa thiếp muốn gặp nhị thiếu gia."

''Là những ai vậy?"

"Mấy vị đồng sinh năm nay đều tới, Khổng tú tài cũng tới, còn mấy vị nữa."

Phó Vân Anh ngồi bên cửa sổ mở sách ra đọc, nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện từ gian bên cạnh vọng lại, đa số mọi người trong phòng có vẻ kích động. Hóa ra lại là về bài "Ký Đoan ngọ kiến văn" kia của Triệu sư gia, văn nhân trong huyện đề nghị Phó Vân Chương viết một
bài để phản pháo lại. Triệu sư gia là người có danh tiếng, huyện Hoàng Châu không có ai sánh được với ông ta, cũng chỉ có Phó Vân Chương ra tay thì may ra mới có thể trấn áp được miệng lưỡi người đời.

Phó Vân Chương uyển chuyển từ chối, mấy người Khổng tú tài vẫn không chịu, người này một lời người kia một câu góp thêm vào, gia giảng đạo lý khuyên y, y cũng chỉ ôn hòa tục chối từ.

Trong giọng nói của y có lẫn ý cười nhưng Phó Vân Anh chỉ cần nghe cũng cảm thấy được y căn bản đã bắt đầu bực mình.

Y từ trước đến nay là người ôn hòa, tao nhã, dù trong lòng có không vui thì cũng không thể hiện ra ngoài.

Trời nóng hầm hập, đầu óc nàng cũng nặng trịch, ngồi yên một chỗ lâu thì lại càng khó chịu.

Gọi Liên Xác vào trải giấy mài mục, nàng nhớ lại bài văn của Triệu sư gia rồi phỏng theo phong cách và cách dùng từ của ông ta viết từng câu phản bác. Văn biền ngẫu chú
trọng vào sự trau chuốt, hoa lệ trong ngôn từ và cấu trúc đăng đối tinh tế, dùng nhiều điển tích điển cổ, sử dụng từ nghĩ chính xác. Ý văn trong bài thực ra không nhiều lắm
nhưng mỗi ý lại sử dụng nhiều điển cố khác nhau để triển khai, làm cho bài văn trở nên đầy khí thế, có sức thuyết phục hơn. Tự viết một bài văn biền ngẫu không dễ nhưng
phỏng theo một bài văn biền ngẫu hoàn chỉnh về cấu tứ để viết lại một bài khác thì cũng không khó lắm.

Có thể là do ăn hơi nhiều rượu nếp, men say bốc lên, hai má nàng cũng nóng bừng, chân bước đi loạng choạng, viết xong một bài luận về phủ Giang Lăng xong, cả người cũng liêu xiêu.

"Đang viết gì thế?" Giọng nói nhu hòa trong trẻo vang lên, Phó Vân Chương tới bên người nàng, mắt nhìn xuống những nét mực còn chưa khô trên tờ giấy làm bằng gỗ tre, cười cười. Xem được một nửa, chân mày hơi nhướn lên, "Muội viết đấy à?"

Phó Vân Anh gật gật đầu nói: "Gậy ông đập lưng ông, ông ta viết người huyện Hoàng Châu thô tục, muội viết người phủ Giang Lăng ngang ngược làm loạn."

Phủ Giang Lăng bốn bề sông nước, thuyền buôn muốn tới phủ Võ Xương đều phải đi qua đây. Tiền tài, ai mà chẳng muốn, dân chúng trong phủ nhìn thấy hàng hóa trên thuyền, lòng tham nổi lên quyết chí "làm giàu". Mấy tên trộm cướp xảo trá thường chèo thuyền nhỏ len lỏi giữa những đám cỏ lau ven bờ sông, nhìn xa không để ý thì không thể nào nhìn thấy. Bởi đa số bọn chúng đều là dân địa phương nên mỗi khi quan binh phụng mệnh truy
bắt, chúng thường trốn vào một thôn gần bờ sông, được cả thôn bao che, vậy nên dù biết rõ đối tượng nào khả nghi nhưng quan binh cũng không làm gì được.

Đám cướp của giết người này là mối lo lớn trong lòng tri phủ phủ Giang Lăng. Bài văn của Phó Vân Anh chính là viết về chuyện bọn đạo tặc cướp bóc hàng hóa của người làm ăn buôn bán thế nào rồi các nhà trong vùng, từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, giúp đỡ chúng rồi chia chác của bất chính ra sao.

Cả bài văn không có tới một chữ châm chọc người phủ Giang Lăng, chỉ toàn là tả chân, không thêm thắt, phóng đại chút nào, miêu tả y như thật nên lực sát thương thậm chí còn ghê gớm hơn cả bài văn của Triệu sư gia.

Nói cho cùng huyện Hoàng Châu cũng chỉ là đánh nhau thôi, không có chuyện làng trên xóm dưới rủ nhau đi làm cướp.

Phó Vân Chương lướt qua rất nhanh đọc xong bài văn của Phó Vân Anh viết về phủ Giang Lăng, mày hơi nhíu, văn này đương nhiên là viết rất tốt nhưng giọng điệu của
bài văn này lại hoàn toàn không giống với dáng vẻ bình tĩnh điềm đạm thường ngày của nàng.

Y cúi xuống, nhìn kỹ khuôn mặt nàng một lúc lâu, làn da trẻ con trắng mịn tinh tế như men sứ giờ đã hơi ửng hồng, "Muội uống rượu đấy à?"

Phó Vân Anh giật mình, phản ứng hơi chậm hơn bình thường một chút, đưa tay sờ mặt mình, "Muội không uống rượu... Sáng nay muội ăn rượu nếp."

Phó Vân Chương cúi người, đưa tay đặt lên trán nàng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, "Say đến phát sốt lên rồi đây này, muội ăn bao nhiêu thế hả?"

Y cao giọng gọi nha hoàn, "Xuống nhà bếp nấu một nồi canh giã rượu."

Nha hoàn vâng dạ rồi vội vàng xuống bếp. Phương Tuế và ma ma đi tới đỡ Phó Vân Anh ngồi xuống. Phó Vân Chương hỏi họ sáng nay Phó Vân Anh ăn gì.

Ma ma cũng trả lời y như nàng vừa nói, còn thì thầm: "Ngày nào cũng ăn như thế, sao hôm nay tiểu thư lại say được nhỉ?"

Phương Tuế đứng bên cạnh bực tức: "Nhất định là bà tử dưới bếp lười biếng, nấu rượu nếp không kỹ!"

Phó Vân Chương càng nhíu mày chặt hơn, lại nghĩ đến điều gì, đưa tay nâng cằm Phó Vân Anh lên.

Đôi mắt nàng hơi lờ đờ, trong mắt loang loáng nước, hai má đỏ bừng rực như ánh chiều tà, trên trán lấm tấm mồ hôi.

"Đi mời thầy thuốc."

Y nói giọng lạnh lùng, bế Phó Vân Anh dậy rồi đặt nàng nằm lên chiếc sập trong phòng.

"Nhị ca, sao thế?"

Nàng ngửa mặt nhìn y, mắt đen nhánh, thần sắc vẫn giống ngày thường. Vậy nên hôm nay mới không có ai để ý có gì khác lạ hay sao?

Ngay cả y cũng tới hôm nay mới biết, rõ ràng là sáng nào cũng gặp nhưng lại không để ý.

Phó Vân Chương nhìn nàng thật sâu, thôi thì đành vậy, y thở dài, xoa hai búi tóc nhỏ trên đầu nàng, "Không sao, hôm nay nhị ca đưa muội về."

Y đi sang phòng bên cạnh, chắp tay với mấy người đang ngồi xung quanh bàn cờ, "Xá muội nay nhiễm chút bệnh nhẹ, thứ cho ta không tiếp các vị được."

Khổng tú tài là người quen biết y đã lâu, thường qua Phó phủ ăn nhờ ở đậu mượn sách xem, thấy sắc mặt y tối đen nên cũng biết y không phải đang nói dối để tránh né bọn họ, lập tức đứng lên nói: "Người bệnh mới quan trọng, ở đây có ta lo!"

Phó Vân Chương ra khỏi phòng, sai ma ma cẩn thận bế Phó Vân Anh lên, bản thân y thì đi trước dẫn đường, đi thẳng tới ngõ nhỏ bên nhà Phó tứ lão gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp