Hoàn toàn trái ngược với những gì Trịnh Hàng
nghĩ, thành tích của Chúc Yểu rất kém. Cô chỉ biết học vẹt, không hiểu
cũng không dám hỏi. Hồi cấp 1, cấp 2 còn đỡ, lên cấp 3 thì hậu quả bắt
đầu bộc lộ ra. Dù cô có học chăm cỡ nào, học khuya bao nhiêu, nỗ lực tới đâu thì thành tích cũng không có chút cải thiện.
Lúc này, Tưởng Điềm Nha đưa Chúc Yểu trở về
lớp, ngồi bên cạnh nhìn cô chuẩn bị tập sách, thấy hai cuốn vở toán vẫn
còn trắng trơn.
Tưởng Điềm Nha cầm vở toán lên, hơi ngạc
nhiên: “Yểu Yểu, lớp phó phụ trách môn toán ngồi ngay bên cạnh cậu, vậy
mà cậu không ghi bài ư?”
Nói rồi, lấy vở bài tập toán ra xem tiếp. Cũng chưa làm.
Tưởng Điềm Nha nhìn Chúc Yểu, trên mặt như có dòng chữ: “Con cờ hó, cậu đổi tính à.”
Chúc Yểu sợ nhất là môn toán, nhưng vì Nguyên Trạch phụ trách môn này nên mỗi lần đều ưu tiên hoàn thành bài tập toán trước. Không phải vì nể bạn cùng bàn, mà vì… Chúc Yểu thầm mến cậu ấy.
Cách yêu thầm của thời học sinh đều rất đơn thuần. Người ta là lớp phó
phụ trách môn toán nên mình cũng phải học môn toán cho thật tốt. Nếu học không tốt thì ít nhất cũng phải nghiêm túc làm bài tập cho đầy đủ.
Chúc Yểu tự ti, lần nào cũng ưu tiên làm xong bài tập toán trước, đó coi như là điều mà cô cố gắng nhất trong quá
trình thầm mến Nguyên Trạch.
Tuy Chúc Yểu xin nghỉ một tuần nhưng ngày nào Tiêu Minh Châu cũng cho người quay lại bài giảng và mang bài tập về
làm. Nhưng lần này vừa đúng lúc Chúc Yểu chuyển kiếp đến cho nên bà
không nhớ được những chuyện vụn vặt thế này. Cô cứ mơ mơ màng màng đeo
cặp sách mà đi học thôi.
Đội trưởng, lớp trưởng, trưởng bộ môn… Quả
nhiên ở đâu thái phó cũng đều ưu tú như vậy. Còn mình thì… Chúc Yểu cắn
môi. Tiểu công chúa cao sang như vàng như ngọc của Đại Ngụy không khỏi
cúi gằm cái đầu cao quý của mình xuống.
Bất luận thái phó có nhớ cô hay không, cô
cũng không thể lưu lại ấn tượng lưu manh dốt nát như anh trai mình trong lòng ngài ấy. Vì thế, cô hơi kích động, ra sức nắm chặt tay của Tưởng
Điềm Nha bên cạnh, nói với giọng rất nghiêm túc. “Cậu dạy mình được
không?”
“Mình…” Tưởng Điềm Nha trợn tròn mắt.
Vấn đề là thành tích của Tưởng Điềm Nha cũng
không được tốt cho lắm. Tuy rằng vở toán có chi chép đầy đủ, nhưng biết
làm là một chuyện, còn bảo cô giảng giải thì lại là chuyện khác.
Tưởng Điềm Nha nhìn Chúc Yểu: tay cầm bút, bộ dáng vô cùng nghiêm túc. Cô không nỡ lòng nào giảng qua loa cho xong
nên bèn nhoài người qua, nói thật khẽ: “Hay là… cậu chép bài của mình
đi.”
Hả?
Mắt tiểu công chúa bỗng nhiên sáng bừng lên.
Chúc Yểu khác với ông anh trai hư hỏng của
mình. Cô được Tiêu hoàng hậu dạy bảo rất cẩn thận. Những chuyện hèn hạ
như sao chép copy thế này chắc chắn là không bao giờ dính vào. Nhưng lúc này, Chúc Yểu lật lật vở bài học môn toán, những con số nhỏ bé trên đó
quả thật làm người ta thấy đau đầu.
Ở Đại Ngụy, nữ tử không có tài chính là có đức. Công chúa hoàng gia cũng không ngoại lệ.
Công chúa cao quý của Đại Ngụy, bây giờ đến hiện đại chẳng khác nào kẻ mù chữ.
Mặc dù ký ức của kiếp này đang từ từ khôi
phục, những tri thức trong đầu cũng dần dần hiện lên nhưng những thứ
viết trên cuốn vở toán này, nào là dãy số và tổ hợp, định lý nhị thức,
đại lượng biến thiên… thoạt nhìn là thấy hack não.
Điều này chứng tỏ, bản thân Chúc Yểu trước kia cũng không biết những thứ này.
Một bên là mớ bài tập toán nhìn như vẽ bùa,
một bên là thái phó sắp đi thu vở bài tập toán, cô công chúa trước giờ
vốn kiêu ngạo cắn môi, cuối cùng không thể không cúi đầu trước hiện
thực.
Đôi mắt to tròn, trong veo nhìn cô bạn thân rồi nói khẽ: “Ừ, cũng được.”