Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 106: Ngoại truyện 8: Từ đồng phục học sinh đến áo cưới


1 năm

trướctiếp

Edit: Simi

Mọi người đều biết, Quý Nhượng là một người rất có quy tắc.

Đam mê quá mức các ngày kỉ niệm.

Từ lễ mừng năm mới cho tới sinh nhật, ngày nắm tay lần đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, ngay cả ngày đội cảnh sát phá được trọng án, sang năm anh liền đi mua một chiếc bánh gato về làm bữa ăn khuya, mấy cảnh sát trẻ tuổi không biết vì lí do gì mà lão đại lại tốt tính mời khách thế này, còn anh thì yên lặng chút mừng.

Vì ngăn cản anh tổ chức kỉ niệm ngày cưới tận hai lần, năm đó Thích Ánh vô cùng sáng suốt sắp xếp thời gian cử hành hôn lễ cùng một ngày với ngày đăng kí kết hôn, cứ như vậy, hằng năm vừa qua sinh nhật của Quý Nhượng thì ngày hôm sau sẽ tổ chức kỉ niệm ngày cưới.

Năm vừa rồi anh còn có thời gian để nghĩ ra cách chúc mừng độc đáo, nhưng năm nay cục cảnh sát gặp nhiều vụ án, không được phân tâm, cuối cùng chỉ có thể đặt chỗ ở một nhà hàng xa hoa với ánh nến lãng mạn và bữa cơm đơn giản để chúc mừng.

Không ngờ là chỉ đi ăn một bữa cơm thôi cũng có thể gặp phải tên cướp giật túi giữa đường.

Anh vừa mới dừng xe, nắm tay Thích Ánh đi tới nhà hàng, chợt nghe thấy ở bên kia đường có cô gái trẻ đang hét chói tai: “Cứu! Có kẻ giật túi! Có ai không! Có ai khôngggg!”

Đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã ra tay trước rồi.

Thích Ánh chỉ nhìn thấy một bóng người sượt ngang mình, Quý Nhượng nhanh chân phóng qua bồn hoa, đuổi theo tên giật túi.

Gần đây là đoạn đường dẫn ra khu ngoại ô, là nơi thanh nhã xa hoa, vốn rất yên tĩnh, hơn nữa hiện giờ đang là buổi tối, ngoại trừ xe cộ qua lại thì trên đường hầu như chẳng có mấy người. Tên giật túi đã dõi theo khu này mấy ngày nay rồi mới đợi thời cơ ra tay.

Nhưng không ngờ lại đen đủi chạm mặt trúng cảnh sát.

Cô gái kia thấy có người đuổi theo cũng vừa kêu vừa chạy, đợi Thích Ánh và cô gái đó chạy tới nơi thì Quý Nhượng đã đè tên cướp xuống đất rồi.

Cô gái nhuộm tóc hồng, cầm một cái thanh ngắn, trên đó gắn điện thoại di động, vừa thở dốc vừa nói vào camera điện thoại: “Bắt được rồi, bắt được rồi! Mọi người không cần lo lắng! Có người tốt bụng bắt gã ta lại giúp tôi rồi!”

Thích Ánh ghé người qua nhìn, quả nhiên cô nàng này đang livestream.

Cô gái quay điện thoại ngược lại về hướng Quý Nhượng: “Nhìn nè! Chính vị anh hùng này đã giúp tôi bắt gã ta đó! Thật lòng cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm ạ.”

Quý Nhượng lấy còng tay ở bên hông còng tên cướp kia lại, để ý thấy điện thoại của cô ta đang chĩa về phía mình, ngay tức khắc anh lạnh như băng nói: “Tắt ngay! Không được phép quay!”

Đống bình luận trên livestream tích tắc bay nhanh như gió.

— mẹ nó, anh trai này đẹp trai quá đi! Mau mau mau, Miểu Miểu, kề điện thoại lại gần hơn đi!

— đây là nhan sắc thần tiên gì vậy! Chẳng lẽ cứ tùy tiện đi trên đường là sẽ gặp được sao?!

— có phải cảnh dựng trước không vậy!? Đúng lúc bị cướp, đúng lúc gặp được anh đẹp trai, tiếp theo là vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp cũ rích hả?

— vậy sao anh ấy lại có còng tay được?!

— mẹ nó, chẳng lẽ là chú cảnh sát?

— bà cha nó, là cảnh sát thật hả? Miểu Miểu cũng may thật đó?!

— nếu may thì đã không gặp phải tên giật túi rồi, chỉ có thể nói là trời cao vẫn thương Miểu Miểu của chúng ta, đúng lúc gần đó có cảnh sát.

— không phải cảnh sát thật đó chứ!? Nào có trùng hợp như vậy? Tui nghi đây chỉ là diễn kịch thôi.



— nếu không phải cảnh sát thì lấy đâu ra còng tay?

— mấy món đồ chơi này mua là có thôi mà!?

— mua đồ chơi thế này là phạm pháp đấy nhé! Bây giờ mấy ngôi sao livestream bị kiểm soát nghiêm như vậy, Miểu Miểu có thể cố tình phạm sai à?



Trong lúc khu bình luận đang ùa tới như gió bão, Thích Ánh đã chạy tới bên cạnh Quý Nhượng, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Quý Nhượng lắc đầu, đánh lên gáy tên giật túi đang cố giãy giụa: “Yên coi!” Xong ngẩng đầu nhìn Thích Ánh: “Em báo cảnh sát giúp anh.”

Thích Ánh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi 110.

Khu bình luận lại bắt đầu điên cuồng:

— nhìn đi, nếu đã là cảnh sát thì có cần báo cảnh sát nữa không? Nhìn giả dễ sợ!

— lầu trên có bị ngu không, dù có là cảnh sát bắt được tội phạm thì cũng cần đồng nghiệp tới phụ trợ bắt tên đó về cục cảnh sát chứ! Lẽ nào để mình anh trai này áp giải về? Cô có thấy người ta đang mặc đồ thường chỉnh chu không, vừa nhìn là biết đang đi hẹn hò rồi!

— trọng điểm ở đây bộ không phải là chị gái đứng kế bên à?! Trời ơi, sao mà đẹp quá vậy!

— kịch bản cái chắc rồi. Chủ livestream mời hai người đóng vai quần chúng mà cũng đẹp dữ thần.

— cái giá trị nhan sắc này! Tui cá là tốn hết một đống tiền, tương lai nhất định sẽ nổi tiếng lắm đây! Miểu Miểu, mau tiết lộ weibo của hai anh chị này đi!

— không phải đâu, nhìn sắc mặt với thái độ của anh trai này không giống diễn kịch chút nào, hình như là cảnh sát thật đó.

— cô thì biết cái gì! Cái này gọi là kỹ năng diễn xuất đó!

Quý Nhượng chỉnh đốn xong tên giật túi, thấy cô gái kia vẫn đang cầm điện thoại, nét mặt càng không kiên nhẫn, vừa lạnh lùng vừa hung dữ quát: “Tôi nói cô không được quay nữa, cô nghe không hiểu à?!”

Khán giả xem livestream lẫn Miểu Miểu đều bị anh dọa sợ.

Miểu Miểu vội vàng quay điện thoại về phía mình, cẩn thận mỉm cười giảng hòa: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có cố ý đâu. Cảm ơn hai người nhiều lắm ạ.”

Quý Nhượng lạnh lùng liếc cô ta, không đáp lại, Thích Ánh lịch sự cười với Miểu Miểu: “Không có gì đâu. Cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Miểu Miểu nhìn chằm chằm cả hai, nhíu mày lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao tôi lại thấy hai người quen quen nhỉ?” Cô nàng bẻ bẻ cổ tay, đột nhiên xuýt xoa, “Hình như cổ tay của tôi bị trật rồi.”

Thích Ánh đi tới: “Để tôi xem giúp cô.” Cô sợ Miểu Miểu không yên tâm, giải thích thêm: “Tôi là bác sĩ.”

Miểu Miểu giơ tay ra cho cô kiểm tra, tay trái cầm điện thoại, lúc này mới nhìn thấy bình luận, cô nàng nhất thời dở khóc dở cười, nhìn vào màn hình nói: “Quần chúng gì chứ, mọi người sáng tạo thật đó, tôi xảy ra chuyện thật mà.”

Khán giả nhao nhao không tin.

Miểu Miểu quay sang hỏi Thích Ánh đang nắn cổ tay giúp mình: “À, cho hỏi bạn trai của cô là cảnh sát phải không?”

Thích Ánh gật đầu: “Ừm. Cổ tay của cô không bị nặng lắm, về nhà chườm đá lạnh là được rồi, mấy ngày này nhớ hạn chế xách vật nặng.”

Miểu Miểu cảm kích gật đầu, quay sang nói với điện thoại: “Mọi người nghe thấy chưa, người ta là cảnh sát thật đó! Còn em gái này chính là bác sĩ. Trời ơi, tôi gặp được đôi tình nhân thần tiên gì đây.”

Cô nàng thoáng ngừng lại, nhìn sang Thích Ánh: “Tôi luôn có cảm giác hai người rất quen mắt nha.”



Thích Ánh chớp mắt, mỉm cười ngọt ngào: “Vậy à?”

Miểu Miểu gãi đầu, cố gắng nhớ lại, mãi cho đến khi cảnh sát tới nơi thì cô nàng mới giật mình, sốt sắng hỏi: “Có phải hai người là người Hải Thành không?”

Thích Ánh đang đứng bên cạnh Quý Nhượng, hơi bất ngờ quay đầu lại: “Đúng vậy, cô cũng vậy hả?”

Miểu Miểu kích động giậm giậm chân: “Chúng ta từng gặp nhau rồi đó! Mấy năm trước! Ở nhà hàng Sâm Lâm nổi tiếng trên mạng đó! Lúc đó tôi còn xin chụp hình hai người nữa nè!” Cô nàng phấn khích nhìn Quý Nhượng, “Ban đầu anh không cho phép tôi chụp, nhưng sau khi nghe được tôi khen em gái này, anh lại đồng ý, anh còn nhớ không? Tôi vẫn còn giữ hình chụp năm đó của hai người nè!”

Cô nàng vừa nói xong liền mở album ảnh trong điện thoại ra, quả nhiên có tấm ảnh chụp năm đó.

Khi đó, cả hai vẫn đang học mười một, là mùng một đầu năm.

Thích Ánh theo Quý Vĩ Ngạn về nhà họ Quý, Quý Nhượng chạy tới xảy ra xung đột với ba mình, bị ông ấy tát một cái. Lúc rời khỏi nhà họ Quý, cả hai đã đến nhà hàng nổi tiếng kia ăn tối.

Quý Nhượng vẫn nhớ rõ, sau khi ăn xong, Thích Ánh còn kéo anh đi xem phim kinh dị.

Duyên phận tuyệt đối không thể lường trước được.

Miểu Miểu hưng phấn không biết phải nói gì, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh của Thích Ánh: “Hai người kết hôn rồi sao! Trời ơi, từ đồng phục học sinh đến áo cưới, tôi lại tin tưởng vào tình yêu rồi!”

Mấy khán giả xem livestream không thể tưởng tượng nổi.

Cảnh sát nhận được điện thoại báo án chạy tới rất nhanh.

Miểu Miểu vẫn đang cầm điện thoại di động livestream, khán giả đều nhìn thấy rõ trên màn hình, cảnh sát chạy về phía anh trai kia gọi “đội trưởng Quý”, lúc này bọn họ mới tin chắc là không phải đóng kịch.

Bị vụ việc này kéo dài thời gian, bữa ăn tại nhà hàng dưới ánh nến lãng mạn bị hủy bỏ.

Cuối cùng Quý Nhượng dẫn Thích Ánh đi ăn malatang ở gần đó.

Quý Nhượng rầu rĩ không vui, cô gái nhỏ luôn biết cách dỗ dành anh, đi tới nhẹ nhàng nói: “Đội trưởng Quý, dáng vẻ bắt tội phạm của anh đúng là đẹp trai thật nha.”

Quả nhiên Quý Nhượng vui vẻ lại ngay.

Cả hai hạnh phúc cùng nhau ăn malatang, còn Miểu Miểu vẫn đang lâng lâng trong phấn khích trở về khách sạn, ghép tấm hình năm đó với tấm chụp lén bóng lưng hai người họ nắm tay nhau rời đi lên weibo của mình, ghi chép lại điều khó tin đêm nay.

Bài viết weibo vốn chưa từng cao hơn một ngàn lượt theo dõi, nay chỉ trong một tiếng đồng hồ đã lên tới một vạn.

— đây không phải hoa khôi khoa Y năm đó ở trường tụi mình với bạn trai học trường cảnh sát của cô ấy hả?

— đây không phải và giáo bá hồi cấp ba trường tụi mình với hoa khôi hả?

— đây không phải là đội trưởng Quý của tụi mình với chị dâu hả?



[Miểu Miểu điện hạ] nhận được tin nhắn riêng trên weibo:

[Chi đội hai đại đội cảnh sát thành phố B]: Cô đã xâm phạm quyền riêng tư và quyền chia sẻ hình ảnh cá nhân của công dân, xin cô mau chóng xóa bài viết weibo ngay lập tức!

Chị gái nổi tiếng trên mạng vừa tắm xong, lúc đọc được tin nhắn này thì suýt nữa đã bị dọa khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp