Ta Có Thể Xoát Thuộc Tính

Chương 32: Dẫn ông đi gặp quỷ


...

trướctiếp

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Vương Bình rời đi, Hồ Dao sinh lòng hoang mang, lệch đầu ra.

"Pháp khí dễ luyện chế như vậy sao?"

Cô ấy biết hôm qua Vương Bình vừa thu được một thanh Trảm Mã Đao cổ đã từng sát sinh không ít.

Thân là quỷ, tuy rằng cô ấy tu luyện chưa được mấy năm, nhưng Hồ Dao vẫn hiểu được một số chuyện của thế giới linh dị.

Luyện chế pháp khí không dễ dàng như vậy, Vương Bình chỉ mới tốn một đêm đã luyện chế xong rồi?

...

Trước cửa nhà trọ Thủy Tinh.

Vương Bình vác một chiếc túi giống với túi đựng đàn ghita.

"Vương Bình đại sư, cậu vác theo cái gì vậy? Để tôi vác giúp cậu đi." Lão Trần thầm nghĩ.

Hình như túi đựng đàn ghita này lớn hơn túi bình thường một chút thì phải.

"Không có gì, một số công cụ cần thiết mà thôi, tự tôi vác theo là được."

Thâm Quyến, phố Bạch Liên Hoa

Sáng sớm 7 giờ, là thời gian quạnh quẽ nhất trong ngày, mà phố Bạch Liên Hoa lại tương đối náo nhiệt.

Đám người rậm rạp chằng chịt chen chúc ở trước phố Bạch Liên Hoa, tiếng người huyên náo, mỗi người đều đang nhìn về phía phố Bạch Liên Hoa, còn có người thỉnh thoảng nhảy dựng lên, để thấy hình ảnh bên trong phố Bạch Liên Hoa.

Cho dù có xe cảnh sát chặn đường, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản đám quần chúng vây xem.

Vương Bình và Lão Trần xuống xe, chen lấn nửa ngày mới có thể chen vào phố Bạch Liên Hoa. Sau khi thấy rõ cảnh tượng trong phố Bạch Liên Hoa, bọn họ lập tức tê cả da đầu!

Cả con đường, khắp nơi trên đất vãi đầy máu tươi, mảnh vụn máu thịt càng rải rác khắp mọi ngõ ngách trong đường phố.

Ruột, tay chân người rơi lả tả, hoàn toàn không biết đó là bộ phận trên cơ thể người nào.

Cách đó không xa, trước một quán đồ nướng tên A Minh, có tầm mười mấy nhân viên cảnh sát vây ở bên kia.

Bên kia là nơi nhiều máu tươi nhất, máu nhuộm đỏ xi măng, còn có một "đồi nhỏ" chồng chất trước quán đồ nướng.

Không đúng!

Đây không phải đồi nhỏ, mà là năm thi thể bị tàn phá chồng chất ở nơi đó, hình thành một đồi nhỏ.

Năm thi thể kia rất dữ tợn, hoàn toàn biến đổi, chồng chất tại kia, máu tươi và ruột chảy ra, không phân rõ đâu là đầu, đâu là tay chân.

Như hiện trường ác quỷ ăn người, khiến rất nhiều người vây xem tái mặt, ói hết tất cả đồ ăn mình ăn được đêm qua ra, ngay cả mật cũng phun ra.

Lão Trần rơi lệ, những thi thể này đều là đồng nghiệp bạn tốt của hắn ta, bọn họ chết quá thảm.

Lông mày Vương Bình cau lại.

Hắn gặp quỷ không phải một hai lần, nhưng đây là vụ án thần quái thảm thiết nhất mà hắn từng gặp, có thể nói là địa ngục trần gian.

Người khác không biết, còn tưởng rằng có tên sát nhân cuồng ma nào vừa ra tay ở nơi này.

"Vương Bình, sao anh lại ở chỗ này?"

Sở Lỵ Lỵ chẳng biết xông ra từ lúc nào, nhìn về phía Vương Bình trước rào phong tỏa.

Cô ấy đến để xua đám quần chúng vây xem, không nghĩ tới cô ấy lại phát hiện Vương Bình cũng ở đây, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.

"Tôi tới để phát huy truyền thống tốt đẹp của người dân thành thị."

"Nói tiếng người."

"Xem náo nhiệt."

Sở Lỵ Lỵ cạn lời, nếu không phải ở đây còn có nhiều quần chúng vây xem, phỏng chừng cô ấy đã đấm một đấm qua.

Cô ấy giải thích với đồng nghiệp, để Vương Bình và Lão Trần đi vào.

Lão Trần mới vừa được cảnh sát báo tin đến đây, bởi vì đêm qua người cuối cùng mà Ngô Chính Kiền gọi điện thoại trước khi chết là Lão Trần.

Cảnh sát gọi Lão Trần tới hỏi cung.

Vương Bình lại được Sở Lỵ Lỵ lợi dụng chức quyền, lấy cớ Vương Bình là bạn bè của Lão Trần mà đưa hắn vào theo.

"Vương Bình, anh nói thật cho tôi biết đi, anh tới bên này để làm gì?" Sở Lỵ Lỵ nhỏ giọng.

"Xem náo nhiệt."

Vương Bình nhìn lướt qua máu tươi trên đường phố Bạch Liên Hoa, hai tròng mắt lóe lên.

Trên đường phố rải đầy máu tươi, từ vết máu, dường như người chết muốn chạy trốn nhưng lại bị mạnh mẽ kéo về, máu tươi tạo thành từng vệt thật dài, thật dài trên đường phố, thảm liệt không gì sánh được.

Vết máu rất nhiều, không phân rõ được rốt cuộc đó là máu của người nào lưu lại, hoặc nói chính xác hơn, không thể phân biệt được máu này là máu của ai trong số năm người đã chết.

Lúc này, Vương Bình cúi đầu nhìn về phía dưới chân.

Bên cạnh chân hắn có một vết máu.

Đó là năm ngón tay dính đầy máu tươi, muốn bắt được mặt đất, nhưng lại không tìm được điểm thụ lực, năm ngón tay vạch ra năm vết thảm liệt dữ tợn trên mặt đất.

"Xem náo nhiệt mà anh vác theo bao đàn ghita để làm gì?"

"Còn phải nói sao? Hôm nay tôi vốn định đến đây làm xiếc. Đầu năm nay việc làm ăn không khá lắm, chỉ có thể kiêm chức đàn vài bản ghi-ta kiếm tiền."

"Bớt nói chuyện vớ vẩn, rõ ràng bao đàn ghi-ta này là hộp dài Trương Hạo bán cho anh, không phải tôi chưa từng thấy."

Vương Bình nhún vai, không cợt nhả nữa, trầm giọng nghiêm túc nói.

"Cảnh sát mấy người có kết luận gì?"

Sở Lỵ Lỵ ngắm nhìn bốn phía, thấy chung quanh không có ai, cố gắng nhỏ giọng hết mức, dò hỏi.

"Sơ bộ điều tra, chúng tôi cho rằng đây là án kiện phanh thây ác tính, hẳn là có nhiều kẻ hiềm nghi cùng gây án, tươi sống bầm thây năm người Ngô Chính Kiền, sau đó bọn họ còn để động vật có tính công kích ăn xác năm người này."

Vương Bình gật đầu, cảnh sát không thẹn với chức danh là một trong những bộ máy cực mạnh của nhà nước, năng lực phá án đạt tới tiêu chuẩn nhất định.

Suy đoán của bọn họ xấp xỉ với suy nghĩ của Vương Bình.

Khác biệt duy nhất chỉ có một, hung thủ mà Vương Bình phán đoán và hung thủ mà cảnh sát phán đoán, không thuộc về cùng một phạm trù.

Cảnh sát kết luận đó là người, nhưng hắn lại kết luận là... quỷ!

"Để cảnh sát kết án sớm một chút đi, đây không phải vụ án mấy người có thể xử lý." Vương Bình thản nhiên nói.

Sở Lỵ Lỵ hơi ngẩn ra, trịnh trọng nói.

"Vương Bình, mạng người quan trọng, anh nắm chắc mấy phần đây là sự kiện linh dị?"

"Mười phần."

Vương Bình bình tĩnh không gì sánh được, không dậy bất kỳ gợn sóng nào, giọng điệu không có chút do dự gì đáng nói.

Khi đến phố Bạch Liên Hoa, còn chưa nhìn thấy hiện trường án mạng, Vương Bình đã kết luận được.

Đây là vụ án thần quái, quỷ quấy phá!

Thân phụ thần thú Bạch Trạch, Vương Bình vô cùng mẫn cảm với âm khí, thậm chí không cần nhìn hắn cũng biết.

Phố Bạch Liên Hoa âm khí dày đặc như mây, âm khí như sông trôi nổi khắp cả con đường.

Âm khí cuồn cuộn như mãnh thú phủ phục chờ cắn người, rít gào khắp phố Bạch Liên Hoa.

Trải qua một buổi sáng điều tra, cảnh sát mới rời đi, chỉ còn sót lại mấy cảnh sát giữ trật tự phố Bạch Liên Hoa, phòng ngừa hiện trường án mạng bị phá hư.

Sở Lỵ Lỵ xung phong nhận việc ở lại trông coi hiện trường, nguyên nhân vì sao, không cần nghĩ cũng biết.

Nhìn đồng hồ, còn bảy, tám tiếng nữa mới đến tối, Lão Trần chở Vương Bình rời khỏi.

Bận rộn từ sáng sớm, Vương Bình, Lão Trần còn chưa ăn cơm.

"Vương Bình đại sư, tôi biết một quán đồ ăn nhẹ Shaxian(1) rất ngon."

(1) Đồ ăn nhẹ Shaxian có nguồn gốc từ huyện Shaxian, thành phố Sanming, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Đây là một thuật ngữ chung cho một loạt các món ăn nhẹ có đặc điểm địa phương của quận Shaxian.

"Cứ gọi tôi là Vương Bình được rồi."

Vương Bình không muốn bị người ta nhìn với ánh mắt khác thường.

Thử hỏi xem, một người đàn ông trung niên đầu trọc đầy mỡ, lại quay qua gọi một người thanh niên trẻ tuổi là đại sư, chỉ nghe thôi đã cảm thấy quỷ dị.

...

"Dừng xe."

Chạy tới đường lớn, đột nhiên Vương Bình kêu lên.

"Lão Trần dừng xe, đi tới khu nhà trọ cũ ở phía sau đường cái chừng 100m xem thử xem."

Lão Trần vội vã dừng xe, lúc trước ông ta lái xe quá nhanh, ngay sau khi tới nhà trọ cũ bên đường cái, chợt nghe được Vương Bình kêu dừng xe.

Mặc dù lão Trần không rõ vì sao Vương Bình lại muốn tới đó xem, nhưng Lão Trần vẫn nghe theo.

"Vương Bình, chúng ta tới nhà trọ kiểu cũ kia làm gì vậy? Bên kia không có quán ăn nào hết."

Nghe vậy, Vương Bình mở cửa xuống xe, khẽ cười nói.

"Dẫn ông đi gặp quỷ."

Vương Bình nói xong lại kéo Lão Trần đang hoảng sợ đi về phía khu dân cư Long Đằng cũ kỹ.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp