Bệnh Chiếm Hữu

Chương 90: Ôn Ôn, đừng khóc 🌵


...

trướctiếp

Editor: Sel

Đầu óc của Bối Thi có chút loạn.

Vì sao trong điện thoại của Ôn Ôn bảo bối lại có số của người đàn ông đẹp trai kia?

"Ôn Ôn bảo bối, CCC là ai vậy?"

Bối Thi đưa điện thoại di động giơ lên trước mặt Thời Ôn.

Động tác trả tiền của Thời Ôn khựng lại, ánh mắt có chút trốn tránh.

Trần Trì vừa vặn đi ngang qua.

CCC? Là có ý gì?

Bối Thi nhìn thoáng qua Trần Trì, lại nhớ tới một màn vừa rồi lúc đang ăn cơm, giật mình mà che miệng lại.

Không phải chứ?! Trùng hợp như vậy??!

Thời Ôn lấy lại di động, thoát khỏi phần thêm số liên lạc mới, chậm rãi nói: "Chính là trùng hợp như thế đấy."

Bối Thi vừa xấu hổ vừa áy náy, "Tiểu Ôn......"

Thời Ôn thuận tay giúp cô nàng vuốt tóc, "Được rồi, về nhà thôi."

-

Thời Ôn rời giường hay đi ngủ cũng rất có quy luật, mỗi ngày đều rất đúng giờ mà ra khỏi nhà. Trần Trì rất nhanh liền hiểu rõ quy luật sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của cô, dần dần mỗi ngày vào buổi sáng hay buổi tối cô đều đúng giờ gặp được anh.

Nhưng anh là không nhanh không chậm đi theo phía sau, cũng không nói một câu nào. Mà mỗi đêm Thời Ôn về đến nhà đều phát hiện trước cửa nhà mình có một chậu hoa.

Là hoa tươi được trồng trong chậu.

Sau bảy ngày nhận hoa, đến ngày hôm sau Thời Ôn lại không nhận được nữa.

Đêm đó cô mất ngủ.

Đến khi mặt trời lên cao, cô nghĩ thầm

Anh đúng là biết tính kế.

Thời Ôn mơ hồ thay xong quần áo, còn đang đánh răng thì cửa đã bị gõ vang.

Cô tưởng là Bối Thi và Vu Đồng, xỏ dép lê đi mở cửa.

Cửa vừa mở, gương mặt Trần Trì nhảy vào trong tầm mắt.

Thời Ôn ngây ngốc mất vài giây.

Trần Trì chưa bao giờ đi lên lầu, cùng lắm cũng chỉ đi đến lầu một.

Thiếu nữ vừa tỉnh ngủ, tóc tùy ý buộc thành đuôi ngựa, biểu tình ngốc ngốc, đôi mắt mê mang mở to.

Trong lòng anh khẽ nhúc nhích, sữa đậu nành trong tay đưa qua, "Tôi làm ít sữa đậu nành, một người uống không hết, em có muốn uống không?"

Áo thun ở nhà màu lam, quần thể thao màu trắng, chân dép lê.

Đây hoàn toàn là quần áo ở nhà...

Thời Ôn nghiêng đầu, nhìn về phía sau của anh.

——

Cửa nhà đối diện mở rộng.

"Tôi chuyển đến." Trần Trì nói: "Về sau chính là hàng xóm của em."

Thời Ôn phát ngốc, "......"

Trần Trì đem sữa đậu nành đưa cho cô, "Mới vừa làm xong, chắc là hương vị em thích."

Thời Ôn lắc đầu, "Không cần, lát nữa em đi ra ngoài ăn là được rồi."

Nụ cười ở khoé miệng Trần Trì nhạt dần, ánh mắt ảm đạm.

Anh không nói nữa, xách theo sữa quay người về nhà.

Bóng dáng vô cùng cô đơn

Thời Ôn mềm lòng, trước khi anh đóng cửa liền nói, "À, cho em một ít đi......Để em về lấy cái ly."

Trần Trì dừng lại bước chân, khóe miệng cong cong, chờ ở cửa.

Thời Ôn cầm một chiếc ly bằng pha lê sạch sẽ trên bàn.

Sữa đậu nành chậm rãi rót vào trong ly.

Đáy mắt Trần Trì đầy chờ mong, mắt đen sáng ngời.

Thời Ôn nhìn thấy, cũng không về phòng ngay mà ở trước mặt anh trực tiếp uống một ngụm.

Đúng là hương vị cô thích, hạt đậu rất thơm, độ ngọt vừa vặn.

"Ngon lắm, cảm ơn anh." Cô cúi đầu nhẹ giọng nói.

Trần Trì nhìn chằm chằm sữa đậu nành còn dính trên khóe miệng cô, chậm rãi "ừm" một tiếng.

......

Buổi chiều Nhạc Cẩm ra sân bay chuẩn bị ra nước ngoài lưu diễn. Trước khi đi cô nàng còn gọi cho Thời Ôn vài cuộc, ý muốn cô đi cùng mình.

Thời Ôn biết cô nàng lo lắng cho mình, sợ cô nghĩ nhiều về chuyện của Trần Trì. Cuối cùng cô đành cam kết đi cam kết lại sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, Nhạc Cẩm mới yên tâm.

Điện thoại này vừa cắt lại có người gọi đến.

Tống Đằng.

Thời Ôn ngón tay hơi khựng lại, sau đó mới ấn nghe.

"Cô Thời, tôi là Tống Đằng."

Thời Ôn suy đoán mục đích cậu ta gọi cho mình, nói: "Ừ, tôi biết."

"Cô có thể gặp tôi một chút được không?"

"Tôi có thể hỏi là chuyện gì không?"

"Về Trì tổng, tôi cảm thấy cần thiết phải nói cho cô."

"...... Được."

Cuộc gọi kết thúc, Tống Đằng gửi tới một tin nhắn, là thời gian cùng địa chỉ.

Thời Ôn nhờ Vu Đồng dạy thay cô một tiết cuối, đi tới tiệm cà phê trong tin nhắn.

Tiệm cà phê ở gần trung tâm phụ đạo, Thời Ôn đi bộ qua.

Người phục vụ dẫn Thời Ôn tới ghế lô đã đặt trước.

Cửa bị đẩy ra, Thời Ôn ngoài ý muốn nhìn thấy trong ghế lô có hai người.

Một người là Tống Đằng, người còn lại Thời Ôn cũng có ấn tượng. Tên là Đường Bác, là bạn của Phương đạo diễn, ở đoàn phim 《 Tê Ảnh 》 làm nhiếp ảnh gia.

Hai người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế sô pha, Thời Ôn ngồi đối diện bọn họ.

Tống Đằng hai tay giao nhau để trên bàn, thở dài, "Vốn dĩ tôi cũng không muốn quấy rầy cô, nhưng tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi."

Thời Ôn nghi hoặc, không thể hiểu anh ta có cái gì mà chịu không nổi, còn muốn cố ý tìm tới cô.

Tống Đằng nhìn cô, lắc lắc đầu, "Cô cũng biết Trì tổng gần đây vẫn luôn đi theo cô. Nhưng cho dù anh ta có bám theo cô thì công việc vẫn được hoàn thành."

Thời Ôn nhíu mi.

Lợi hại như vậy à?

Tống Đằng xoa xoa giữa mày, "Là do buổi tối Trì tổng thức đêm tăng ca, tôi đương nhiên cũng phải tăng ta cùng...... Dù sao đây cũng là bổn phận của tôi. Nhưng tôi sắp kết hôn, dạo này hôm nào cũng về nhà muộn, vợ sắp cưới của tôi suốt ngày lải nhải, tôi sợ chúng tôi còn chưa kết hôn đã phải chia tay rồi."

Thời Ôn xoay ly cà phê, thấp giọng nói: "Chuyện này, tôi cũng không có cách, anh ấy vẫn đi theo tôi."

Tống Đằng nhíu mày, "Cô cũng đừng cùng Trì tổng giận dỗi nữa, Leon nói cô cũng thích Trì tổng, nếu thích thì ở bên nhau không phải là được à?"

"Cô Ôn, có một số việc Trì tổng không cho tôi nói, nhưng tôi cảm thấy cần thiết phải nói cho cô. Bệnh tâm lý của Trì tổng chắc chắn là cô biết, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, Trì tổng vẫn luôn tiến hành tâm lý trị liệu, hết thảy đều bởi vì cô."

"Quá trình trị liệu tâm lý rất khổ sở, tôi nghe vị bác sĩ tâm lý đầu tiên của Trì tổng nói, Trì tổng lúc ấy mới ra nước ngoài, tinh thần cùng tâm lý đều rất yếu ớt. Có một khoảng thời gian ngài ấy bị nghiện rượu, bởi vì có khuynh hướng tự làm hại mình, thời điểm xúc động cùng người khác đánh nhau, một lần nghiêm trọng nhất đánh đến nỗi mắt phải thiếu chút nữa mù, hiện tại mắt phải thị lực rất kém, trừ bỏ thấy được ánh sáng, thì cũng không khác mù là mấy."

"Thời Ôn, ngài ấy biết vấn đề của chính mình, cho nên vẫn luôn nỗ lực thay đổi, nhưng sau khi về nước tôi có thể rõ ràng phát hiện cảm xúc của ngài ấy dao động, ngài ấy thường xuyên cố gắng áp chế chính mình. Chuyện này có liên quan đến cô là không thể nghi ngờ."

Tống Đằng nói đến đây, quan sát sắc mặt Thời Ôn. Thấy mặt cô trắng bạch, nháy mắt nghĩ đến bộ dáng Trần Trì đen mặt, nếu để Trì tổng biết cậu ta đem chuyện này nói ra...... đột nhiên Tống Đằng có chút khẩn trương, có phải cậu ta nói sai cái gì đắc tội với cô rồi?

Thời Ôn ôm cái ly, hô hấp có chút loạn, "Anh nói mắt phải của anh ấy không khác bị mù là mấy?"

Tống Đằng gật đầu.

Đường Bác ngồi bên cạnh đột nhiên đánh gãy hai người.

"Buổi chiều tôi phải xuất ngoại, có thể cho tôi nói trước không?"

Tống Đằng cũng không có gì muốn nói, "Tôi nói xong rồi, anh nói đi."

Đường Bác nhìn cậu ta, "Anh có thể ra ngoài trước không?"

Tống Đằng: "...... Được."

Ghế lô chỉ còn hai người. Biểu tình của người đàn ông đối diện nghiêm túc lãnh đạm, Thời Ôn có chút lo lắng, không biết cô có thể tiếp thu được nội dung sắp tới không......

"Tôi sẽ nói ngắn gọn." Đường Bác đẩy đẩy mắt kính, "Trần Trì là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là ân nhân cứu mạng của cô."

Thời Ôn khó hiểu, "Cái gì?"

Đường Bác tiếp tục nói: "Cũng là ân nhân cứu mạng của rất nhiều người ở Nhị Trung năm ấy."

Thời Ôn mơ hồ đoán được cái gì, lại cảm thấy không có khả năng.

"Tôi là học sinh lưu ban ở Nhị Trung đã mấy năm, liên tiếp trượt đại học, tôi liền nổi lên ý định tự sát, nhưng là không cam lòng chỉ có một mình mình chết, vì thế đặt bom ở mọi chỗ trong trường học. Là Trần Trì phát hiện ra, đánh tôi một trận, ngăn lại sự kiện nổ trường ấy."

Đầu óc Thời Ôn loạn thành một đoàn

"Anh, anh nói là anh? Là anh muốn nổ trường học?"

Đường Bác gật đầu.

Thời Ôn mê mang mà lắc đầu, "...... Từ khi nào thì anh có ý định làm nổ trường học?"

Đường Bác: "Ý định đó đại khái tôi nghĩ ra đã được một hai năm, chế thuốc nổ cũng đã mất nửa năm."

Thời Ôn nắm chặt ly cà phê.

Thế nhưng lại là anh ta......

Thế nhưng lại là Đường Bác muốn làm nổ trường học.

Cho nên đời trước cô hiểu lầm anh?

Không chỉ có cô hiểu lầm, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng chính là Trần Trì làm.

Đường Bác lại đẩy mắt kính, "Lúc trước tôi vẫn luôn cảm thấy Trần Trì không bình thường, tôi chưa từng nghĩ tới cậu ta sẽ là người ngăn cản tôi làm nổ trường học...... Tôi nghĩ nếu không có cô, nói không chừng cậu ta cũng sẽ đồng ý cùng tôi cho nổ trường học."

"Nhưng bởi vì có cô. Ngày đó cô ở phòng y tế, cậu ta thấy tôi hủy xong bom liền vội vàng đi tìm cô. Đối với cậu ấy cô có sức ảnh hưởng rất lớn."

"Tôi cảm thấy cô cần thiết phải rõ ràng một chút. Nếu cô ở bên cậu ấy, thì cậu ấy là ác ma hay thiên sứ, tất cả đều do cô quyết định."

Thời Ôn rời khỏi tiệm cà phê, thất hồn lạc phách đi về nhà.

Di động ở trong túi rung lên, cô lất ra, không nhìn tên liền ấn nghe.

Trong loa truyền đến giọng nói nóng nảy của Nhạc Cẩm, "Cậu lập tức trở về cùng mình ra nước ngoài! Người đàn ông kia dám chuyển đến đối diện nhà chúng ta? Thật là đáng sợ!"

"Mình biết...... Tiểu Cẩm, mình sẽ xử lý tốt, cậu đừng lo lắng." Thời Ôn nói xong, cắt đứt điện thoại.

Nhạc Cẩm còn có một bụng lời muốn nói, trò chuyện đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cắt đứt.

Cô nàng buồn bực, ngọn lửa trong lòng dập không được, mở ra cửa phòng, vừa vặn gặp được Trần Trì vừa đi đổ rác về.

Nhạc Cẩm nhíu mày, "Theo đuổi cũng không phải như vậy, không nói không rằng chuyển đến đối diện thật sự rất đáng sợ đấy anh biết không? Nhất cử nhất động đều bị anh nhìn chằm chằm."

Trần Trì nhàn nhạt liếc cô nàng một cái, không nói lời nào đi vào trong phòng.

Nhạc Cẩm thấy thế, gõ gõ ván cửa, ý bảo anh nhìn mình, "Tiểu Ôn hôm nay sẽ cùng tôi ra nước ngoài, đừng đến lúc đó lại theo chúng tôi!"

Cô nói xong, "phanh" một tiếng đóng cửa lại.

Trần Trì cương cứng tại chỗ. Dưới ánh đèn, người đàn ông đứng ở hành lang trống rỗng, thấy không rõ sắc mặt, cả người vẫn không nhúc nhích, phảng phất không có linh hồn.

Thời Ôn lên lầu, liền thấy được một màn này.

Người đàn ông giống như điêu khắc đứng ở cửa.

Cô đi lên bậc thang, anh nghe được động tĩnh liền nghiêng đầu.

Thời Ôn mở miệng ra, hô hấp run rẩy: "Trần Trì......"

Đèn cảm ứng sáng lên. Khuôn mặt của anh ánh vào tầm mắt. Sắc mặt Trần Trì cực kì kém, hai mắt tối nghĩa không rõ, ánh mắt như chim ưng chặt chẽ khoá cô lại.

"Em muốn ra nước ngoài?"

Thời Ôn sửng sốt. Không kịp phản ứng anh đang nói chuyện gì.

Trần Trì nắm chặt tay, ngăn chặn ý muốn đập phá đồ vật, "Bởi vì tôi dọn đến đây, em liền muốn xuất ngoại trốn tôi?"

Anh từng bước đi đến bên người cô, ánh mắt hung hăng, nghiến răng nghiến lợi, "Thời Ôn, rốt cuộc em muốn tôi phải làm thế nào? Rõ ràng tôi đã rất khắc chế chính mình, tôi chỉ dọn đến đây, cũng chưa hề làm gì em cả..."

"Có phải em không muốn nhìn thấy tôi một chút nào đúng không?"

Đôi mắt anh đã một mảnh màu đỏ tươi, thoạt nhìn giống như một con sư tử cả người đầy vết thương bị nhốt trong lồng.

Thời Ôn bình tĩnh mà nhìn anh, chạm được cặp mắt kia, nghĩ đến những lời Tống Đằng nói. Cô nâng lên một bàn tay, che khuất mắt trái của anh.

Trần Trì kinh ngạc.

Lông mi Thời Ôn run rẩy, chậm rãi nói: "Đây là số mấy?"

Anh mím chặt môi, sau một lúc lâu, nói: "Không biết."

Thời Ôn buông tay trái xuống, đôi mắt trướng đau, nước mắt chỉ trong nháy mắt liền tràn đầy hốc mắt.

"Rõ ràng anh đã hứa với em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân......"

Thanh âm thực nhẹ, ở hành lang trống rỗng càng thêm rõ ràng.

Trần Trì thấy cô khóc, tâm như bị lưỡi dao sắc nhọn cứa vào, đau xót.

Anh cẩn thận nâng mặt cô lên. Một giọt nước mắt vừa vặn trượt xuống, theo gương mặt của cô lướt qua ngón tay anh.

Trần Trì nhẹ nhàng xoa xoa, thanh âm khô khốc, "Ôn Ôn, đừng khóc......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp