- Không có gì, chỉ là đến một ngày anh đột nhiên nhận ra, mọi chuyện không giống như anh tưởng, nên mới quyết định thay đổi hướng đi của mình một chút.
- Vậy... gia đình anh có biết chuyện anh làm cho nhà Weithemer không? - Sherry tỏ rõ sự lo lắng.
Cô có biết một chút về gia đình của Tần Cảnh Hàm, gia phả nhà anh có truyền thống ba đời làm quân nhân, khá có tiếng ở đất Trung Quốc. Một gia tộc kỉ cương như thế, sao có thể chấp nhận Tần Cảnh Hàm đi theo con đường này được chứ?
Người đàn ông ngược lại không tỏ ra biểu hiện gì, anh chỉ mỉm cười nói:
- Cuộc sống của anh, do bản thân anh quyết định, anh muốn... giống như em vậy!
Vừa nói, Tần Cảnh Hàm vừa quay sang nhìn Sherry, hành động của anh khiến cô bất ngờ, trong phút chốc không biết nên phản ứng thế nào.
Cô vội quay mặt đi, ho khan vào tiếng:
- Giống như em làm gì chứ? Có chỗ nào tốt đâu!
Dứt lời, cô nhanh chóng xoay người, bước từng bước lớn đi thật nhanh, thế nhưng chỉ mới được vài bước thì đã nghe tiếng Tần Cảnh Hàm gọi lại:
- Tử Lạp!
Hai chữ quen thuộc ấy khiến kí ức trong cô như ùa về, lúc trước, đã từng có một khoảng thời gian anh gọi cô bằng hai chữ yêu thương đó, bây giờ...
Sherry dừng chân, cô mím môi, vài giây sau quyết định quay người lại, đứng ở phía xa nhìn Tần Cảnh Hàm.
Người đàn ông ấy trong bóng tối vẫn toát lên vẻ đẹp vốn có của mình, nhưng nhìn anh bây giờ đã khác trước rất nhiều, chững chạc và trưởng thành hơn hẳn.
Tần Cảnh Hàm cũng nhìn cô, thật lâu sau mới lên tiếng:
- Trở về bên cạnh anh đi, cùng anh bắt đầu lại từ đầu, có được không?
"..."
Năm xưa, cả hai đã có khoảng thời gian bên cạnh nhau, tuy là dưới thân phận đồng đội, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không biết từ lúc nào, giữa cả hai đã nảy sinh tình cảm khác với đối phương, nhưng vào thời điểm đó, tình cảm của họ chỉ như một bông hoa vừa mới chớm nở, thậm chí họ còn không tự ý thức được chính mình.
Tình cảm không đủ lớn, lại thêm tai họa ập đến bất ngờ, vùi dập đi sợi chỉ định mệnh mong manh. Họ xa nhau đã lâu, phần tình cảm này.... sớm cũng đã không còn thuần khiết như trước nữa rồi.
Sherry chớp mắt nhìn anh, trong ánh mắt có sự kinh ngạc, qua một lúc nữa, cô mới đáp:
- Tần Cảnh Hàm, thực ra có những chuyện qua rồi không thể quay trở lại được. Giống như nơi này vậy, cảnh vật trước đây vốn không phải như thế, nhưng theo thời gian, mọi thứ đều đã khác, em và anh cũng không còn như lúc trước nữa.
"..."
Lần này, đến phiên người đàn ông im lặng. Không thấy anh trả lời, Sherry rũ mắt nói tiếp:
- Lẽ nào anh vẫn chưa hiểu sao? Em.... và anh không phải người của cùng thế giới, chúng ta... sẽ không thể trở lại như ngày xưa được nữa rồi.
Sherry vừa dứt lời, đột nhiên có âm thanh "loạt soạt" truyền đến, cô ngước nhìn lên, phát hiện Tần Cảnh Hàm đã đến trước mặt. Sherry có chút giật mình, theo bản năng lùi về sau một bước, nhưng ngay lúc đó, người đàn ông đã cầm lấy tay cô kéo lại, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.
- Anh năm đó thực sự đã sai rồi, anh không nên để em thất vọng quá nhiều về thế giới này, cũng không nên để em đi. Tử Lạp, cho anh một cơ hội nữa, lần này... xin em hãy tin tưởng anh, có được không?
Mỗi người ở mỗi thời điểm đều sẽ đưa ra một quyết định khác nhau, ở thời điểm nhiều năm trước, cô đã rất giận anh, giận anh vì không tin tưởng cô, giận anh vì biết rõ cô bị oan mà không biết làm gì, nhưng ở thời điểm hiện tại.... cô tại sao lại muốn... tin tưởng người đàn ông này thêm một lần nữa....
===========================================
Sau cuộc nói chuyện đêm hôm đó, Tần Cảnh Hàm và Sherry đã quyết định cho nhau thêm cơ hội, vì tính chất công việc nên cả hai ở gần nhau hơn trước, tình cảm cũng vì thế ngày một nhân lên.
Cuối cùng, họ cũng đi đến một quyết định.... chính là kết hôn. Thế nhưng thân thế vốn khác biệt, sao có thể thuận lợi đi chung đường, huống hồ gia đình Tần Cảnh Hàm rất khắt khe, họ sẽ chấp nhận một người con dâu như Sherry ư?
Hôm nay, Tần Cảnh Hàm đưa Sherry đến gặp gia đình mình, họ cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng không khí vô cùng nặng nề.
Được một nửa thì Tần Cảnh Hàm có điện thoại nên ra ngoài, Sherry cũng kiếm cớ đi vệ sinh để xả bớt stress. Nhưng khi cô quay lại, còn chưa kịp mở cửa vào đã nghe thấy những tiếng nói bàn tán:
- Đừng nói Cảnh Hàm, cô ta cũng không có cửa xứng với Tần gia chúng ta.
...
Vô số những lời nói khó nghe phát ra, khiến Sherry buông lỏng tay, không muốn đi vào nữa. Cô trước giờ không phải chưa từng bị mắng chửi, nhưng trực tiếp bị người nhà của Tần Cảnh Hàm chế giễu về xuất thân, quả thật vẫn rất đau lòng.
Sherry đứng gục trước cửa rất lâu không dám vào, đúng lúc này, một cánh tay bỗng dang ra, che đi hai bên tai của cô. Sherry quay đầu nhìn lại, phát hiện Tần Cảnh Hàm đã quay lại từ lúc nào.
Anh mỉm cười nhìn cô, lên tiếng:
- Không muốn nghe thì đừng nghe nữa.
Sherry cắn môi, đảo mắt đáp:
- Dù biết là vậy nhưng em...
Tần Cảnh Hàm đưa tay xoa đầu cô, rồi anh dang bàn tay che ngang tầm mắt, nói:
- Không muốn nhìn cũng đừng nhìn nữa.
- Tần Cảnh Hàm, em không muốn liên lụy anh. - Sherry áy náy trả lời.
Nhưng người đàn ông không một chút để ý, anh chỉ che đi đôi mắt cô, dường như không muốn nó bị vấy bẩn, sau đó hơi nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi cô.