Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 95: Hoàng cung Khải Vân quốc (1)


...

trướctiếp

Sớm chiều ở chung mấy tháng trời, hắn quan tâm chăm sóc tỉ mỉ, khiến nàng không còn nói chuyện lạnh lùng với hắn như lúc ban đầu, nói chuyện ít nhất có thể tâm bình khí hòa, không quan hệ gì đến tha thứ, chỉ là tạm thời thỏa hiệp dưới sự bất đắc dĩ, vì chính mình, cũng vì đứa bé trong bụng.

Mùa thu năm nay, trong viện đều là lá cây Bạch Quả màu vàng kim, trải khắp mặt đất, ở trong ánh nắng ban mai của ngày Thu hình thành một phong cảnh sáng chói mỹ lệ.

Hoài thai mười tháng, ngày hôm nay lâm bồn (sinh nở). Nàng ở trong thấp thỏm cùng vui sướng nghênh đón đứa bé chào đời.

Đau đớn đến xé tim rách phổi, xé rách thân thể của nàng, tra tấn đến gân cốt mệt nhoài, nàng cả kêu cũng kêu không ra tiếng, mấy lần muốn từ bỏ, muốn cứ như vậy mà ngủ luôn. Mà cái nam tử khiến nàng chán ghét căm hận đuổi như thế nào cũng đuổi không đi, cứ ngồi ở bên cạnh nàng, gắt gao nắm chặt một bàn tay của nàng, lòng bàn tay của hai người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nàng mệt mỏi không còn sức lực dần dần nhắm hai mắt lại, bà mụ vội vàng kêu lên: "Đừng ngủ, ngàn vạn lần đừng làm cho phu nhân ngủ, một khi ngủ rồi là không tỉnh lại được nữa. Dùng thêm sức nữa, đầu đã sắp ra rồi."

Nhưng mà nàng mệt mỏi quá a, không còn sức lực nữa.

Khải Vân đế hoảng loạn mà lay mặt nàng, "Dung nhi, tỉnh tỉnh, không được ngủ."

"Ta buồn ngủ quá." Âm thanh của nàng mỏng manh như là bụi đất mờ ảo, vừa bay vào không trung, nhanh chóng tan hết.

Khải Vân đế vội la lên: "Có buồn ngủ cũng không được ngủ. Nàng không phải muốn gặp hắn sao? Ta đã kêu người đi thông tri cho hắn rồi, nàng muốn gặp hắn, phải kiên trì. Còn có đứa bé...... Nàng nhẫn nại mấy tháng này, còn không phải là vì đứa bé này sao?"

"Đứa bé? Đúng rồi, con của ta......" Nàng mệt mỏi mở to mắt, ánh mắt ảm đạm bốc cháy lên ánh sáng, nàng duỗi tay đi bắt lấy Dung Tề, "Ngươi vừa rồi nói ai? Hắn? Là...... Vô Ưu sao?"

Khải Vân đế gật đầu nói: "Đúng vậy."

Sắc mặt Mạn Yêu vui vẻ, "Thật sao? Ngươi...... Ngươi không gạt ta?"

"Không gạt nàng." Ánh mắt của Khải Vân đế thương tiếc vô cùng mà lại bi ai khiến cho nàng bắt đầu tin tưởng lời nói của hắn, khóe mắt của nàng chảy xuống một hàng nước mắt, có trời mới biết mấy ngày nay nàng có bao nhiêu mong nhớ Vô Ưu, vẫn luôn mong nhớ, vẫn luôn mong nhớ, chưa bao giờ ngừng. Mỗi khi đứa bé trong bụng đá nàng, nàng luôn muốn cho Vô Ưu cùng nàng cùng nhau chia sẻ cảm nhận vui sướng của một sinh mệnh đang lớn dần trong bụng nàng, nàng hy vọng khi đứa bé sinh ra, người bồi ở bên cạnh nàng cho nàng sức lực là Vô Ưu.

Khải Vân đế nhẹ lau nước mắt nơi khóe mắt nàng, trong lòng chua xót vô cùng.

Mạn Yêu khôi phục ý thức, từng cơn đau đớn như bị xé rách lại lần nữa xâm nhập đến, nàng cắn chặt răng, nắm chặt tay hắn, móng tay hung hăng cấu lấy, dùng hết sức lực cuối cùng, kêu ra "A!!..."

Ngay sau đó, tiếng khóc lảnh lót nỉ non của trẻ con vang lên, nàng đi một chuyến từ Quỷ Môn quan trở về, không còn sức lực nằm liệt trên giường. Mồ hôi thấm ướt tóc và xiêm y của nàng, giống như là mới từ trong nước vớt ra.

"Là nam hài." Nàng nghe thấy bà mụ vui mừng nói với Khải Vân đế.

Nàng vui mừng mà cười, mặc kệ là con trai hay là con gái, có thể sống bình an là tốt rồi.

Khải Vân đế lấy khăn vải nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt nàng, nhìn dung nhan tái nhợt mỏi mệt của nàng, khẩn trương dò hỏi: "Dung nhi, có khỏe không?"

Nàng nhìn thấy sự lo lắng trong mắt hắn rất chân thực, hơi gật đầu một cái, cố sức mà giơ tay, suy yếu đối với bà mụ nói: "Đứa bé...... Ôm lại đây, cho ta xem."

Khải Vân đế tiếp lấy đứa bé, đặt tới bên cạnh nàng. Nàng nhìn đứa bé kia, trẻ con mới sinh ra đôi mắt còn chưa mở ra được, cả khuôn mặt cũng nhăn dúm lại, nhìn không ra là giống ai. Nàng duỗi tay sờ sờ mặt đứa bé, đứa bé kia "Oa" một tiếng khóc ngày càng lớn. Nàng lần đầu làm mẹ, đối mặt với tiếng khóc của đứa bé, chân tay có chút luống cuống.

Dư tẩu tiến vào hỗ trợ cười nói, "Trẻ con mới sinh ra chính là phải khóc. Tiếng khóc càng vang dội, về sau càng có tiền đồ. Nghe tiếng khóc của đứa nhỏ này, sau này a, khẳng định là khó lường."

Mạn Yêu nhìn khuôn mặt đáng yêu của đứa bé, vuốt cái tay mềm mại nho nhỏ của nó, lần đầu làm mẫu thân vui sướng cùng hạnh phúc tràn đầy tim nàng. Đứa bé này, là con của nàng cùng Vô Ưu! Trên mặt nàng lộ ra nụ cười chân thành thật lòng mà trước nay chưa từng có. Không biết Vô Ưu nhìn đến đứa bé này sẽ có biểu tình gì? Nghĩ đến Vô Ưu đang đi khắp nơi lật ngược trời đất để tìm nàng, nàng liền cảm thấy rất đau lòng.

Dư tẩu hỏi: "Tên của đứa bé này là gì a?"

Mạn Yêu thuận miệng nói: "Còn chưa đặt tên, chờ phụ thân của nó đặt tên cho nó."

Dư tẩu cười nói: "Vậy công tử mau đặt một cái đi."

Khải Vân đế thân mình hơi cứng đờ, nhìn đứa bé kia, tâm tình phức tạp. Nếu đây là con của hắn, thật là tốt biết bao! Đáng tiếc, vận mệnh của hắn đã chú định, vĩnh viễn cũng sẽ không có hài tử thuộc về chính mình. Nghe tiếng khóc của đứa bé, hắn nhíu mày lại, nói với bà mụ: "Đem đứa bé này ôm đến phòng bên kia đi, Dung nhi mệt rồi, để nàng nghỉ ngơi trước đã."

"Đừng, ta muốn nhìn nó thêm một chút nữa." Mạn Yêu không nỡ cứ vuốt vuốt tay đứa bé, giống như sợ một khi buông lỏng tay về sau sẽ nhìn không thấy.

Khải Vân đế nói: "Nàng nghỉ ngơi trước đi, chờ thân thể nàng khỏe rồi, có rất nhiều thời gian ôm nó." Nói xong không màng nàng ngăn cản, bế đứa bé lên đưa cho Dư tẩu.

Dư tẩu cười nói: "Công tử thật là biết săn sóc chu đáo, phu nhân thật có phúc." Nói xong cùng bà mụ cùng nhau rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lưu lại không gian cho hai người bọn họ.

Mạn Yêu không còn sức, nằm đó, cả người xụi lơ, nhưng lại không muốn ngủ một chút nào. Lúc trước bởi vì lo lắng Vô Ưu vì muốn lưu lại tánh mạng nàng mà lựa chọn hy sinh đứa bé, hiện giờ đứa bé đã sinh ra, nàng sốt ruột không chờ nổi muốn gặp Vô Ưu.

"Ngươi...... Thật sự phái người thông tri cho Vô Ưu sao? Vậy khi nào Vô Ưu đến?" Nàng thử hỏi, vẫn như cũ có chút khó có thể tin, Hoàng huynh hao tổn tâm cơ mang nàng đi đến nơi này mai danh ẩn tánh, hắn thật sự sẽ để Vô Ưu tìm được nàng? Hay là hắn lại bày âm mưu quỷ kế gì?

Khải Vân đế thấy thần sắc chờ đợi nôn nóng của nàng, trong lòng đau đớn, rũ mắt nhìn tay mình, trên da thịt tái nhợt không nhiều không ít, năm vết máu đỏ tươi, đầm đìa trước mắt. Đôi mắt thâm trầm ngày xưa nhìn không ra cảm xúc dần dần nhuộm đầy bi thương, lại ra vẻ nhẹ nhàng hỏi: "Dung nhi cứ gấp như vậy, không chờ nổi sao? Mấy ngày này, sống không tốt sao?"

Ánh mắt Mạn Yêu thoáng nhìn vết thương trên tay hắn, hơi có chút áy náy, nhưng nàng không có nói xin lỗi với hắn, chỉ nhàn nhạt nói: "Không phải là mấy ngày này sống không tốt, mà là người bên cạnh không phải. (không phải là người trong lòng). Cuộc sống yên ổn bình thản vui vẻ vẫn luôn là ta mong đợi, nhưng tiền đề là ta cam tâm tình nguyện, mà là không phải bị người cầm cố cùng uy hiếp cưỡng bách."

(Cầm cố: hạn chế gò bó)

Nụ cười bên môi của Khải Vân đế ngưng đọng, Mạn Yêu nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta, không phải là cái người kia ở trong lòng ngươi."

Ánh mắt của Khải Vân đế lại sáng quắc lên, nói: "Vậy nàng là ai? Sao nàng biết, nàng không phải là cái người kia?"

Mạn Yêu không thể nào trả lời được, nàng không thể nói cho hắn biết, nàng không phải là người của thế giới này, như vậy, có lẽ nàng sẽ bị coi như là yêu quái bị một đám lửa thiêu hủy.

Khải Vân đế nhìn nàng rũ xuống mí mắt, chăm chú đến xuất thần, qua một hồi lâu, hắn mới ảm đạm đứng dậy nói: "Nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Hoàng huynh." Mạn Yêu gọi hắn lại.

Hắn dừng lại, quay đầu lại.

Mạn Yêu nhìn vào mắt hắn, hỏi: "Thiên Mệnh trong cơ thể ta, có phải ngươi hạ độc hay không?"

"Nàng có thể...... xem như là vậy." Màu băng xám bên trong hai mắt Khải Vân đế, từ trong con ngươi dần dần khuếch tán ra, hiện giờ đã chiếm cứ toàn bộ đồng tử của hắn, trông như vô hồn.

Quả nhiên là hắn sao? Không biết vì sao người nam nhân này lại hạ độc đối với nữ tử mà mình yêu thương? Nếu muốn phong ấn ký ức của nàng, hiện giờ lại vì sao muốn cho nàng nhớ lại? Hắn tựa hồ là một cái người mâu thuẫn, hành vi cùng cảm tình của hắn luôn lẫn lộn xung đột, nàng nghĩ không rõ. Lại hỏi: "Thật sự có thể giải sao?"

Khải Vân đế hơi trầm ngâm, suy nghĩ, mới nói: "Có lẽ có thể, có lẽ...... Không thể."

Đây là câu trả lời gì? "Vậy rốt cuộc là có thể giải? Hay là không thể giải?"

Hắn nói: "Ta không biết."

"Ngươi!" Mạn Yêu không còn lời để nói, không biết? Vậy sao hắn nói sẽ hoàn lại thời gian cho nàng?

Nàng buồn bực, hắn đây là đang trêu đùa nàng, cho nàng hy vọng, lại làm nàng thất vọng. Nàng không muốn nói cái gì nữa, trở mình, đưa lưng về phía hắn, không thèm nói chuyện với người nam nhân này nữa.

Khải Vân đế không tiếng động thở dài, chuẩn bị xoay người đi ra cửa.

"A! Ngươi là ai? Ngươi, ngươi, ngươi......" Trong một gian phòng khác đột nhiên truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Dư tẩu, một câu chưa nói xong, liền nghe được một âm thanh vang lên "Đông", ngay sau đó bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào náo động.

Mạn Yêu chấn động, phắt một cái ngồi dậy, bất chấp thân thể không khoẻ, xốc chăn lên liền phải xuống giường, mà Khải Vân đế sau khi sửng sốt đã trước nàng một bước lướt đi ra ngoài.

Ngoài cửa rất nhiều Ngự lâm quân thủ vệ, bước chạy chỉnh tề đến ngay cửa, phân làm hai bên đứng ngay ngắn. Thống lĩnh cầm đầu Ngự lâm quân thấy Hoàng đế đi ra, vội dẫn mọi người quỳ xuống hành lễ.

Khải Vân đế biến sắc, rốt cuộc là ở dưới mí mắt của mẫu hậu, cho dù ẩn nấp ở đâu, cuối cùng vẫn là bị tìm ra được!

Mạn Yêu khoác xiêm y, bước ra cửa phòng, đứa bé ở trong phòng cách vách đã không thấy, Dư tẩu cùng bà mụ ngã ngồi trên mặt đất, bị trận thế bên ngoài làm cho sợ tới mức sửng sốt. Mạn Yêu quét một vòng, không thấy có người ôm đứa bé, liền vội hỏi nói: "Đứa bé đâu? Con của ta đâu?"

Dư tẩu lòng còn sợ hãi, giọng nói run rẩy: "Bị một người...... một người áo đen bịt mặt ôm đi rồi."

Người áo đen bịt mặt? Mạn Yêu đỡ khung cửa, trong đầu đã không còn sức để suy nghĩ, nàng quay đầu đi, hung hăng nhìn chằm chằm vào Khải Vân đế, ánh mắt kia vừa sốt ruột lại vừa hận, "Đây là mục đích của ngươi sao? Dùng thời gian năm tháng cùng tánh mạng ba mươi vạn đại quân, đổi lấy một đứa bé làm lợi thế, kiềm chế ta, kiềm chế Tông Chính Vô Ưu, để đạt thành dã tâm tranh bá thiên hạ của ngươi? Nói cái gì thông tri Vô Ưu tới tìm ta, nói cái gì độc trên người ta có lẽ có thể giải được...... Tất cả đều là giả, ngươi gạt ta! Ngươi trả đứa bé lại cho ta, trả đứa bé lại cho ta!"

Nàng xông lên nắm chặt lấy vạt áo của hắn, làm như điên cuồng muốn bóp chết hắn.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng không ngừng ở trong lòng hỏi chính mình, giữ không nổi mạng của mình, lại đánh mất đứa bé, nàng sao còn có mặt đi gặp Vô Ưu?

Khải Vân đế bình tĩnh đứng ở nơi đó, để cho nàng tùy ý phát tiết lửa giận nơi đáy lòng của nàng. Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của nàng gần như điên cuồng, ánh mắt bởi vì lo âu, uất hận, hối hận mà sinh oán hận, hắn hơi hé miệng, cuối cùng là cái gì cũng không nói, nhìn nàng xa lạ như vậy, ánh mắt như là bị lăng trì, vỡ vụn từng chút. Hắn đã từng nghĩ qua, giống nàng một nữ tử lúc nào cũng vẫn duy trì bình tĩnh cùng lý trí như vậy, nàng để ý một người như thế nào, mới có thể khiến nàng trở nên điên cuồng như vậy? Hắn đã từng hy vọng, có một ngày sự điên cuồng của nàng, là bởi vì hắn, cho dù là hận, cũng được.

Thống lĩnh Ngự lâm quân nói: "Công chúa không cần kinh hoảng, đứa bé của ngài đã được người của Thái Hậu phái tới đưa trở về cung trước rồi, chờ ngài vào cung, tự nhiên sẽ nhìn thấy. Hoàng Thượng, công chúa, thỉnh!"

Mạn Yêu ngẩn ra, Thái Hậu? Cái người không cần bất luận kẻ nào thỉnh an, cả ngày ở trong cung Từ Tất ăn chay niệm phật? Nàng ở hoàng cung Khải Vân quốc ba năm, cũng chưa bao giờ từng gặp qua.

Thái Hậu sai người ôm đứa bé của nàng đi là muốn làm cái gì? Còn có, Thái Hậu sao biết bọn họ ở chỗ này? Bà ta không phải cho rằng Hoàng huynh đã chết sao? Còn chính thức phát quốc tang, hạ ý chỉ, dùng vương vị làm giải thưởng, bắt sống nàng báo thù cho Hoàng huynh. Nếu chỉ là muốn điều tra ra nàng, hẳn là nên điều tra ở trong lãnh thổ Lâm Thiên quốc mới đúng, sao lại tra ra được cái địa phương này?

Nàng nhíu chặt mày, suy nghĩ có chút hỗn loạn, cưỡng bách chính mình trấn định xuống, suy nghĩ một chút, chỉ có hai cái khả năng, thứ nhất, Thái Hậu biết Hoàng huynh không chết, giả mượn danh phát tang cùng hạ lệnh bắt nàng, để đứng ra chủ trì triều chính; thứ hai, hết thảy đều là mưu kế của Khải Vân đế.

"Lên xe đi." Trong ngữ khí lạnh lùng thờ ơ của Khải Vân đế có chứa một tia run rẩy, nói xong, chính hắn bước lên xe ngựa trước.

Việc nên tới cuối cùng cũng sẽ đến, ngăn cũng ngăn không được.

Thống lĩnh Ngự lâm quân thấy nàng đứng bất động, lại nói một lần: "Công chúa, thỉnh."

Mạn Yêu không có lựa chọn mà đi theo lên xe, đội ngũ hùng mạnh khởi hành dần dần đi xa trong ánh mắt khiếp sợ cùng kinh ngạc của Dư tẩu và các thôn dân.

Liền ở một canh giờ sau khi bọn họ rời đi, tiếng vó ngựa bắn vang ở cái thôn trang yên lặng này, hơn mười huyền y tuấn mã chạy như bay mà đến, ngừng ở trước cửa tiểu viện phủ kín lá cây Bạch Quả màu vàng kim. Nam tử dẫn đầu mặc cẩm y màu đen, một khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng hơi thở lại lạnh lẽo khiến người vừa nhìn thấy liền run rẩy tận đáy lòng đi. Hắn nhảy xuống ngựa trước, chân chưa chạm đất đã xông thẳng vào trong phòng.

Trong phòng hỗn độn, đệm chăn trên giường bị ném xuống đất, trong phòng không có một bóng người.

Tông Chính Vô Ưu nhìn hai chậu lớn máu loãng ở trong phòng, còn có một ít vải vóc nhiễm máu, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận rùng mình, đứng thẳng bất động ở nơi đó, không thể động đậy.

Lãnh Viêm tuần tra một vòng, lại đây bẩm báo nói: "Gia, trong nhà không có ai. Hình như là mới vừa đi, bếp lò vẫn còn nóng."

Trải qua hơn bốn tháng, Vô Ẩn lâu mới tra được tin tức, mà lúc ấy, hắn lại thu được một lá thư nặc danh. Hắn khẩn cấp chạy lại đây, không ngờ tới vẫn là chậm một bước.

Nàng đi nơi nào? Máu đó là của ai?

"Mau đi tìm thôn dân chung quanh hỏi một chút nơi này đã phát sinh qua chuyện gì?"

Lời nói của hắn còn chưa dứt, bên ngoài có người hỏi: "Các ngươi tìm ai a?" Dư tẩu ở cửa viện ló đầu vô, xem những người này tựa hồ đều là lai lịch không nhỏ, cả hỏi cũng phải cẩn thận.

Lãnh Viêm vội ra cửa hỏi: "Vị đại tẩu này, xin hỏi tẩu có biết người trong nhà này đi nơi nào không?"

Dư tẩu nói: "Bọn họ bị người trong cung tới tiếp đưa đi rồi. Những người đó gọi công tử là Hoàng Thượng, ta sớm nhìn ra bọn họ không phải người bình thường, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới vị công tử đó lại là Hoàng Thượng. Ai, các ngươi là ai a? Tìm Hoàng Thượng làm cái gì?"

Lãnh Viêm rất ít có kiên nhẫn, nói: "Chúng ta là bằng hữu của bọn họ. Tẩu có biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao có nhiều máu như vậy?"

Dư tẩu cười nói: "Ơ, cái vị phu nhân kia a, mới vừa sinh đứa bé xong, những chậu máu loãng đó là ta còn chưa có kịp đem đi đổ. Nói ra cũng kỳ lạ, theo đạo lý mà nói, phu nhân hẳn là được gọi là nương nương mới đúng, sao những người đó gọi phu nhân là công chúa?"

Tông Chính Vô Ưu chấn động cả người, sinh? Hắn xoay người, bước nhanh đi ra, đôi mắt thâm trầm che dấu không được khẩn trương, hỏi: "Người mẹ có bình an không?"

Dư tẩu vừa thấy mặt Tông Chính Vô Ưu liền sửng sốt, trên đời này thế nhưng có người đẹp như vậy, còn là một nam nhân! Bất quá......cặp mắt kia của hắn, như là hai con dao nhỏ sắc bén, thật dọa người.

Dư tẩu không tự giác lui ra phía sau vài bước, trong lòng không biết tại sao lại sinh ra sợ hãi, Lãnh Viêm thấy Dư tẩu bị dọa đến nói không nên lời, liền nhíu mày, nhẫn nại nói: "Đại tẩu, tẩu không cần sợ, chúng ta là người thân của công chúa. Tẩu biết cái gì, thì nói cho chúng ta biết."

Dư tẩu hơi do dự, lấy khóe mắt trộm đánh giá Tông Chính Vô Ưu, thấy khí thế của hắn tuy lạnh thấu xương, nhưng rõ ràng có rất nhiều lo lắng cùng khẩn trương, không giống người xấu, lúc này mới cẩn thận đáp: "Ồ, bình an, lớn nhỏ đều bình an. Là nam hài, tiếng khóc rất lớn vang dội."

Bình an thì tốt! Tông Chính Vô Ưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, không rõ là mừng hay là lo, hài tử không có việc gì, nhưng mà độc trong cơ thể của nàng......

Hắn lại hỏi: "Vậy nàng đã đi nơi nào?"

"Bị tiếp hồi cung rồi."

Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, ánh mắt tức khắc tối sầm lại. Dư tẩu nhìn đến sửng sốt, sao sắc mặt của người này nói đổi là đổi vậy?

Tông Chính Vô Ưu xoay người đi vào trong phòng tự tay thu dọn quần áo của nàng, mặt trên tựa hồ còn lưu lại hơi ấm của nàng. Đôi tay của hắn nắm chặt chiếc áo trắng rộng thùng thình, nhìn chung quanh gian nhà này, mấy tháng cuối cùng là vất vả nhất khi đang mang thai, hắn lại không có thể ở bên cạnh nàng chiếu cố cho nàng, ngay cả khi nàng sinh đứa bé, thời điểm mấu chốt như vậy, hắn cũng không thể bồi ở bên cạnh nàng. Nhìn hai chậu lớn máu loãng trước mặt, tim của hắn từng đợt từng đợt đau thắt.

Lãnh Viêm nói: "Gia, nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi nhanh đi."

Tông Chính Vô Ưu thu lại nỗi lòng, "Đi lục soát, xem bọn họ có lưu lại cái gì?"

Lục soát một vòng, một tên thị vệ ở trong một gian phòng khác phát hiện một quyển sách thật dày, "Gia, chỉ tìm được cái này."

Lãnh Viêm tiếp lấy, nhìn thoáng qua, kinh động nói: "Là thiên thư!"

Tông Chính Vô Ưu sửng sốt, lấy qua đây lật vài trang, mỗi một trang đều là địa hình được vẽ kỹ càng tỉ mỉ, đánh dấu kỹ lưỡng tinh tế những nơi hiểm yếu, ưu thế yếu thế nhìn không sót cái gì, bên cạnh còn chú thích kế sách áp dụng vào mỗi một cái địa thế. Quả nhiên là Thiên Thư mà Nhậm Đạo Thiên lưu lại! Thì ra quyển sách này ở trên tay Khải Vân đế, khó trách Khải Vân đế tốc độ hành quân nhanh như vậy, giống như vào chỗ không người. Hắn khép sách lại, mắt phượng híp lại, Khải Vân đế vì sao đem vật quan trọng đến bực này lưu tại cái địa phương này?

Hắn mang theo nghi hoặc ra cửa, xoay người lên ngựa.

"Đi."

Tuấn mã cất vó hí vang, chạy như bay, tốc độ giống như lúc đến, chỉ để lại mảng lớn bụi đất.

*********** tối mai gặp lại.

Các chương tiếp theo gồm:

Thêm 1 chương Hoàng cung Khải Vân quốc.

2 chương Chuyện cũ hiện ra

2 chương Màu máu kinh hồn (giải độc)

2 chương Phu thê gặp lại ( Mọi người biết DT chết)

2 chương Sét đánh giữa trời quang (Anh em, chị em nhận nhau)

2 chương Tình như khói

2 chương Truyền miên tuyệt vọng

2 chương kết: Tuyệt thế hôn lễ, hoàn chính văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp