Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 100: Huyết sắc kinh hồn (2)


...

trướctiếp

"Hoàng huynh." Mạn Yêu bỗng nhiên dừng lại, gọi một tiếng.

Khải Vân đế quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: "Dung nhi làm sao vậy?"

Mạn Yêu lại không biết nên nói cái gì, có những lời, hiện tại nói ra tựa hồ không đúng lúc. Nàng vội lắc đầu, nói câu: "Không có việc gì."

Khải Vân đế cười cười, ánh mắt muôn vàn ôn nhu, vô cùng thâm tình, "Con đường này không dễ đi, kiên trì một chút nữa, thực nhanh là sắp đến rồi."

Mạn Yêu gật đầu hỏi: "Cái địa đạo này khi nào đào vậy?"

Khải Vân đế nhẹ nhàng bâng quơ, tùy ý nói: "Sau khi chúng ta hồi cung, khoảng một tháng."

Mạn Yêu kinh ngạc, cười nói: "Ngươi thần cơ diệu toán sao? Biết hôm nay có thể dùng đến."

Khải Vân đế nhìn khuôn mặt cười nhàn nhạt của nàng, biểu tình của hắn hơi hoảng hốt, mang theo hoài niệm, nàng có bao nhiêu lâu không cười với hắn rồi? Tựa hồ đã rất lâu, rất lâu, lâu đến hắn cho rằng nàng sẽ vĩnh viễn cũng không cho hắn nhìn thấy một cái gương mặt tươi cười nữa. Hắn giơ tay, làm như muốn chạm đến nụ cười ở bên môi nàng mà hắn đã lâu không thấy rồi, đem nụ cười này nắm giữ ở trong lòng bàn tay, khắc sâu vào trong lòng, dùng để sưởi ấm cho hắn trên con đường tịch mịch hiu quạnh đi xuống Hoàng Tuyền.

Ánh mắt của hắn đau thương như vậy, biểu tình như sắp tử biệt người mình yêu, khiến lòng của Mạn Yêu như bị dao nhọn đâm vào, đau thắt từ từ tản ra. Nàng nhíu mày, có chút không hiểu lòng mình, chẳng lẽ mơ một giấc mộng dài, thế nhưng làm nàng có được cảm giác của Dung nhi? Bị tay hắn chạm đến, thân nàng có chút cứng đờ, vội nghiêng đầu né tránh.

Tay của Khải Vân đế liền dừng lại ở nơi đó, ánh mắt ảm đạm giống như thông đạo tối đen ở phía sau lưng bọn họ, một chút ánh sáng cũng không có.

Hắn buông tay xuống, quay mặt qua một hướng khác, ngẩng đầu hít sâu một hơi, giống như đang liều mạng ức chế cái gì, thở dài nói: "Bởi vì ta hiểu biết mẫu hậu, cũng hiểu biết muội. Đi thôi."

Mạn Yêu sửng sốt, hắn hiểu biết hẳn là Dung nhi? Còn về nàng, làm một mẫu thân, trăm phương nghìn kế tìm kiếm con mình, bị đoán được cũng là chuyện bình thường, nàng nghĩ như thế. Hai người tiếp tục đi về phía trước, cũng không nói chuyện nữa. Cuối địa đạo, là mật thất trong tẩm cung của Khải Vân đế.

Vừa ra khỏi địa đạo, một mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi, mùi này nàng ngửi thấy có chút quen thuộc. Mà nơi này không có tối tăm lạnh lẽo như trong địa đạo, hình như có khí nóng đang bốc hơi.

"Công chúa tỷ tỷ." Tiêu Khả chờ ở trong mật thất đi lên đón, Tiêu Khả đã tắm gội thay quần áo, sửa sang lại đầu tóc, khôi phục lại bộ dáng xinh đẹp trắng nõn sạch sẽ, chỉ là so với lúc trước gầy đi rất nhiều. Mạn Yêu kéo tay Tiêu Khả, còn chưa có kịp nói một câu liền nghe Khải Vân đế hỏi: "Đều đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi." Tiêu Khả cùng Tiểu Tuần Tử trăm miệng một lời trả lời, nhưng ngữ khí lại là một trời một vực, Tiêu Khả thì vui mừng, Tiểu Tuần Tử lại là thần sắc bi thương, muốn nói lại thôi.

Mạn Yêu ngạc nhiên hỏi: "Chuẩn bị cái gì?"

Khải Vân đế ôn nhu nói: "Giải độc cho nàng." Hắn chỉ vào tấm bình phong bằng gỗ ở phía trước, không gian sau lưng tấm bình phong không lớn, hơi nước bốc lên lượn lờ trong không khí, hắn nói: "Đi thôi."

Mạn Yêu nghi hoặc đi qua, phía sau bình phong có một cái thùng gỗ dùng để tắm gội, trong thùng đựng đầy dược liệu cùng nước ấm. Đây là hắn để nàng ngâm thuốc tắm sao? Được xưng là độc "Thiên mệnh" không thể giải, như vậy là có thể giải độc?

Tiêu Khả cùng đi lại đây, muốn giúp Mạn Yêu cởi áo, nàng thấp giọng hỏi: "Khả nhi, độc của ta, thật sự có thể giải sao? Như thế nào mới có thể giải độc?" Trực giác của nàng cho biết giải độc lần này không đơn giản như vậy.

Ánh mắt Tiêu Khả né tránh, nói: "Trước ngâm thuốc tắm, Hoàng Thượng sẽ dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của tỷ tỷ, muội lại thay tỷ tỷ thi châm, làm cho dược tính thấm vào kinh mạch của tỷ cùng với máu...... Ai nha, tỷ tỷ cũng đừng lo nhiều như vậy, mau cởi áo ra, đi vào thôi. Còn chậm trễ, nước sẽ lạnh đi, hiệu quả sẽ không tốt. Bên trong này có dược liệu trân quý hiếm có, là muội tìm kiếm đã nhiều năm cũng tìm không ra."

Mạn Yêu còn muốn hỏi cái gì, Tiêu Khả lại nói: "Muội nghe nói Hoàng Thượng cùng Bắc Hoàng sắp đánh tới trong hoàng cung rồi, chúng ta nên nắm bắt thời gian, tỷ tỷ không muốn đi ra ngoài sớm một chút để gặp Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng nha, nhất định nhớ tỷ tỷ nhớ đến sắp nổi điên rồi!"

"Muội, cái nha đầu này!" Sự trêu ghẹo của Tiêu Khả khiến lòng Mạn Yêu vốn nặng trĩu đã thư thái đi một chút. Mạn Yêu điểm nhẹ cái trán của Tiêu Khả, vừa nghĩ đến rất nhanh là có thể nhìn thấy Vô Ưu, tất cả nghi vấn trong lòng nàng đều bị đè ép xuống, thậm chí cũng không nghĩ đến, Hoàng thành sắp bị phá rồi, Khải Vân đế vì sao không ở bên ngoài chủ trì đại cục mà là ở chỗ này?

Cũng không biết Phó Uyên đem Vô Ưu cùng Phó Trù đều dẫn lại đây làm cái gì? Nàng bỗng nhiên cảm thấy, chuyện Vô Ưu cùng Phó Trù là huynh đệ song sinh, đối với Phó Trù mà nói thật là tàn nhẫn. Không dám tưởng tượng, nếu Phó Trù biết cừu hận tra tấn hắn nhiều năm như vậy, tất cả đều là giả, kêu hắn phải chấp nhận sự thật như thế nào? Hắn vì Phó Uyên chịu mười ba cái đau đâm xuyên cốt, từ nhỏ tín niệm báo thù đã đâm sâu vào đáy lòng, những ngày tháng đau khổ giãy giụa giằng vặt ở trong cừu hận cùng tình yêu, hết thảy tất cả...... kêu Phó Trù sao mà chịu nổi?

Nàng thở dài cởi xiêm y ra, đem mình ngâm vào trong nước thuốc. Mệt mỏi yếu sức tích tụ nhiều ngày vừa ngâm vào nước thuốc toàn bộ phóng xuất ra, nàng mơ màng sắp ngủ thiếp đi.

Khải Vân đế lúc này mới đi vào, âm thanh giống như thôi miên ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Dung nhi mệt mỏi thì ngủ đi, khi tỉnh dậy, sẽ không có chuyện gì nữa."

Nàng không tự chủ được nhắm mắt lại, cảm giác được tay của Khải Vân đế dán ở phía sau lưng nàng, có một cổ sức lực mạnh mẽ cuồn cuộn không ngừng rót vào trong cơ thể nàng, mà nàng ở bên trong hơi nóng có chứa dược tính, liền như vậy ngủ say rồi.

Một giấc này, không có Dung nhi, không có Dung Tề, không có bất luận kẻ nào, nàng ngủ đến ngọt ngào xưa nay chưa từng có. Mạn Yêu không biết chuyện gì sắp xảy ra sau khi nàng ngủ thiếp đi, cũng không biết ở sau lưng nàng, sinh mạng của nam tử mà nàng đã từng rất để ý giờ phút này đang dần dần trôi đi. Nếu nàng có thể biết tất cả, nàng tình nguyện từ bỏ chính mình. Chỉ tiếc, chuyện đã cách hai năm, nàng vẫn như cũ không có bản lĩnh biết trước. Cho nên, vận mệnh, liền dựa theo quỹ đạo mà nó đã định, tiếp tục đi xuống.

(chuyện đã cách hai năm là chuyện khiến tóc MY biến trắng)

Thời điểm tỉnh lại, mỏi mệt đã tiêu tán, Mạn Yêu cảm giác được chính mình cả người tràn đầy sức lực, cực kỳ thoải mái. Mà mật thất lúc này, một mảnh đen nhánh, cái gì cũng nhìn không thấy. Nàng còn ngồi ở trong thùng gỗ, nước ấm bao vây lấy thân thể nàng.

Chung quanh thực an tĩnh, mùi thuốc nồng đậm phiêu đãng trong không khí, mà trong mùi thuốc còn trộn lẫn một mùi máu tinh nùng liệt, khiến người bất an không thể nói rõ được.

"Khả nhi." Mạn Yêu kêu một tiếng.

Tiêu Khả rũ đầu ngồi ở trên mặt đất bên thùng gỗ, tay nâng đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, có chút mê mang, còn có một chút hâm mộ cùng ao ước. Nghe được tiếng của Mạn Yêu, vội vàng đứng dậy nói: "Công chúa tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi?"

Mạn Yêu hỏi: "Ta ngủ bao lâu?"

"Không bao lâu, thời gian chỉ một nén hương."

Còn tốt, thời gian không lâu. Nàng nâng mắt, nhìn bốn phía đen nhánh xung quanh, lại hỏi: "Sao lại tắt hết đèn?"

Tiêu Khả nói: "A, vừa rồi gió lớn, đã thổi tắt."

"Gió? Mật thất phong kín, gió ở đâu ra? Khả nhi, muội nói dối gạt ta?" Mạn Yêu nhíu mày lại, nhẹ giọng trách cứ, bất an trong lòng dần dần khuếch tán, như bị bao phủ trong một tầng mây đen dầy đặc.

Tiêu Khả sửng sốt sửng sốt, ậm ừ nói: "Muội...... không, không phải...... Công chúa tỷ tỷ, muội nói sai rồi, là ngọn nến đã cháy hết."

"Vậy lại đốt một cây khác, nếu trong phòng này không có, thì đi ra bên ngoài tìm một cây lại đây." Ấn đường nhíu chặt, Mạn Yêu càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề.

Tiêu Khả cúi đầu, đôi tay vô ý thức nắm chặt vạt áo của mình, "Muội không biết nơi nào mới có. Công chúa tỷ tỷ, tỷ mau mặc quần áo vào, chúng ta đi ra ngoài rồi nói sau. Nghe nói Hoàng Thượng đã tới, ngay ở bên ngoài đại điện."

Nhắc tới Vô Ưu, nàng xác thật rất muốn lập tức đi gặp hắn, nhưng nỗi băn khoăn trong lòng cũng không thể không làm rõ.

"Hoàng huynh đâu?"

"Khải Vân đế...... Nga, Thái Hậu phái người tới tiếp hắn đi rồi."

Mạn Yêu nhíu chặt chân mày, âm thanh đột nhiên trầm xuống lạnh lùng nói, "Muội phải nên nói là hắn đi đại điện. Với hắn mà nói, kẻ địch đã đánh vào hoàng cung, hắn làm một Hoàng đế, hẳn là nên đích thân xuất hiện ở đại điện, mà không phải bị Thái Hậu phái người tiếp đi, như vậy mới càng có sức thuyết phục. Khả nhi, muội không thích hợp nói dối, còn không mau nói thật!" Giọng nói của nàng nghiêm khắc lên, Tiêu Khả sửng sốt ngẩn ra.

Tiêu Khả trầm mặc một hồi, thở dài nói: "Muội đi đốt đèn, công chúa tỷ tỷ tự mình xem đi." Nói đứng dậy, sờ soạng đi đến bên cái bàn cách mười bước.

Ánh lửa cam vàng sáng lên trong mật thất đen tối, trước chiếu đến chính là giọt nến đã đọng lại trên một góc của cái bàn, màu sắc đỏ tươi, cực kỳ giống vết máu nơi khóe mắt của nam tử ngày đó.

Mạn Yêu dán lưng ở vách thùng gỗ, chăm chú nhìn chung quanh, đem tất cả mọi nơi bên ngoài thùng gỗ đều nhìn một lần, cũng không có gì đặc biệt. Mặt đất sạch sẽ, phòng sạch sẽ, một bộ xiêm y màu trắng được đặt trên chiếc ghế bên cạnh thùng gỗ, trắng hơn tuyết, không nhiễm bụi trần. Nàng cau mày, thấy không có gì dị thường, trong lòng càng là cảm thấy kỳ lạ, nếu chuyện gì cũng không có, Khả nhi sẽ không nói gạt nàng. Nàng nghi hoặc rũ mắt xuống, ánh mắt vừa chạm đến nước thuốc trong thùng gỗ, cả người chấn động, soẹt một cái đứng lên, không khoát áo liền nhảy ra khỏi thùng gỗ.

"Đây là,...... Đây là có chuyện gì?" Nàng run tay, chỉ vào nước thuốc trong thùng gỗ không biết từ khi nào biến thành màu sắc giống nhau máu, kinh động đến cả lời nói cũng nói không lưu loát.

"Vì sao...... nước lại biến thành loại màu sắc này?"

Tiêu Khả cúi đầu không nói, Mạn Yêu nhớ tới nàng trước kia uống thuốc đều có máu của Khải Vân đế, bỗng nhiên hiểu ra cái gì.

Thân mình đột nhiên mất sức, đứng thẳng không xong, vội dùng tay đi chống thùng gỗ, lại không ngờ, nàng sử dụng lực trong lúc nóng vội, tay mới vừa chạm đến thùng gỗ, thùng gỗ vỡ tung ra giống như là bị búa nặng ngàn cân bổ xuống, máu loãng trong thùng tuôn ra, cọ rửa bắp chân mảnh khảnh của nàng, tràn lan trên nền gạch màu xám, ở trong lòng nàng nỗi lên từng cơn rùng mình.

Nàng cứng đờ đứng ở nơi đó, trong lòng một mảnh hỗn loạn, cúi đầu nhìn tay mình, nàng khi nào có nội lực mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ......

Nàng bỗng chốc xoay người, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Khả, ép mình phải trấn định, nhưng giọng nói lại run rẩy, như thế nào khống chế cũng không được.

"Khả nhi, hắn...... Hắn đem nội lực...... đều truyền hết cho ta, có phải hay không?"

Tiêu Khả gật đầu.

Mạn Yêu ngã ngồi trên mặt đất, người giống như hắn, một thân thể suy yếu như vậy đều phải dựa vào nội lực chống đỡ mới có thể sống sót, nếu đem toàn bộ nội lực đều truyền hết cho người khác, đó có nghĩa là gì? Nước mắt đột nhiên trồi lên hốc mắt, nàng đờ đẫn nhìn mặt đất dưới lòng bàn chân ướt đẫm máu, âm thanh khàn khàn nói: "Hắn đem máu của hắn...... cũng đều cho ta, có phải hay không?"

Không biết yêu cầu cần có bao nhiêu máu, mới có thể đem một bồn nước thuốc màu nâu nhuộm thành màu đỏ chói mắt như vậy?

Tiêu Khả không đành lòng nhìn thấy biểu hiện của nàng, rũ lông mi xuống, lại gật đầu lần nữa. Mạn Yêu không cần nhìn Tiêu Khả, cũng biết đáp án. Lòng nàng thật đau, nước mắt cuồn cuộn mà rơi, hoàn toàn chảy vào môi răng, đắng chát giống như nước thuốc khó có thể nuốt xuống.

Mạn Yêu lại mở miệng, giọng nói nghẹn ngào vô lực, "Hắn còn đem mạng của hắn...... cũng cho ta, có phải hay không?"

Nước trên mặt đất không còn ấm áp, nhưng hàn khí trên mặt đất, thẳng thấm vào tim người.

Bi thương đau khổ không thể ức chế từ đáy lòng bừng lên, nàng có chút không chịu nổi, trong đầu một trận choáng váng, bỗng nhiên có vô số hình ảnh đột nhiên ở trong đầu thoáng hiện, như là muốn bổ đầu nàng ra, hiện ra trước mắt nàng.

Ký ức của quá khứ, giống như thủy triều mãnh liệt đột kích, đem nàng bao phủ ngập đầu. Hết thảy mọi chuyện trong trí nhớ, phảng phất giống như mảnh vụn thời gian treo đầy gai ngược, đâm xước cả người nàng không còn một chỗ lành lặng.

Một khắc kia, trong đầu một mảnh trống rỗng, hô hấp đều giống như muốn ngừng lại.

Không hề là những đoạn ngắn mà nàng ngẫu nhiên mơ thấy, không hề là thiếu nữ cùng thiếu niên không quan hệ đến mình, mà là ký ức hoàn chỉnh của một nữ tử sống mười bảy năm. Trong trí nhớ đó, có một nữ tử gọi là Tần Mạn, lúc bảy tuổi gặp phải gia tộc bị tiêu diệt, cha mẹ chết oan, bất lực trước vận mệnh an bài đi vào ván cờ của kẻ thù, trở thành một quân cờ thật đáng thương, đau khổ giãy giụa ở trong tình yêu cùng cừu hận. Đương lúc nhìn thấy rõ âm mưu của kẻ thù, suýt nữa bỏ mạng, cuối cùng lấy cái giá mất trí nhớ, và dưới sự thành toàn của nam tử mình yêu thương, sống xót dưới một thân phận khác.

Những cái đó là một đời ngắn ngủi của Dung Nhạc giả, Tần Mạn thật, nhưng lại là một bộ phận trong sinh mệnh của Mạn Yêu.

"Tại sao lại như vậy?"

"Tại sao sẽ là như vậy?"

Nàng ngồi đờ dưới đất, trong thần sắc phức tạp lộ ra bi ai cùng tuyệt vọng khó có thể tin, lẩm bẩm tự nói: "Không có khả năng, không có khả năng!"

Tiêu Khả sợ hãi, vội cầm lấy quần áo đỡ nàng lên, nàng cũng không nhúc nhích, hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng.

"Công chúa tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ đừng làm muội sợ a! Tỷ tỷ...... Mau đứng lên, trên mặt đất lạnh lắm."

Mạn Yêu được Tiêu Khả lôi kéo đứng lên, Tiêu Khả giúp nàng lau khô thân mình phủ thêm xiêm y, nàng đờ đẫn mà quay đầu, nhìn Tiêu Khả, tròng mắt của nàng đen nhánh trống không, như là bị đào rỗng.

"Khả nhi, muội có thể nói cho ta biết hay không, một người rốt cuộc có thể sống mấy lần?"

Tiêu Khả bị bộ dáng này của Mạn Yêu dọa sợ, "Tỷ tỷ......"

Mạn Yêu lại quay đầu đi, biểu tình có vài phần dại ra, trong miệng không ngừng nỉ non: "Ta không phải Tần Mạn, không phải Dung Nhạc, ta chỉ là Mạn Yêu, không phải là bất luận một người nào trong các nàng......" Nàng đột nhiên giống như mất khống chế mà bắt lấy tay Tiêu Khả, lặp đi lặp lại vấn đề này, nóng ruột vội vàng như vậy, khát vọng có một người có thể cho nàng một cái đáp án chính xác: Nàng không phải Dung Nhạc, không phải Tần Mạn, nàng chỉ là Mạn Yêu, chỉ là một nữ tử tên Mạn Yêu xuyên không đến đây mà thôi!

Ai có thể cho nàng đáp án?

"Tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy, tỷ vừa mới giải độc, không thể quá kích động a! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nha? Tỷ là công chúa Dung Nhạc a, là công chúa tỷ tỷ của muội."

"Không phải, ta không phải nàng ta......"

Mạn Yêu rốt cuộc không chịu nổi đả kích thình lình xảy ra, ngực nặng nề hít thở không thông, thế là ngất đi.

Sau khi khôi phục lại lý trí, Tiêu Khả đã giúp nàng mặc xiêm y xong rồi. Mạn Yêu dựa vào tường, ngồi ở trên ghế, xiêm y trên người trắng như tuyết, ánh lên máu loãng trên mặt đất càng thêm đỏ tươi đến chói mắt. Nàng ngơ ngẩn ngồi ở đó, ngây người thất thần bất động.

Ở trong trí nhớ xa xăm dường như đã trải qua mấy đời, cái thiếu niên tuấn mỹ nho nhã mang theo nụ cười nhàn nhạt đã từng hỏi nàng: "Muội tên là gì?"

Nàng ngồi ở trên tảng đá xanh bên hồ, dùng tay vọc vào nước hồ xanh biếc, nhiệt độ lạnh thấu tẩm ướt lòng bàn tay mềm mại của nàng. Nàng cũng không quay đầu lại, thuận miệng đáp: "Ta kêu là...... Ngươi kêu ta là Dung nhi đi."

"Dung nhi, tên này không tốt, xung đột với dòng họ hoàng gia. Về sau ở trước mặt người khác, muội không thể nói như vậy." Thiếu niên ôn nhu dặn dò, sắc mặt ôn hòa, lại nói: "Nơi này thực hẻo lánh, muội vì sao luôn thích tới đây vào buổi tối, ngây ngốc đứng ở bên đình xuất thần? Nghe nói trong hồ này có vài người chết đuối, thường xuyên có quỷ hồn quấy phá, muội không sợ sao?"

Nàng quay đầu đi nhìn hắn một cái, thần sắc bình tĩnh nói: "Ngươi không phải cũng thích tới nơi này sao? Hẻo lánh có quan hệ gì, ta thích sự thanh tĩnh ở nơi này, không người quấy rầy." Dứt lời tròng mắt nàng chuyển động, cười nói: "Ta chính là quỷ hồn, ngươi sợ không?"

"Quỷ hồn? Muội?" Thiếu niên cười nhỏ giọng, đi đến bên cạnh nàng, tư thái ưu nhã ngồi xuống gần sát nàng, "Ta cho rằng muội là một người không biết nói đùa."

Nàng rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Ngươi xem như ta nói đùa cũng được. Làm người không thể lúc nào cũng buồn bã như vậy."

Thiếu niên gật đầu tỏ vẻ tán thành, "Muội vừa rồi suy nghĩ cái gì? Thấy muội hình như tâm tình không tốt, nhớ nhà sao? Nếu nhớ nhà, sau này ta sẽ đưa muội trở về. Nhà muội ở nơi nào?"

Nàng ngẩng đầu, nhìn vòng trăng sáng treo giữa bầu trời đen nhánh, ánh mắt sâu thẳm, âm thanh mờ ảo, "Nhà của ta...... Ở nơi rất xa, đó là khoảng cách không thể nào vượt qua, ta vĩnh viễn cũng không thể quay về."

Thiếu niên nhẹ nhướng mày, mang chút tò mò hỏi, "Ỉ? Trên đời này còn có khoảng cách không thể vượt qua sao? Nói cho ta biết một chút đi."

Nàng nói: "Có, đó là khoảng cách mấy ngàn năm, ngươi có thể qua được sao?"

Ngày đó, thiếu niên dưới ánh trăng, giống như bước ra từ bức họa tuyệt thế, là nàng ở Lãnh cung cùng người chết làm bạn dài mười năm, lần đầu tiên cùng một người khác nói chuyện ngoài hắc y nhân ra. Từ đó, cái linh hồn cô tịch mà lạnh băng được bao bọc bởi một tầng ấm áp.

Thì ra, ở tại sáu năm trước, còn có mười bảy cái xuân thu thật dài bị phong ấn.

Mà nàng đi đến thế giới này, đã lâu như vậy rồi!

*** hết chương 100, hai ngày sau đăng chương tiếp theo.

Yên Hoa đăng trích đoạn tiếp theo của chương ngoại truyện về Dung Tề ở comment phía dưới, không biết có bạn nào đọc không?

Ngoại truyện Dung Tề đoạn tiếp theo.

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, cái ngày đó cũng đã đến, hắn đau lòng đến xuống giường không nổi. Khi Tiểu Tuần Tử đón nàng đến đây, nhìn thấy trong mắt nàng ẩn chứa lo lắng, hắn liền cảm thấy vui vẻ, ít nhất nàng còn biết lo lắng cho hắn. Cái này là đủ rồi!

(Bên dưới còn có 2 đoạn tiếp theo)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp