Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 120: Nợ tình


...

trướctiếp

Bên ngoài những tia nắng cuối cùng còn lại của một ngày làm đổ những bóng cây xuống đất tạo nên một cảm giác thê lương.

Tiểu Tường đi đi lại lại trong phòng nàng, lòng sầu tư trăm mối, nhưng nàng biết nếu nàng nói ra hết những suy nghĩ của nàng cho Tân Nguyên, Sách Ngạch Đồ, Phi Yến và nhất là Nghị Chánh nghe nhất định họ sẽ không để nàng đi…

Tiểu Tường tiếp tục đi từ đầu giường đến cuối giường, suy đi nghĩ lại, nàng nhớ lời Tuệ Dung trước khi bỏ về phủ bộ hộ, Tuệ Dung đã dừng ở ngưỡng cửa nói:

- Cô nói với Tân Nguyên cách cách và Sách đại nhân tìm cách cho nhanh, hành động trước khống chế được người, hành động sau sẽ bị người khống chế!

Hồi còn ở Hàng Châu, Tiểu Tường đã từng pha chế rượu cho các tửu lâu.  Rượu ngon của nàng, chỉ cần người nếm qua một lần là say sưa ngây ngất, lênh đênh bay bổng chẳng khác gì thần tiên.  Lại nữa, nhan sắc của nàng cũng vô cùng ổn định.  Cho nên, nếu nàng muốn sẽ không khó để gia nhập Mai Xuân lầu... Tiểu Tường suy nghĩ rồi bước lại ngồi trước gương.  Hồi sáng Tuệ Dung nói với nàng Át Tất Long thường xuyên lui tới Mai Xuân lầu, như vậy thì chỉ cần nàng có thể tiếp cận gã, lấy được thông tin từ gã...  

Mai Xuân lầu trứ danh kinh thành là một hoa lầu với các món ngon, bất kể là sơn hào hải vị hay thức ăn tầm thường đều ngon đến mức khiến người ta như muốn nuốt luôn cả lưỡi.  Tuy nhiên, thứ hấp dẫn nhất của Mai Xuân lầu đương nhiên là mỹ nhân.  Các cô nương ở đấy khiến kẻ khác phải điên đảo thần hồn.  Có mỹ nữ thân người bốc lửa, có mỹ nữ vóc hình thanh nhã cao quý, có mỹ nữ dáng vẻ thuần khiết thẹn thùng, có mỹ nữ tươi tắn như hoa, dạo gần đây còn thịnh hành loại mỹ nữ xinh đẹp vẻ hoang dã nữa.  Tóm lại, chỉ cần người đến Mai Xuân lầu thì luôn luôn có thứ hợp với người, còn nếu như người chưa hài lòng, sẽ thay tới đổi lui cho đến khi người hả dạ mới thôi.

Tối nay là đêm đầu tiên Tiểu Tường xuất hiện trước các khách nhân.  Nàng lấy tên Hà Tam Cô, từ ngày nàng ra mắt Túy đại nương, quản gia của hoa lầu nàng đã được bà ta tích cực nâng đỡ.  Mặc dù vừa mới tới nhưng nàng cũng được Túy đại nương họa một bức chân dung gắn trên tấm bảng lớn bằng vàng vô cùng nổi bật, kim quang chói lọi, hấp dẫn mọi khách nhân khi đặt chân vào đều phải ngưng bước ngước nhìn lên.  Đấy chính là bảng xếp hạng của những danh hoa tuyệt sắc tại hoa lầu.  Từ trên xuống dưới theo thứ tự là mười đại danh hoa xinh đẹp nhất.  

Lúc này Tiểu Tường đang tô điểm trước gương, nàng lấy từ hộp trang sức mà Túy đại nương tặng nàng ra một chiếc thoa trắng có đính ngọc bảo lam, nghiêng nghiêng cài lên làn tóc mây thanh nhã của mình, lại phục trang cho mình một bộ váy mềm lụa mỏng màu phấn lam, trông đơn giản và tao nhã như một nàng tiên nữ hư ảo không nhiễm bụi trần gian.  Tiểu Tường ngắm nàng trong gương và mỉm cười hài lòng, dù nàng không hay trang điểm, nhưng tay nghề của nàng quả là khéo léo, trang điểm thật xinh đẹp làm sao.  So với trước kia nàng vốn đã đẹp còn đẹp hơn bảy tám phần.

Tiểu Tường đặt hộp phấn xuống, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một hầu gái bước vào với một tấm sa trắng mỏng.  Hầu gái bước lại sau lưng Tiểu Tường, vừa cẩn thận thắt tấm sa mỏng lên mặt cho nàng vừa tò mò hỏi:

- Em thật không hiểu, sao tiểu thư bảo em đi tìm tấm lụa này, dung mạo xinh đẹp của tiểu thư bị tấm lụa này che phủ, làm sao khách nhân thấy ạ?

Tiểu Tường cười:

- Tiểu nha đầu, chẳng lẽ muội không biết rằng bản tính của nam nhân rất ti tiện hay sao?  Ta đeo tấm lụa trắng tựa sương khói này, càng mông lung như mộng như ảo, vừa thần bí vừa mê hoặc, khiến họ không nhìn rõ dung mạo, sẽ càng khao khát được trông thấy hơn.

Hầu gái tròn mắt:

- Thật vậy ư? Bản tính của nam nhân rất ti tiện hay sao?

Hầu gái hỏi rồi nhìn Tiểu Tường trong gương, lúc này nàng ta bỗng nhiên nhận thấy gương mặt Tiểu Tường dưới lớp sa bạch bao phủ hệt như một đóa thược dược trong sương mai, lúc ẩn lúc hiện, vừa xinh đẹp, vừa khơi gợi, khiến cho người khác muốn khám phá đến cùng, thật sự là câu hồn đoạt phách!

Tiểu Tường trông thấy hầu gái ngơ ngẩn nhìn mình như vậy, trong lòng không khỏi đắc ý, vỗ vỗ đầu của hầu gái bảo:

- Thời gian không còn sớm nữa, em đưa ta ra ngoài sảnh nào.

Giữa đại sảnh của hoa lầu có một tòa đài vuông, trên đài có đàn, sáo, tiêu, trống… Hiện tại đang có một cô kỹ nữ ngồi chơi đàn.  Tiếng đàn tình tang, tựa dòng suối nhỏ tuôn chảy chốn non cao, trong vắt thấy đáy, bọt nước tinh khôi, sỏi bé nơi đáy nước lấp lánh phát sáng, phảng phất như từng viên từng hạt đều chất chứa một niềm vui nho nhỏ.  Khách nhân trong hoa lầu lúc này đều lặng im không thốt một lời.  Mọi người như chìm đắm vào tiếng đàn không thể cưỡng lại, tựa hồ đã rơi lạc vào một ảo cảnh đầy hạnh phúc.

Chỉ có Tiểu Tường là không tập trung lắng nghe khúc đàn, nàng khẽ lia mắt tìm người.  Đại sảnh tổng cộng có ba mươi sáu bộ bàn. Trong đó có chín bộ bàn tròn lớn bằng gỗ tử đàn được chạm trổ công phu thuộc hàng cực phẩm, hai mươi bảy bộ bàn vuông có khắc hoa văn thuộc hàng trân quý.  Mỗi bộ bàn tròn bằng gỗ tử đàn do một nam một nữ người làm hầu hạ, còn mỗi bộ bàn vuông khắc hoa chỉ do một gã sai vặt phục vụ. Số bạc bỏ ra để được ngồi bên bộ bàn tròn tử đàn đắt hơn gấp mười so với giá của bộ bàn vuông khắc hoa. Hơn nữa, nếu chỉ có tiền mà địa vị thanh thế không đủ, ví như người ấy chỉ là một phú hộ vô danh nào đó, thì mặc cho hắn có trả ra bao nhiêu bạc, bàn tròn tử đàn có trống đến đâu, hoa lầu cũng sẽ không cho hắn được ngồi bên.

Khách nhân nào đủ tư cách ngồi bên bàn tròn tử đàn thì tài lực và thân phận là không thể nghi ngờ.  Ánh mắt Tiểu Tường tập trung lên người khách đang ngồi bên bàn tròn tử đàn.  Nhất là chiếc bàn đặt gần tòa đài.  

Tay áo rộng của cô nương đánh đàn khẽ cất, điệu đàn cuối cùng đã chấm dứt. Mãi đến khi dư âm lờ lững dần tan đi, khách nhân trong sảnh đường mới chầm chậm tỉnh khỏi mộng ảo, tiếng ca ngợi, tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng than thở hệt như sóng triều dâng cao, không khí đã đạt đến cao trào.

Át Tất Long vận áo gấm đai ngọc, vừa vỗ tay vừa bảo một tên lính đang đứng sau lưng gã đem một chiếc hộp gấm đến tặng cô nương đánh đàn.

Hầu gái của Tiểu Tường liếc về phía Túy đại nương đang đứng bên hông tòa đài, bà ta mỉm cười gật đầu.  Hầu gái bèn nói nhỏ với Tiểu Tường:

- Hà tiểu thư, em ra hiệu cho tắt đèn nhé?

Tiểu Tường gật đầu.  Hầu gái của nàng bước lên tòa đài, cầm dùi trống lên đánh ba lần, đèn đóm phụt tắt, cả đại sảnh bỗng nhiên tối đặc.  Khách nhân bất ngờ vì tình huống này, cùng buột miệng ồ à.  Đây chính là hiệu ứng mà Tiểu Tường mong muốn cho màn diễn của nàng.  Đợi mọi người quen dần với bóng tối, hầu gái lại nổi trống lên.  Cùng với tiếng trống là tiếng đàn và tiếng sáo cất vang, giữa tòa đài từ từ sáng lên.

Lúc Tiểu Tường xuất hiện trên tòa đài, hai mắt của Át Tất Long thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài.  Gương mặt đượm sắc xuân, mắt hạnh khép hờ, môi son hé mở, váy xẻ cao hai bên để lộ đôi chân thon thả thẳng tắp, trên mình Tiểu Tường cúc áo mở hẳn ra hai bên để lộ bờ vai mềm mại, rành rành có thể trông thấy lớp áo yếm nhỏ cũng màu lam cùng khe bồng đảo trắng nõn mê người đương run rẩy bên trong.  Đây chính là “thoát vũ y.”  Tối nay nàng dùng đến điệu nhảy dâm mị này để dẫn dụ gã, nàng đã đánh cược rồi, nên quyết được ăn cả ngã về không!

Mọi người cũng như Át Tất Long mở bừng hai mắt nhìn Tiểu Tường đến nỗi hô hấp ngưng cả lại. Tiểu Tường nhảy múa khêu gợi giữa tòa đài, vòng eo thon nhỏ lắc lư như một chú cá bơi lội trong nước, một tay mơn trớn lên khuôn ngực căng mọng kết hợp cùng giai điệu của đám nhạc sư, một hồi sau nàng vừa nhảy vừa bước về phía bàn của Át Tất Long.  Tiểu Tường nhẹ nhàng xoay lượn trước mặt gã chẳng khác một đóa hoa tung bay trên trời, cuối cùng tiếng nhạc cũng ngưng, Tiểu Tường buông mình ngã vào người Át Tất Long.  Hoa lầu rộ lên một tràng tán thán, hầu như mọi khách nhân nơi đây đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chăm chú vào gã, hận không thể đổi ngược mình là gã để hưởng thụ loại diễm phúc lớn như vậy.

Tiểu Tường nở một nụ cười yêu mị, ngồi trên đùi Át Tất Long, nàng hệt như một con rắn quấn vòng tay vào cổ gã, ngón tay trắng ngần ve vuốt mặt gã, từ từ, êm ái.  Đôi môi xinh đẹp của Tiểu Tường tha thiết gọi:

- Át đại nhân…

Sao trời lấp lánh. Nơi hậu hoa viên của hoa lầu, phong cảnh đình các mang một nét yên tĩnh đến kỳ lạ, so với vẻ ồn ào náo nhiệt trong nội sảnh dường như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Át Tất Long bế Tiểu Tường vào căn phòng của nàng, tên lính đứng ngoài hành lang đóng cửa lại.  

Át Tất Long đặt Tiểu Tường ngồi lên chiếc bàn ở giữa phòng rồi cười hềnh hệch nói:

- Nàng thích thoát y quyến rũ nam nhân đến vậy ư?  Được, hôm nay ta sẽ giúp nàng trút bỏ sạch sẽ nhé!

Soạt!  Xiêm y của Tiểu Tường bị xé thành từng mảnh nhỏ, chớp mắt chỉ còn lại manh áo yếm màu lam và mảnh quần con bé xíu đồng màu.

- Còn chút vụn vặt này, nhất định phải cởi ra hết!

Nói rồi, gã đưa tay chộp về phía mảnh áo nhỏ và quần của Tiểu Tường.  Tiểu Tường hít một hơi thật sâu, mặc cho quả tim trong lồng ngực đang giãy giụa như muốn thoát khỏi ra ngoài.  Nàng mỉm cười với gã.  

Hơi thở đắng chát mùi thuốc phiện, mùi cay nồng của rượu vẫn còn đang vương vãi nơi khóe miệng Át Tất Long.  Hàng ria mép cứng nhắc của gã như những cây kim châm vùi chặt vào đôi má mỏng manh đang gồng lên chịu đựng của Tiểu Tường.  Bàn tay to tướng đặt lên ngực nàng, các ngón tay dang rộng ra hết cỡ rồi nắm chặt lại.  Tiểu Tường tiếp tục nở nụ cười kiều mị dụ hoặc.  Tối nay nàng đã bất chấp tất cả, bất chấp để người đàn ông nàng không yêu sờ soạng khắp người nàng, bất chấp nàng tởm lợm ra sao, nàng mặc kệ.  Nàng vì một người, nàng phải làm như thế!  

Át Tất Long xô Tiểu Tường ngã vật ra bàn. Thân mình to lớn của gã nằm xuống, đè nặng lên người nàng, môi nghiến ngấu đôi môi mọng của nàng.  Một lát sau gã rời môi nàng ra, đầu lưỡi đầy mùi rượu uốn éo mân mê từ má sang dái tai, đến cổ Tiểu Tường, để lại những vệt nước trong suốt bắt đầu khô rang.

- Túy đại nương nói nàng còn xử nữ, tuyệt vời, thật quá tuyệt vời!

Át Tất Long vừa hôn lên ngực Tiểu Tường vừa nói.  Thật kinh tởm, nhưng Tiểu Tường không dám tránh nụ hôn đó.  Nàng cắn răng cam chịu những nụ hôn bẩn thỉu đang lướt khắp trên ngực, rồi chiếc lưỡi nóng hổi xoắn xít quanh nhũ hoa nàng.  Hàng ria mép đâm vào da Tiểu Tường, nàng cảm giác như từng mũi kim châm đang xiên qua da thịt để rút lấy máu nàng trong sự đau đớn. 

- Nàng thật rất đẹp, đẹp hơn tất cả những nữ nhân mà ta từng gặp qua. 

Át Tất Long nói.  Tiểu Tường cảm nhận được cái căng cứng từ đáy quần của gã đâm vào đùi nàng, sự khát dục đã đẩy lên đỉnh cao, cơ thể gã phả ra từng làn hơi nóng.  

Tiểu Tường nhếch cười: 

- Không đẹp thì làm sao quyến rũ được đại sắc lang chứ? 

Át Tất Long bật cười khoái trá, gã thẳng người dậy nhanh chóng cởi bỏ y phục.  Tách đôi cặp chân thon dài, gã lèn ngay tấm thân trần truồng vô giữa hai chân của Tiểu Tường và kê cái vật cương cứng gân guốc vô giữa huyệt nàng.  Phụp, Át Tất Long dập thật mạnh xuống.  Tiểu Tường thét lên, đau đớn khi chưa chuẩn bị sẵn sàng đã bị xé toạc ra, nàng ưỡn cong lưng để giảm bớt áp lực đang xuyên vào trong nàng nhưng cũng chẳng ăn thua gì, chỉ đành oằn người chịu trận.  

Át Tất Long dập điên cuồng xuống Tiểu Tường, không một chút nương tình.  Một lúc sau gã dừng lại nhưng vẫn giữ nguyên trong người nàng, lại tiếp tục vuốt ve khắp thân thể nàng, hôn vào cổ nàng và thì thào:

- Thế nào, nàng sướng không?  Nàng có thân hình thật tuyệt vời, để ta yêu nàng nữa nhé?  

Dứt lời gã rút khỏi người nàng, bảo nàng đứng trên đất, xoay người lại chống hai tay lên bàn.  Tiểu Tường vẫn còn đau đớn vô cùng nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Át Tất Long phủ lên người Tiểu Tường từ đàng sau, vuốt ve dọc sống lưng nàng, thì thầm:

- Nàng có tấm lưng thật tuyệt vời, mềm mại, mịn màng, ta rất thích vòng eo thon nhỏ và cặp mông nở nang của nàng, có biết là tối nay ta rất ham muốn được sở hữu bộ mông tròn trĩnh này của nàng không?  

Tiểu Tường đứng khom lưng, chỉ biết gật đầu, nàng đau quá không nói năng gì được.  Át Tất Long quỳ xuống sàn nhà dùng tay vuốt ve khắp bộ mông nàng, đoạn gã kéo dạng hai chân nàng ra, úp mặt vào khe mông và hôn, nhét lưỡi vào trong hoa huyệt nàng liếm sì sụp.  Hai tay gã choàng lấy đôi chân nàng vuốt ve từ mông xuống đùi rồi ngược lên.  Được một lúc, gã đứng thẳng người dậy, hai tay vịn lấy mông nàng làm điểm tựa để thúc vật cương cứng vào nàng lần nữa.  Một tay gã nắm lấy tóc nàng giật mạnh, buộc nàng phải ngửa mặt lên, một tay đè lưng nàng ưỡn sâu xuống.  Át Tất Long không ngừng thúc những cú thúc như vũ bão vào nàng.  Tiểu Tường cảm giác vô cùng đau đớn và nhục nhã, nàng biết với tư thế này, nàng không khác gì một kỹ nữ chuyên nghiệp đứng chổng mông đưa toàn bộ âm hộ cho khách…

Sau lần gặp Tiểu Tường ở Mai Xuân lầu Át Tất Long quyến luyến không rời nàng nửa bước.  Gã tìm mọi cách chiều lòng nàng, cưng quý như báu vật, tặng nàng nào là màn trướng nào là bình phong, tất cả đều kết ngọc ngà châu báu, mỗi khi gió thổi lướt ngang màn trướng lay động khiến những viên ngọc va chạm vào nhau rổn rảng nghe thật vui tai.  Vừa đây Át Tất Long cho người mang tới phòng Tiểu Tường một cây ngọc trai cao bằng người đứng, tạc tượng nàng đang nhảy múa.  Ngoài ra, những đài gương, những thành giường của Tiểu Tường cũng đều cẩn bạch ngọc.  Quần áo của nàng nhất là những nơi tà áo gấm u quần luôn luôn có khâu những phiến ngọc quý.  Vì thế mà chỉ sau một tháng, Tiểu Tường đã có được tin tức từ Át Tất Long. 

Một buổi tối Tân Nguyên và Sách Ngạch Đồ mang lá thư của Tiểu Tường vào cung Càn Thanh tâu lên, Khang Hi lập tức cho gọi Sách Ni, Nhạc Chung Kỳ, Mã Tề và Long Khoa Đa tới nói: 

- Ban lệnh của trẫm, vào canh ba tối nay đưa nhân mã đi vây lò gốm Dương Chi!

Sau khi Tân Nguyên vào cung tâu lên Khang Hi về địa điểm giao hàng của Át Tất Long, Tân Nguyên vội nhờ Tiểu Điệp đánh xe đến Mai Xuân lầu nhưng không tìm ra Tiểu Tường, khắp hoa lầu không ai biết Tiểu Tường đã đi đâu.  Trong lòng Tân Nguyên vô cùng bất an, lại bảo Tiểu Điệp đánh xe đến cô nhi viện nói cho Phi Yến và Nghị Chánh hay tất cả mọi việc.  Một tháng qua Tiểu Tường bỗng dưng mất tích, Phi Yến và Nghị Chánh đi khắp nơi trong kinh thành tìm cái dáng mảnh mai của Tiểu Tường nhưng không tìm được, ngày ngày, hai người đi tìm Tiểu Tường từ sáng đến khuya, sau đó lại thất vọng trở về cô nhi viện với nỗi nhớ mong khắc khoải.

Tân Nguyên dứt lời, Nghị Chánh cảm thấy có một luồng sức nóng, như đang xé tung lồng ngực chàng, xông thẳng ra ngoài đường.  Phi Yến cũng chạy theo Nghị Chánh.  Tiểu Điệp cắn cắn răng, đầu óc quay cuồng nhìn Tân Nguyên, vừa đúng lúc nhìn thấy có hai giọt nước mắt, lặng lẽ từ trong đôi mắt của Tân Nguyên rơi xuống.

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp