Quỹ Đạo Hỗn Loạn

Chương 40: Cô Bé Bady.


...

trướctiếp

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 40: CÔ BÉ BADY.

Trong lúc ba người đang ồn ào đã đến phòng nhỏ của Hagrid, Hagrid đứng trong vườn bí đỏ, thân thể cao lớn rất đáng chú ý, ngoắc tay với họ từ xa. Đến đó, người lai khổng lồ vui vẻ cho ba người cái ôm mạnh, “Harry! Giáng sinh vui vẻ! Sau khi dạ hội kết thúc thầy không gặp lại trò, gần đây đến được không đó? Thầy nghe nói trò đang chăm sóc giáo sư Snape…”

“Hagrid! Thầy có nhìn thấy Buckbeak không? Buckbeak trở lại đó!” Hermione vội vàng ngắt lời.

“A a, đúng vậy đúng vậy! Trò xem, thầy đang chuẩn bị mang cho nó chút đồ ăn.” Hagrid quơ quơ một con chồn trắng chết trong tay, trước ngực bác còn treo mấy con, “Thế nào? Cùng đi xem chứ?”

“Được ạ! Chúng ta đi mau!” Ron hưng phấn lẻn lên đứng đầu.

Nhưng không đợi họ đi vài bước, bỗng nhiên Hagrid ngừng lại, “Nghe đi!” Bác đưa tay lên vành tai, ngẩng đầu nhìn không trung, xa xa truyền đến một tiếng kêu to, “Là Buckbeak!” Mọi người nhón chân nhìn xung quanh, quả nhiên, lát sau thấy một điểm đen từ xa bay tới, “Buckbeak!” Hagrid kích động hai tay múa may, con Bằng Mã này kêu một tiếng đáp xuống, mọi người vội vàng tránh một bên, sợ bị cánh nó đập trúng.

“Buckbeak!” Hagrid vui mừng qua ôm chầm lấy nó, kết quả Buckbeak càng vui mừng hơn mổ một con chồn treo trước ngực bác.

“Đó là cái gì?” Hermione chú ý khi Buckbeak vỗ cánh luôn luôn có một bóng đen hiện lên.

Buckbeak khép cánh cúi người nằm xuống, lúc này mọi người mới phát hiện, trên lưng nó có một cô bé đang ngồi! Cô bé chỉ tầm năm sáu tuổi, trong ngực ôm gấu bông lông xù, bé có một mái tóc đen dài mềm mại, mặc một cái váy ngủ hồng nhạt, đôi mắt xanh lục linh động chớp chớp tò mò nhìn họ.

Nhất thời mọi người đơ tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ. Bé nương theo cánh Buckbeak trượt xuống, cô bé nghiêng đầu nhìn xung quanh, nhìn Harry vài lần, dường như có vẻ rất hoang mang, bé ngẩng đầu lên nhìn Hagrid, “Hagrid? Hagrid không biết Bady sao?”

“Con… con biết ta à?” Hagrid ngây ngốc chỉ chính mình, “Nhưng mà hình như ta chưa từng gặp con…” Cái miệng nhỏ nhắn của cô bé bĩu lên, dường như sắp khóc, nhất thời Hagrid luống cuống, “Này này, đừng khóc nha, nhưng mà ta thật sự không có ấn tượng…”

“Hagrid, thầy đừng nói.” Hermione định thăm dò ôm bé, cô bé không tránh né, “Em gọi là Bady phải không? Có thể cho chị biết em từ đâu tới không?” Cô bé chỉ hướng lâu đài Hogwarts, mọi người hai mặt nhìn nhau, vô cùng khẳng định bản thân chưa từng thấy bé, bỗng nhiên trong lòng Hermione chấn động, “Vậy Bady, em tới đây tìm gì?”

“Bady muốn tìm papa.” Cô bé cầm tay con gấu đồ chơi, bập bẹ trả lời.

“Papa của em là ai?” Thật sự rất dễ thương! Hermione muốn bẹo gương mặt bầu bĩnh của bé, nhưng lại sợ dọa đối phương, điều này làm cô kiên định tương lai phải sinh một cô con gái đáng yêu như vậy!

Bé con cẩn thận quan sát họ, “Papa Bady là giáo sư Hogwarts.”

“A! Mình biết rồi!” Đột nhiên Ron kêu to làm bé sợ đến mức rụt vào lòng Hermione, “Bé là con gái của Evans! Các cậu xem kìa, cặp mắt kia có giống không?”

“Cái gì? Cậu đùa à, bé sao có thể là con của Evans…” Harry lui mạnh về sau một bước dài, cùng Hermione nhìn nhau – đôi mắt của cậu chỉ có thể dùng từ hoảng sợ để hình dung, vì cậu nhớ Evans từng nói anh có một đứa con gái, cậu gian nan nuốt một ngụm nước miếng định phản bác nhận định này, “Nhưng mà… Nhưng Evans và người yêu là ngài Prince, hai người đàn ông sao có thể…”

“Ai nha! Sao không thể nhận nuôi chứ? Không chừng Evans thích đôi mắt của bé nên mới nhận nuôi thì sao? Hơn nữa các giáo sư khác đều độc thân nha! Cậu nói đúng không Hermione?” Ron không biết rõ ràng sự thật vô cùng phấn chấn suy đoán, cậu ta thích nhất là nhiều chuyện! Hermione khó xử liếc nhìn Harry một cái, quyết định giữ yên lặng.

Hagrid càng xem càng nghĩ vậy, “Chúng ta mau dẫn bé đi tìm giáo sư Evans đi!”

Cô bé lại mở miệng, “Papa Bady không phải là Evans.” Những lời này làm Ron câm nín, xấu hổ cười ngây ngô, nhưng Harry luôn luôn có một loại dự cảm xấu… Quả nhiên, cô bé tiếp tục nói, “Papa Bady là Harry Potter.”

“Phì—!” Ron cười phun, cậu dùng tay chỉ hướng Harry, “Harry, cậu cậu cậu… Cậu sinh con gái lúc nào? Cậu sinh con gái với ai?”

“Ron! Cậu có kiến thức không? Đứa nhóc này căn bản không có khả năng do Harry sinh!” Nếu bé không ở trong ngực mình, Hermione đã sớm đấm Ron một cú. Nếu nói như vậy, đứa bé này cùng đến từ một thời không như Evans ư?

“Nhưng mà ở đây chỉ có một Harry Potter nha, ngoài Harry thì papa bé còn có thể là ai?”

“Ron cậu không nói lời nào không ai bảo cậu câm đâu!” Hermione độc ác trừng đối phương một cái, lại quay sang Hagrid, “Như vậy đi, Hagrid, chúng ta mang bé tìm giáo sư Evans, thầy xem chừng Buckbeak, vì cuộc thi Tam pháp thuật, người của Bộ Pháp thuật thường xuyên xuất hiện ở Hogwarts, thầy phải cẩn thận đừng để họ nhìn thấy.” Cô liếc Harry đang thẫn thờ một cái, khẽ khàng thở dài, tuy rằng không biết rốt cuộc giữa cậu và giáo sư Snape xảy ra chuyện gì, chỉ mong sự xuất hiện của đứa bé này mang lại tiến triển mới cho quan hệ của họ.

Không ai nói chuyện, đường đi đến lâu đài có vẻ rất dài, bé đặc biệt an tĩnh khiến Hermione quyết định tìm đề tài, “Bady, gấu bông của em rất đáng yêu, ai tặng cho em vậy?”

Nghe Hermione khích lệ, dường như Bady rất vui, bé cười híp mắt, con gấu đồ chơi bỗng nhiên to lên, gần như vùi luôn cô bé, “Là anh Teddy đưa cho Bady.” Bé ôm cổ gấu bông lớn, cọ cọ đầu mềm mềm. Hermione phát hiện món đồ chơi này rất giống như gấu bông Teddy ở thế giới Muggle.

Harry cảm thấy mình sắp điên rồi! Cậu vừa quyết định không muốn nhìn Snape nữa, liền gặp con gái của cậu và Snape ở tương lai! Hơn nữa Teddy là ai? Chẳng lẽ cũng là con họ? Ron ở một bên nhịn rất vất vả rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Teddy là anh ruột của em à?”

Bé nghĩ nghĩ mới trả lời, “Papa là ba đỡ đầu của anh Teddy, từ trước đến giờ anh Teddy luôn ở cùng Bady, papa Bady chính là papa của anh Teddy!”

Lúc này Hogwarts vẫn còn trong kỳ nghỉ, vì cuộc thi Tam pháp thuật, Hogwarts năm nay rất náo nhiệt, dọc đường đi họ gặp rất nhiều người, vài phù thủy nhỏ hiếu kỳ theo sau bọn họ, đều rất muốn biết thân phận của bé. Có lẽ là xấu hổ, bé luôn tránh sau gấu bông, nhìn thoáng giống như đám người mang theo một con gấu bông vậy.

Người đầu tiên họ gặp là giáo sư Dumbledore, cụ mỉm cười lấy một viên kẹo trong túi nhét vào tay bé, “Thật là một đứa bé đáng yêu, cụ cho con kẹo nè.”

“Cám ơn cụ Dumbledore!” Bé dạo một vòng chia cho bọn Hermione mỗi người một viên kẹo trái cây, sau đó nhét phần còn lại vào ngực gấu bông lớn – thì ra nơi đó có một cái túi. Bé lấy ra một cái ruy băng hồng phấn, ruy băng liền bò lên chòm râu trắng của Dumbledore, tự động thắt một cái nơ bướm, “Đây là quà chúc mừng cụ Dumbledore chạy ra khỏi bức ảnh ạ.”

“A! Đây là quà tốt nhất mà cụ nhận được!” Dumbledore vui mừng nhìn chòm râu của mình, “Thật sự quá đẹp!”

Phát hiện rất nhiều người đứng ở hành lang, HARRY và SNAPE nhận được tin tức của Dumbledore cũng đã tới, “Albus, thầy bảo chúng tôi có…” Bỗng dưng HARRY mở to mắt, “Bady?”

“Papa!” Bé lại biến gấu bông nhỏ lại tiến vào trong ngực thanh niên, sau đó lại dùng tay nhỏ bé giữ chặt áo chùng của SNAPE, “Daddy!”

“Merlin ơi! Tại sao con ở đây?” Quả thực HARRY không thể tin vào mắt mình. Đúng vậy, bé chính là con gái của anh và SNAPE, nhưng tại sao đối phương cũng xuyên thời không tới đây? “Một mình con à? Teddy đâu?” Teddy là con đỡ đầu của anh, năm nay vừa mới học năm nhất Hogwarts, sau khi vợ chồng Lupin chết trận, anh vẫn luôn chăm sóc thằng bé.

Bé úp mặt vào vai HARRY khóc, nức nở trả lời, “Giáng sinh papa và daddy không về, chỉ có anh Teddy và Bady, Bady rất nhớ hai người…” Bé kéo áo chùng SNAPE lên lau nước mắt, “Buổi tối Bady không ngủ được đi dạo, thấy một tấm gương rất rất lớn, trong đó có papa và daddy, sau đó…Sau đó Bady tiến vào một rừng cây, thấy một cái cây rất to.” Bé dừng một chút, “Có một con Bằng Mã, nó chở Bady đến gặp họ.” Bé chỉ vào nhóm Hermione.

Hai người cha liếc nhau một cái, Tấm gương Ảo ảnh xuyên thời không? SNAPE lạnh lùng nhìn quét qua nhóm phù thủy nhỏ đang vây xem, ánh mắt lại hướng về HARRY. “Tất cả mọi người giải tán.” Dumbledore giải tán mọi người, chỉ còn lại ba thiếu niên.

“Giáo sư Evans, bé thật sự là con gái thầy? Nhưng bé nói papa bé tên là Harry Potter!” Ron gào lên hỏi.

“Về vấn đề này, trò có thể hỏi hai bạn thân của mình.” HARRY gian xảo cười, “Còn nữa, cám ơn các trò mang bé đến đây, nếu bé một mình thật sự quá nguy hiểm.” (Eileen: edit lần đầu là: “bé thật sự là 1 người rất nguy hiểm” sau nghĩ căng não nghĩ mới thành như trên :D)

“Tôi tin không ai muốn làm hại đứa bé đáng yêu như vậy.” Dumbledore vuốt nơ bướm trên râu mép, “Nhìn nè, đây là quà bé tặng tôi!”

“A, thực tế bé muốn tặng Albus trong bức họa một cái nơ bướm màu hồng từ lâu rồi, từ khi Albus nói cụ ấy thích nơ bướm.” HARRY giúp Bady giới thiệu, “Lại đây, công chúa nhỏ, đây là anh Harry, anh Ron, chị Hermione.” Bé còn muốn nói gì đó, anh lại lắc đầu trước, “Có vấn đề gì chúng ta trở về nói sau, được không?”

SNAPE bế bé, tùy tay đo sức nặng một chút, “Bady, mấy tháng không gặp con lại béo lên? Ăn vụng kẹo trái cây? Hửm?”

“Bady không có béo!” Bé bất mãn ra mặt, nhanh chóng quên vấn đề của bé luôn.

Trước khi rời đi, thanh niên giữ Harry lại, “Đúng rồi Harry, trò thấy đó, chúng tôi và con gái xa nhau lâu rồi, cần chút không gian riêng tư, thuận tiện mang bé làm quen nơi này một chút, nên mấy ngày này trò có thể tiếp tục chăm sóc Snape không? Thân thể thầy ấy vẫn còn rất yếu.”

Harry rất muốn nói mình cần một ít thời gian để quên đi tình cảm đối với Snape, nhưng nhìn cô bé Bady ôm chặt cha mình không buông tay, cảm thấy mình nếu không đồng ý thì quá không có tính người, nên cuối cùng vẫn gật đầu như cũ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp