Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 46: Bợ đít


2 năm

trướctiếp

Phủ Thái sư là địa bàn của Đổng Trác.

Không phải Đổng Trác cho ngươi ba phần màu là có thể đi mở phường nhuộm.

Ở trên một mẫu ba phân đất của Đổng Trác, là rắn thì ngươi uốn mình lại, là hổ thì ngươi nằm xuống, là rồng thì ngươi cuộn lại. Bởi vậy khi Vương Xán tiến vào phủ thái sư, cũng đã hạ thấp tư thái, điều chỉnh lại tâm thái. Cổ nhân không phải kẻ ngốc, Đổng Trác lại càng không. Tuy nói Đổng Trác lưng to eo rộng, mặt mày dữ tợn, bộ dạng như một tráng hán thô kệch, nhưng sao Đổng Trác lại bò được tới vị trí thái sư Đại Hán? Đó là dựa vào từng đao từng đao đánh ra.

Đổng Trác có thể tiến vào Lạc Dương, không kiêng nể gì hết lột sạch quần áo của phi tử hoàng cung. Sau đó đặt cái cục thịt gân vào chỗ ấy của phi tử hậu cung mà dập, đó là bởi vì dưới chân Đổng Trác đầy xương trắng.

Bởi vậy, Vương Xán hạ rất thấp tư thái của mình.

Vương Xán vén vạt áo, không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng lên, cung kính thi lễ với Đổng Trác. Sau đó từ trong tay áo lấy ra một tấm bản đồ da dê, đặt bản đồ trên hai tay, cao giọng nói: “Thái sư, đây là bản đồ Nhữ Nam do Vương Xán đặc chế, lần này tới bái phỏng thái sư, muốn hiến bản đồ cho thái sư, hòng biểu đạt thành ý.”

Hai tay Đổng Trác chống lên bàn, thấy Vương Xán dâng bản đồ Nhữ Nam, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Bản đồ Nhữ Nam, đây chính là thứ tốt để tấn công Nhữ Nam. Không ngờ Vương Xán lại dâng lên bản đồ của Nhữ Nam, thật đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người. Đổng Trác xoa xoa tay, trong lòng rất kích động, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi: “Hảo, hảo, Vi Tiên, ngươi mang đến cho cô một phần đại lễ. Ha ha, cô cũng không biết nên cảm tạ ngươi thế nào.”

Lý Nho đứng bên cạnh Đổng Trác đi đến trước người Vương Xán, tiếp lấy bản đồ Nhữ Nam do Vương Xán dâng lên, sau khi nhìn thoáng qua thì trong mắt hiện lên tinh quang.

Hắn lại liếc Vương Xán một cái, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.

Lý Nho cầm bản đồ, cung kính đưa cho Đổng Trác. Đổng Trác cầm bản đồ da dê rất cẩn thận, trong miệng chậc chậc ngợi khen, trên khuôn mặt thô kệch ngăm đen không thể che giấu được vẻ đắc ý.

Một lát sau, Đổng Trác đưa bản đồ cho Lý Nho, nói: “Văn Ưu, bảo hạ nhân mang rượu và đồ nhắm lên.”

Lý Nho gật đầu, sau đó đi xuống phân phó.

Đổng Trác quay đầu, ánh mắt chiếu lên người Vương Xán, nói: “Vi Tiên, cô cũng nghe nói chuyện của ngươi, ngươi xuất thân bần hàn, lại từng gia nhập Khăn Vàng thành giặc Khăn Vàng. Tuy rằng là giặc, nhưng lại chưa bao giờ quên sẵn sàng góp sức vì triều đình, phân ưu với nước nhà, cô vô cùng thưởng thức. Nhớ năm đó, cô cũng từng mang một tấm lòng son, muốn đền đáp triều đình, phân ưu với nước nhà, thế nên mới có cô hôm nay, ngươi có tài hoa, có năng lực, cô rất thưởng thức ngươi.”

“Ừ, lần này ngươi suất lĩnh Khăn Vàng Nhữ Nam quy thuận triều đình, là một việc vui lớn. Có điều sau khi quy thuận triều đình, khẳng định sẽ liên quan tới vấn đề quan chức. Cô trước tiên hỏi ngươi một câu, ngươi muốn làm quan gì? Chuẩn bị nhậm chức ở nơi nào? Ngươi cứ việc nói ra, chỉ cần cô cảm thấy hợp lý, cô sẽ tấu xin Hoàng thượng hạ chiếu phong ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Trên khuôn mặt thô kệch của Đổng Trác tràn ngập vẻ tươi cười, nhưng nụ cười đó rất dữ tợn, rất khủng bố.

Trong lòng Vương Xán hồi hộp, Đổng Trác càng như thế này thì trong lòng Vương Xán càng thêm cảnh giác.

“Thái sư quá khen, thái sư là rồng trong loài người, hùng tài vĩ, Vương Xán làm sao có thể đánh đồng với thái sư.” Vương Xán vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Đổng Trác lộ ra vẻ chân thành, thành khẩn nói: “Vương Xán ngưỡng mộ thái sư đã lâu, hôm nay nhìn thấy thái sư đã là vinh hạnh của Vương Xán rồi. Còn nữa, Vương Xán có thể quy thuận triều đình, cũng phải dựa vào sức của thái sư. Nếu không có thái sư, Vương Xán hôm nay vẫn là một tên giặc Khăn Vàng Nhữ Nam mà thôi. Về phần chuyện quan chức, vẫn phải phiền thái sư làm chủ.”

Vương Xán rất tinh tường nghe thấy Đổng Trác nói một câu, ‘Chỉ cần cô cảm thấy hợp lý’, đây là ý tứ gì?

Bất kể Vương Xán đề xuất yêu cầu gì, còn phải xem Đổng Trác có cảm thấy hợp lý hay không đã, nếu không tất cả không bàn nữa.

Nếu như vậy, chẳng thà để Đổng Trác an bài còn hơn. Nhưng khi nên tranh thì vẫn phải tranh, nếu không thì thành chim trong lồng rồi thì mọi việc hỏng bét.

“Hảo, hảo, nói rất đúng.”

Bàn tay to như quạt hương bồ của Đổng Trác vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng khen ngợi, vẻ mặt hưng phấn.

Hai gò má đỏ lên như đít khỉ. Cho dù Đổng Trác minh bạch lời nói của Vương Xán chỉ là vỗ mông ngựa, nhưng trong lòng Đổng Trác vẫn giống như ăn vĩ ca vậy, vô cùng cao hứng. Cái này cũng phải xem là ai vỗ mông ngựa, nếu là tiểu lâu la bình thường,Đổng Trác liệu có thấy lạ không?

Vương Xán là ai? Là đệ tử của Thái Ung.

Hơn nữa, thanh danh của Vương Xán hiện giờ không hề thấp hơn Thái Ung, thậm chí có khả năng che lấp cả Thái Ung.

Có danh nhân như vậy vỗ mông ngựa, trong lòng Đổng Trác tất nhiên cao hứng.

Có điều cao hứng thì cao hứng, đầu óc Đổng Trác vẫn rất tỉnh táo, trên mặt tươi cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Xán, trầm ngâm không nói gì. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Đổng Trác mới nói: “Vi Tiên à, cô đã lâu rồi không cao hứng như vậy, có thể gặp được người như Vi Tiên chính là niềm vui của cô. Ngươi lại là người có tài năng bất phàm, ở dưới trướng cô là vô cùng hiếm thấy. Ngươi thấy như vậy được không, cô để ngươi ở lại Lạc Dương nhậm chức, ý của ngươi thế nào?”

“Ý cái con em mày!”

Vương Xán mắng to, thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.

Nếu bị khấu lưu ở thành Lạc Dương, chỉ sợ sẽ thành chim vàng trong lồng, muốn bay ra cũng không thể. Có điều thần sắc trên mặt Vương Xán vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, ánh mắt chân thành nhìn Đổng Trác, sự chân thành đó mang theo một tia sùng bái khiến Đổng Trác cảm thấy hổ thẹn.

Nhân tài ưu tú như vậy, thật sự là đáng tiếc mà.

Đáng tiếc, đáng tiếc... Đổng Trác thở dài trong lòng.

Lúc này Thái Ung không nhanh không chậm từ từ đứng lên, đi đến giữa đại sảnh đối diện với Đổng Trác. Không kiêu ngạo không siểm nịnh thi lễ với Đổng Trác, cất cao giọng nói: “Thái sư, tên đệ tử này của lão phu mang lòng đền nợ nước, một lòng muốn bình định phản tặc cho triều đình. Nếu ở lại Lạc Dương nhậm chức, chỉ sợ chỉ có thể luẩn quẩn với đám sĩ phu, không hề lập được chiến tích, xin thái sư có thể lượng giải.”

“Ừ, lời của Thái đại gia, cô sẽ cân nhắc.”

Đổng Trác ừ một tiếng, tựa hồ không lay động.

Vương Xán thấy vậy, biết không thể cứ để vậy được, nếu không thật sự sẽ phải ở lại Lạc Dương. Hắn nói tiếp: “Thái sư, Vương Xán có lời muốn nói.”

Đổng Trác gật đầu nói: “Nói đi, cô nghe.”

Vương Xán chắp tay nói: “Thái sư, mọi người đều biết, thái sư có thể lên được vị trí thái sư là dựa vào đao thương trong tay, một đao thương đánh ra, là chảy mồ hôi, là rơi máu. Cả ngày nghĩ tới chuyện đánh trận, dựa vào tinh thần dũng mãnh không sợ chết mới có quyền cao chức trọng hôm nay. Vương Xán bất tài, cũng muốn học theo thái sư, chinh chiến sa trường, dựa vào một đao một thương lập ra chiến công, phong hầu bái tướng. Chứ không phải là dựa vào dư ấm của lão sư, dựa vào sự thưởng thức của lão sư, mà ngồi không ăn bám. Tấm lòng thành khẩn của Vương Xán xin thái sư có thể minh bạch.”

Vương Xán vẻ mặt thành khẩn, sau khi nói xong xoay người vái Đổng Trác một cái thật sâu.

Giờ khắc này, Đổng Trác cũng bị Vương Xán nói cho hồ đồ rồi.

Không phải bị lời nói hùng hồn của Vương Xán làm cảm động, mà là vì Vương Xán vỗ mông ngựa tới tận tâm khảm của Đổng Trác rồi. Đổng Trác dùng võ lập nghiệp, thời thiếu niên phóng túng tùy hứng, lỗ mãng hung ác, rất thích tranh đấu, dưỡng thành tính cách háo võ, rất thích võ nhân. Đổng Trác vô cùng chán ghét văn nhân, chán ghét văn nhân chỉ biết đấu đá nhau, chỉ biết tranh luận không ngớt trên đường, chứ không biết làm việc thật.

Những lời nói của Vương Xán khiến cho Đổng Trác thực sự thưởng thức Vương Xán.

Đổng Trác gật đầu hài lòng, y cảm thấy để Vương Xán ở Ba Thục là rất đáng tiếc, để ở Nhữ Nam mới là đúng. Trong lòng y nghĩ như vậy, há miệng ra đang định lên tiếng.

Nhưng đúng lúc này, Lý Nho dẫn một đám người hầu bưng rượu và đồ nhắm bước vào.

Không đợi Đổng Trác lên tiếng, Lý Nho đã nói: “Thái sư, rượu và đồ nhắm có rồi, có cần gọi ca cơ vào múa trợ hứng không?”

“Ừ, cứ theo lời Văn Ưu mà làm.” Đổng Trác mỉm cười nói.

Lý Nho nắm thời gian vô cùng chuẩn, Đổng Trác cũng hiểu rõ Lý Nho vì sao lựa chọn lúc này để tiến vào, khẳng định là để nhắc nhở y đừng xúc động, thả cọp về núi, thả Vương Xán về Nhữ Nam.

Nghĩ một chút, Đổng Trác cười nói: “Nếu Vi Tiên không muốn ở lại Lạc Dương, vậy ra ngoài làm quan đi, ý Vi Tiên thế nào?”

Vương Xán trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bái tạ: “Đa tạ ân điển của thái sư, Vương Xán xin để thái sư phân phó.”

Lý Nho nghe thấy Đổng Trác không thả Vương Xán về Nhữ Nam, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp