Dị Thế Lưu Đày

Chương 82: Tầm quan trọng của phẩm đức


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

18301470_1916580631911627_8219643364089974879_n

“Suy nghĩ tự nhiên của con người bao giờ cũng ảnh hưởng và so bì lẫn nhau.”
 “Người gia nhập, muốn học tập tri thức, phải tuân thủ theo ba điều lệnh của Tổ Thần, nếu không, nhẹ sẽ bị thu hồi truyền thừa và đuổi ra khỏi cửa, nặng thì giết!”

“Điều lệnh thứ nhất, chớ giết chóc! Đặc biệt là hành vi lạm sát và hành hạ đến chết. Điều lệnh này không chỉ áp dụng với người, mà còn áp dụng với hết thảy sinh vật, bao gồm cả động thực vật và côn trùng.”

“Điều lệnh thứ hai, chớ lãng phí! Thức ăn, dụng cụ nếu không lãng phí thì sẽ không dẫn đến lạm sát.”

“Điều lệnh thứ ba, chớ phản bội! Phải thờ phụng Tổ Thần, yêu thầy mến bạn, đoàn kết nhất trí, không được tương tàn lẫn nhau.”

Nghiêm Mặc định ra không nhiều quy củ lắm, chỉ có ba điều này, bởi vì đơn giản dễ nhớ, rất nhanh đã truyền ra khắp bộ lạc.

Ba điều nhìn như không nhiều lắm, nhưng khi sức mạnh của bạn đủ cường đại, muốn tuân thủ lại không phải chuyện dễ, đặc biệt là điều thứ hai: Chớ lãng phí.

Mà lúc này, mọi người vẫn chưa nghĩ tới điều ấy, bọn họ chỉ cảm thấy ba điều này thoạt nhìn thì hà khắc, nhưng cũng không khó tuân thủ.

Cũng bởi vì ba điều lệnh của Tổ Thần, dù không phải học trò của Nghiêm Mặc, ai ai trong bộ lạc cũng tự động ghi nhớ, khắc sâu ba điều ấy trong lòng, mà trong ba điều lệnh có nói rõ, phàm là những ai học tập tri thức của tư tế đều phải tuân theo ba điều này. Mà trong bộ lạc tôi truyền anh, anh truyền tôi, có ai là không học tri thức của tư tế đại nhân dạy cho đâu?

Điều thú vị là, khi bọn họ nghe nói nếu làm trái với ba điều lệnh của Tổ Thần, kẻ phạm tội sẽ phải nhận án phạt từ hội đồng phán quyết dựa theo chín quy tắc đã ban bố trong bộ lạc, thế là, ai nấy đều theo bản năng mà cho rằng chín quy tắc của bộ lạc cũng là yêu cầu và mệnh lệnh mà Tổ Thần muốn truyền xuống thông qua tư tế, cho nên thái độ của bọn họ đối với chín quy tắc ấy càng tôn trọng, cũng càng tự nhắc nhở mình để ghi nhớ rõ trong lòng.

Ngay cả Nghiêm Mặc cũng không ngờ lấy cái danh ông Tổ Thần ra để ban bố ba điều lệnh lại có thể mang đến hiệu ứng liên hoàn như thế, điều này càng làm hắn càng nhận thức sâu sắc tâm lý kính sợ của mọi người đối với thần ma trong xã hội nguyên thuỷ là như thế nào.

Chẳng trách thời cổ đại hở một chút là có người rêu rao chuyện quỷ thần, tâm lý sợ hãi đối với những sự việc mang tính huyền diệu khó giải thích là một trong những bản tính có sẵn trong gen của con người, dù khoa học phát triển, xã hội hiện đại, người thật sự không tin vào quỷ thần, không sợ quỷ thần có được mấy ai? Đại đa số người tự nhận mình lý trí cũng ôm suy nghĩ thà tin có còn hơn là không, thà tôn kính để đỡ phải đắc tội.

Nghiêm Mặc nghĩ như vậy, nên về sau làm gì hắn cũng ôm khư khư cái đùi của ông Tổ Thần, cho dù Tổ Thần trong lòng hắn hoàn toàn không giống Tổ Thần trong lòng mọi người.

Chuyện sau đó tạm thời không đề cập tới, lại nói về Mãnh và hai đứa nhỏ, sau khi nghe ba điều lệnh của Tổ Thần liền tỏ vẻ mình nhất định sẽ tuân thủ, tuyệt đối không phản bội và làm trái.

Ngay cả Nguyên Chiến cũng tỏ vẻ hắn sẽ tuân theo ba điều lệnh ấy, thủ lĩnh đại nhân đã nói thế rồi, những người khác dám không tuân thủ sao?

Ô Thần càng không cần phải nói, nó quỳ xuống cùng bọn Diệp Tinh.

Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Tuy rằng mấy đứa học phép huấn luyện sơ cấp mà Tổ Thần truyền thừa, nhưng ngoại trừ Ô Thần, mấy đứa vẫn chưa phải đệ tử của anh, chỉ có thể xem là học trò mà thôi. Làm học trò, nếu mấy đứa phạm phải sai lầm, vi phạm điều luật, thì sẽ nhận phán quyết và trừng phạt từ hội đồng của bộ lạc. Nhưng nếu là đệ tử của anh, anh sẽ tự tay dạy dỗ!” Cho dù phải tăng thêm giá trị cặn bã đi chăng nữa.

Ô Thần mím môi, siết chặt nắm tay nhỏ, tự nhủ trong lòng rằng mình tuyệt đối sẽ không phạm tội.

Diệp Tinh và Tát Vũ liếc trộm Ô Thần, hâm mộ đến mức muốn nhào lên cắn cho nó một phát. ‘Được’ tư tế đại nhân tự tay trừng phạt, đây là chuyện tốt đẹp cỡ nào chớ! Được rồi, hai đứa này đã tin phục và sùng kính Nghiêm Mặc tới mức hỏng cả não. (aka não tàn =)))

“Mặc, phải làm thế nào mới có thể trở thành đệ tử của cậu?” Mãnh hỏi rất nghiêm túc.

Vấn đề này chắc chắn mai sau sẽ bị người khác hỏi, Nghiêm Mặc đương nhiên đã sớm chuẩn bị: “Qua được khảo nghiệm của tôi.”

“Khảo nghiệm gì?”

“Phẩm đức, năng lực, không thể thiếu thứ nào.”

“Phẩm đức?” Mãnh không hiểu cái từ này, những người khác cũng dựng lỗ tai lên.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc chính thức nhắc tới từ này: “Phẩm đức là thứ mà Tổ Thần đặc biệt yêu thích, năng lực là điều kiện để tiếp nhận truyền thừa của Tổ Thần. Nếu phẩm đức không tốt, thì dù năng lực có tốt cách mấy, ngay cả khi người đó là thân nhân của tôi cũng thế, tôi sẽ không và cũng không dám dạy tri thức truyền thừa của Tổ Thần cho người đó.”

Cáo muốn chi phối bầy sói thì phải làm sao? Dưới tình huống không muốn chúng mất đi dã tính biến thành đàn dê, vậy chỉ có thể mang dây cương và rọ mõm đến khống chế hành vi của chúng mà thôi.

Mà truyền bá phẩm đức, chính là đeo dây cương cho tư tưởng và tâm hồn của bọn họ.

Nghiêm Mặc hoàn toàn không lo lắng điều này thất bại, dựa vào dòng lịch sử phát triển ở thế giới cũ, ràng buộc kiểu này mang tính hiệu quả và lâu dài hơn.

Con người là động vật quần cư, có tính truyền bá và bắt chước cao, một khi có người tiếp thu những dạy dỗ về phẩm hạnh đạo đức, thì những người đó sẽ giống như ‘ôn dịch’, đem những thứ mình học được truyền ra ngoài một cách nhanh chóng, thậm chí vì ích lợi của mình hoặc để nâng tầm mình lên, người nọ còn có thể ‘chế biến’ thứ đơn giản trở nên phức tạp.

Ví dụ như cha mẹ muốn con cái hiếu thuận, vậy khi giáo dục con cái sẽ nói: Con phải tôn kính cha mẹ, tôn kính thầy cô, phải hiếu thuận, biết nghe lời, vân vân.

Mà sau khi những đứa trẻ đó lớn lên, rồi cũng có con của mình, lời dạy ấy chẳng những được lưu giữ, mà còn được thêm thắt vào. Ai can đảm không nghe theo, nhất định sẽ bị cả tập thể khinh bỉ và xa lánh.

Cũng vậy, chiến sĩ sẽ tuyên dương tình đồng đội và tình nghĩa huynh đệ có nghĩa là không rời không bỏ không phản bội, trọng tình trọng nghĩa, hung tàn với kẻ địch nhưng thân thiện yêu quý người một nhà.

Gia đình, bạn bè, bộ tộc thậm chí là bộ lạc, phải biết đoàn kết đồng lòng, tất cả mọi người phải cần cù cố gắng, cùng nhau tuân thủ các quy tắc.

Khái niệm phẩm đức chưa xuất hiện thì không sao, một khi xuất hiện, mọi người liền cảm nhận được chỗ tốt của nó, mà suy nghĩ tự nhiên của con người bao giờ cũng ảnh hưởng và so bì lẫn nhau, khi ấy người ta sẽ sinh ra một ý nghĩ: Tao học theo, tao tuân thủ, thì mắc gì mày không tuân thủ?

Tao ‘lương thiện’, vậy sao mày có thể độc ác như vậy?

Học! Bắt chước! Từ hôm nay trở đi, khóa giảng về phẩm hạnh đạo đức được mở ra! Ai nấy đều tranh thủ trở thành người mà Tổ Thần thích!

Sự thật chứng minh dự đoán của Nghiêm Mặc không sai chút nào, khi hắn đưa ra một ít yêu cầu về phẩm hạnh đạo đức cho đám người Mãnh, những phẩm hạnh đạo đức ấy liền nhanh chóng truyền đi trong bộ lạc, khi người tộc A Ô phát hiện việc tuân thủ theo nó sẽ mang lại bao nhiêu chỗ tốt, những phẩm hạnh đạo đức ấy sẽ cắm rễ thật sâu vào trong bộ lạc, rồi một ngày bộ rễ ấy sẽ mọc lan ra ngoài.

Không biết Mãnh nghĩ cái gì, lại quyết tâm đòi làm đệ tử của Nghiêm Mặc như hai đứa nhỏ.

Nguyên Chiến thế mà không phản đối.

Nghiêm Mặc vốn muốn cự tuyệt, nhưng hắn lại nghĩ đến một chuyện, nếu hắn nhận Mãnh làm đệ tử, vậy anh hai cậu ta – Liệp, chẳng phải cũng thành vãn bối của mình luôn à?

Ha hả, sao thấy thú vị quá ta?

Kỳ thật Nghiêm Mặc biết rõ, người của bộ lạc Nguyên Tế trong tương lai chắc chắn sẽ phát sinh quan hệ với bọn họ.

Trước kia bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống, Nguyên Chiến và Mãnh có muốn cũng không thể đưa người của bộ lạc Nguyên Tế đến đây. Nhưng hiện tại Nguyên Chiến đã trở thành chiến sĩ cấp bốn, tường thành đã dần dần xây xong, dù là Chiến hay Mãnh, khi bọn hắn đã có cuộc sống tốt đẹp, bọn hắn không thể mặc kệ người tộc Nguyên Tế, lão tư tế Thu Thực đại diện cho tộc Hắc Nguyên tạm thời không đề cập đến, nhưng còn tộc Tức Nhưỡng của Chiến, tộc Phi Sa của Mãnh, không cần phải nói, tương lai chắc chắn Nguyên Chiến sẽ đưa bọn họ tới nơi này.

Mà thành của bọn hắn cũng cần gia tăng nhân thủ.

“Nể tình chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, tôi không phải không thể nhận anh.” Nghiêm Mặc ôn hoà nở một nụ cười hiền hậu, đưa ra một đề bài không quá khó cho Mãnh, đó là sau khi nhận chúc phúc và học phép huấn luyện sơ cấp, cậu ta phải phối hợp với hắn, cho hắn làm nghiên cứu về thân thể người.

Đương nhiên, vì không để sách hướng dẫn tìm cớ trừng phạt, Nghiêm Mặc đã nói với mãnh nói như vầy: “Anh muốn làm đệ tử của tôi, chỉ đơn giản là vì ghen tị với A Chiến và Ô Thần thức tỉnh được năng lực mà thôi. Đừng phủ nhận, nếu không tôi sẽ bảo A Chiến đánh anh.”

Mãnh trưng ra vẻ mặt ngây ngô, cười khúc khích: “Mặc, cậu thật hiểu tôi!”

Diệp Tinh và Tát Vũ cười trộm, Ô Thần cố bình tĩnh. Nguyên Chiến thì như đang suy nghĩ cái gì đó, nên không để ý mấy người bọn họ nói gì.

Nghiêm Mặc bó tay với bộ da mặt dày cui của Mãnh: “Nhưng tôi phải nói trước cho anh biết, thể chất của anh khác Nguyên Chiến và Ô Thần, huyết mạch của thần trong cơ thể anh không đậm, muốn thức tỉnh năng lực, tôi phải thử nghiệm. Mà điều này trái yêu cầu với của Tổ Thần, cho nên quá trình tôi kích phát năng lực của anh có thể sẽ khá lâu, cũng sẽ thống khổ, thậm chí có thể sẽ không thành công, anh có chịu không?”

Mãnh không chút do dự gật đầu, lớn tiếng hô: “Chịu! Có bao nhiêu thống khổ tôi cũng không sợ!”

“Vậy được, nếu anh có thể chịu được loại thống khổ đó, về sau anh giống Ô Thần, là đệ tử của tôi.” Nghiêm Mặc giơ tay lên, rất tốt, có vật thí nghiệm để luyện tập thuật châm rồi! Đây là Mãnh chủ động, hơn nữa cũng là vì tốt cho Mãnh, sách hướng dẫn chắc sẽ không kiếm chuyện với hắn đi?

Diệp Tinh và Tát Vũ nhìn nhau, dáng vẻ như rất muốn nhân cơ hội này nỗ lực một phen, nhưng lại bị một cái liếc mắt tùy ý của Nghiêm Mặc mà rụt trở về, hai tên tiểu quỷ lập tức ngoan ngoãn.

Sự tình kết thúc tại đó, sau khi tự mình dạy phép huấn luyện sơ cấp cho ba người, Nghiêm Mặc liền chúc phúc cho ba người.

Hậu quả khi liên tục chúc phúc cho ba người là trực tiếp làm cho mái tóc bạc một nửa của Nghiêm Mặc biến thành hoàn toàn bạc.

Không nói tới việc ba người đó cảm động như thế nào, chỉ nói tới chuyện bốn ngày sau, Nghiêm Mặc ngồi ngay ngắn trên ghế lót da thú, tựa như ông hoàng được bốn gã hộ vệ khiêng kiệu ra khỏi lều.

Người tộc A Ô giật mình, rất chấn kinh!

Thứ nhất, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ghế dựa. Chiếc ghế này được đám Ô Thần giải thích cho bọn họ hiểu.

Thứ hai, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người có thể để người khác khiêng đi kiểu này.

Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, tư tế đại nhân ngồi trên ghế thoạt nhìn hoàn toàn khác với ngày xưa. Mặc áo choàng lông, tóc ngắn trắng như tuyết, dung mạo đầy hơi thở tang thương, hai mắt mang cái theo cái nhìn xa xăm, khí chất sâu lắng thâm trầm, cao cao tại thượng, tựa như thần linh độ thế trong truyền thuyết.

Đương nhiên bọn họ không dùng những từ đó để hình dung về tư tế đại nhân của bọn họ, với sức tưởng tượng cằn cỗi của mình, họ chỉ cảm thấy Nghiêm Mặc hệt như thần linh vậy.

Một Nghiêm Mặc như thế, khiến bọn họ vừa thấy liền muốn quỳ xuống dập đầu!

Sự thật thì thế nào?

Áo khoác lông trên người Nghiêm Mặc bị Diệp Tinh và Tát Vũ giành nhau giặt.

Quần áo của Nghiêm Mặc trở nên cực kỳ sạch sẽ, ru rú trong lều bốn ngày trời, hắn còn bảo Ô Thần nấu nước nóng để mình tắm gội một phen.

Mà ‘hai mắt mang theo cái nhìn xa xăm’ của hắn thật ra là do vị trí ngồi vừa lúc cùng phía với mặt trời, làm ánh nắng chiếu thẳng vô mặt hắn, hắn không thể không híp mắt lại. Còn về phần khí chất sâu lắng thâm trầm, có ai vừa biến thành ông cụ non vừa tàn tật mà vui vẻ được không?

Nghiêm Mặc muốn bảo bốn người kia thả hắn xuống, nhưng bốn gã hộ vệ này không biết có phải được Nguyên Chiến dặn dò hay là muốn biểu đạt sự quý mến kính trọng thật sâu của mình đối với tư tế đại nhân, hay chỉ đơn thuần có thứ ‘đồ chơi’ mới mà cứ nâng cái ghế mãi trên vai không chịu buông.

Vì thế, Nghiêm Mặc ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế da thú nhìn xuống mọi người từ trên cao.

“Tư tế đại nhân!” Lão tộc vu là người đầu tiên bổ nhào tới.

“Đại nhân! Ngài sao lại…?” Vu Thanh muốn thay lão tộc vu hỏi thăm, nhưng lại bị mái tóc trắng xóa của Nghiêm Mặc dọa sợ. Cậu cũng theo cùng bọn nhỏ học tập, hiện tại đã nói được không ít câu đơn giản bằng tiếng Cửu Nguyên.

Người tộc A Ô dần dần tụ lại, ngày thường bọn họ có thói quen tụ tập làm việc quanh tấm bia đá, vừa náo nhiệt vui vẻ vừa có thể phơi nắng, bộ lạc có chuyện gì bọn họ cũng có thể biết ngay.

Đóa Phỉ đi xe chỉ gai cùng mọi người vừa thấy vẻ ngoài của Nghiêm Mặc liền thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì cô ta tìm một nơi không có ai trộm hấp thu một chút sinh mệnh để mình có sức làm việc, chứ với bộ dáng Nghiêm Mặc sau khi chúc phúc đó, một cậu thiếu niên với mái tóc bạc trắng, cô ta mà dám hấp thu sinh mệnh bốn phía để khôi phục vẻ thanh xuân, chắc chắn sẽ bị người tộc A Ô đuổi ra khỏi bộ lạc ngay lập tức.

Hôm nay Nghiêm Mặc ra ngoài, ngoại trừ muốn chúc phúc cho vài người lần trước bị cướp sinh mệnh quá nhiều, đồng thời ban thưởng cho Thạch Đông và Mục Trường Minh, mặt khác, hắn còn muốn truyền thụ một ít tri thức về thảo dược và các loại rau dại, khuyến khích mọi người ra ngoài hái rau dại và tìm kiếm những loại thực vật hắn vẽ ra.

Mùa xuân đến, vạn vật sống lại, tuy nguy hiểm bên ngoài gia tăng, nhưng cơ hội sinh tồn cũng nhiều hơn.

Vì những mùa đông sau này, bọn họ phải bắt đầu chuẩn bị và dự trữ từ mùa xuân năm nay.

Mà người có suy nghĩ giống vậy hiển nhiên không chỉ một mình Nghiêm Mặc.



“Thủ lĩnh!” Đại Trạch dẫn một người dũng sĩ tới khu làm gạch, hiện tại Nguyên Chiến không đi săn thú mà đang chỉ huy các dũng sĩ phân bố nhân thủ canh phòng và làm gạch.

“Chuyện gì?” Nguyên Chiến để trần nửa thân trên, đang phụ trách dùng năng lực trộn hỗn hợp đất, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại.

Cơ bắp phồng lên, thân thể cao lớn của Nguyên Chiến khiến người ta có cảm giác như bị áp bách, ngay cả Đại Trạch cũng không dám đứng gần hắn.

“Thủ lĩnh, Mãnh đại nhân đi tuần tra cho người tới truyền lời, nói là có chuyện khẩn cấp.” Đại Trạch lùi ra sau một chút, để dũng sĩ truyền lời tiến lên nhanh chóng báo tin.

Dũng sĩ này chưa thạo tiếng Cửu Nguyên lắm, chỉ đơn giản nói một câu: “Bên bờ ngoại sông đào bảo vệ thành, có một đám người thấp bé màu xám xanh.”

Nguyên Chiến hơi dừng tay: “Một đám người thấp bé? Là lũ quái vật lần trước tập kích chúng ta à?”

Đại Trạch và tên dũng sĩ kia không hiểu ba chữ ‘lũ quái vật’.

Thấy mặt hai người đần ra, Nguyên Chiến lập tức xoay người: “Đi, qua đó xem!”



Ở phương bắc xa xôi, bên kia núi Phụ Thần.

Trong cung điện nguy nga, một người đàn ông tóc dài cao lớn khoác áo choàng đang nghe thủ hạ bẩm báo.

“Đại nhân, chúng ta đã tìm ở vùng hoang dã suốt một mùa đông, nhưng vẫn không tìm được tung tích công chúa điện hạ.”

“Tiếp tục tìm.”

“Vâng, thưa đại nhân.” Nhận lệnh, người nọ do dự trong chốc lát.

Người đàn ông cao lớn trầm giọng hỏi: “Còn chuyện gì?”

Người nọ cắn cắn môi, quyết định nói: “Đại nhân, vùng đất bên kia núi Phụ Thần rất lớn, lại là địa bàn của lũ người mọi rợ và ma thú, chút nhân thủ đó của chúng ta muốn tìm được công chúa trong khoảng thời gian ngắn như vậy hầu như là không thể. Đại nhân, ngài có thể mời tư tế đại nhân được không? Xin ngài ấy đưa ra gợi ý chính xác về tung tích của công chúa điện hạ, cho dù là phương hướng thôi cũng tốt.”

Người đàn ông cao lớn nhìn thủ hạ một hồi lâu: “Chuyện này cậu không cần quan tâm, bảo Phỉ Lực đến đây.”

“Đại nhân?!”

“Lui xuống!”

“Vâng…” Người nọ đầu đầy mồ hôi lạnh lui ra ngoài, không biết mình đã làm sai chuyện gì, chẳng lẽ hắn không nên kiến nghị đại nhân mời tư tế ư? Hay là…?

Có điều, để Phỉ Lực tìm kiếm công chúa quả thật nhanh hơn so với để hắn đi, dù sao tên Phỉ Lực đó biết bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp