Dị Thế Lưu Đày

Chương 67: Câu cá… Ai câu ai?


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

17629899_1949653185267412_211750777288108941_n

“Hai chàng người cá đẹp trai dưới mặt hồ ăn thật vui vẻ, Nghiêm Mặc trên mặt hồ cũng câu thật vui vẻ.”
Nghiêm Mặc bảo hai người bên cạnh đừng lộ diện, hắn cũng không nhúc nhích, bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất để đi ra.

Nhưng cho dù như thế, người cá nhỏ cũng đã hoảng sợ, nó vẫy tay với mắt to và Tát, nhanh chóng chạy xuống hồ nước.

“Lạp Nhược, cậu phải đi sao?” Mắt to thấy sắc trời còn sớm, không biết tại sao bây giờ người cá nhỏ đã phải về, trước kia mỗi lần bọn nó đều chơi đến tối, người cá nhỏ còn bắt cá cho bọn nó, mà nó thì trộm giấu cá vào trong bọc mang về, bôi muối lên rồi đưa cho người cá nhỏ. Lông mày rậm đã phát hiện một lần, nhưng nó nói là bắt được trong mấy cái hồ nhỏ quanh đây, lông mày rậm liền tin.

Người cá nhỏ quay đầu nhìn tụi nó, rồi nhìn nhìn nơi phát ra thanh âm: “Ngày mai tớ lại đến.” Ngày mai nó sẽ dẫn anh nó theo, như vậy nó sẽ không cần phải sợ.

“Từ từ, ngày mai tớ muốn dẫn theo một người, có được không?” Mắt to kêu.

Không biết người cá nhỏ có nghe thấy những lời này hay không, nó đã lặn xuống nước rồi.

Mắt to và Tát còn muốn chơi cùng người cá nhỏ, cảm thấy thật tiếc nuối vì phải về sớm, mắt to thì sầu lo, trở về phải nói như thế nào với lông mày rậm đây?!

Chắc là hai đứa nhỏ cảm thấy không còn gì vui nữa, đi quanh hồ vài vòng liền trở về.

Nghiêm Mặc dặn hai vị dũng sĩ, bảo bọn họ cứ xem như hôm nay chưa thấy cái gì cả, không được phép nói ra ngoài.

Hai người họ vội gật đầu.

Trở về chỗ ở, Nghiêm Mặc cũng làm như không biết chuyện gì, không đi tìm hai nhóc tiểu quỷ kia, hắn bắt đầu làm một ít thứ để chuẩn bị.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, hắn liền gọi hai vị dũng sĩ kia tới, rời khỏi chỗ ở trước, hắn cho người báo với ba đứa nhỏ hôm nay được nghỉ học.

Lần này, chạy đến bên bờ hồ, hắn không cho hai dũng sĩ tới gần, bảo bọn họ đợi ở ngoài bìa rừng, dặn bọn họ trừ phi nghe thấy tiếng hắn kêu cứu, nếu không thì đừng đến gần bờ hồ. Có điều, kế hoạch khác xa tình thế.

“Trời lạnh, các anh đừng đứng yên bên ngoài như thế, lâu lâu hoạt động, nhóm một đống lửa đi.”

“Nhưng……” Hai dũng sĩ cảm kích, nhưng rõ ràng vẫn không yên tâm.

“Không sao đâu, nếu có gì thì tôi sẽ gọi hai anh.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ vai bọn họ, bảo bọn họ đưa cái nồi và phiến đá cõng trên lưng xuống cho hắn. Hắn dẫn theo hai người này chủ yếu là để làm cu li thôi.

Hai dũng sĩ nhớ đến lần tư tế đại nhân đối phó với lũ quái vật, lại nghĩ bọn họ dù sao cũng ở gần, liền miễn cưỡng đồng ý để Nghiêm Mặc đi một mình đến bên hồ.

Nghiêm Mặc quay đầu lại: “Đúng rồi, nhặt cho tôi nhiều nhiều cành cây khô với lá khô, tôi cần dùng.”

Nói rồi Nghiêm Mặc đội cái nồi đá lên đầu, ôm phiến đá trước ngực đi vào rừng cây, đến bên bờ hồ, hắn buông đồ xuống trước. Rồi quay ra cùng nhặt cành khô với lá khô trong rừng cây phụ hai dũng sĩ, ba người cùng nhặt, chỉ trong nửa giờ được một đống lớn.

Một mình Nghiêm Mặc mang đi không được, đành phải nhờ hai dũng sĩ giúp hắn chuyển đến bờ hồ, chuyển xong, hắn không bảo bọn họ lập tức rời đi, nếu đã tới, vậy thuận tiện cào mớ tuyết đọng trên mặt đất ra, rồi đắp tường chắn gió đi, gió bên hồ lớn quá!

Hai dũng sĩ làm việc nhanh nhẹn, cào hai ba cái đã dọn ra được một khu đất trống, lộ ra mặt đất đông cứng bên dưới.

Nghiêm Mặc chất lá khô lên trên khối đất trống, hai dũng sĩ thì tập trung tuyết đọng quanh đó, nén chúng nó lại, xây cho Nghiêm Mặc một bức tường chắn gió tạm thời.

Chắc là hai dũng sĩ nhìn ra Nghiêm Mặc muốn nhóm lửa, liền vui vẻ đi nhặt mấy tảng đá xây thành một cái lò sưởi cho hắn.

“Cảm ơn.” Nghiêm Mặc chân thành ngỏ ý, hai người này thật hữu dụng, chủ yếu là có năng lực quan sát, không cần hắn mở miệng.

Hai dũng sĩ cười ngây ngô, không khách sáo gì, còn muốn giúp Nghiêm Mặc nhóm lửa, nhưng bị Nghiêm Mặc uyển chuyển từ chối, hai dũng sĩ thấy không còn chuyện cần mình làm nữa, lúc này mới rời đi.

Đúng là Nghiêm Mặc chuẩn bị nhóm lửa, nhưng hắn không dùng băng nhóm lửa, vì như vậy rất chậm, hắn cởi cái ống đá nhỏ được bọc trong bao da thú đeo bên hông xuống.

Cái ống đá này nếu không phải Nguyên Chiến có thể khống chế năng lực thành thạo thì chưa chắc đã làm ra được.

Hắn mở cái nút lọ của ống đá, đổ một ít cỏ khô vẫn còn cháy âm ỉ từ bên trong ra, thổi thổi một chút lửa liền bốc lên, sau đó hắn thả lá khô vào, lá khô liền bắt lửa.

Tiếc là con cúi rơm đơn giản này làm bắng đá, nên phần nút bịt không thể bịt kín, thành ra cỏ khô bên trong cháy một hồi là hết, không thể mang đi đường xa, có điều duy trì cỡ một tiếng cũng không vấn đề gì.

Nghiêm Mặc nhanh chóng cho cành cây khô nhặt được vào đống lửa, chú ý chừa ra kẽ hở để tiện cho chúng nó bắt lửa, hiện giờ kỹ năng nhóm lửa của hắn đã rất điêu luyện rồi.

Chờ khi lửa nổi lên, hắn liền khiêng cái nồi đặt trên một phiến đá, dùng chén gỗ và muỗng gỗ mình mang theo để bới tuyết cho vào nồi.

Nếu người cá nhỏ đó ham ăn, hắn không tin với tay nghề của hắn mà kém hơn hai nhãi con chỉ biết trét muối kia.

Còn về phần người cá nhỏ ra tới đây nhìn thấy hắn có bỏ chạy hay không, Nghiêm Mặc không quá lo lắng.

Nếu người cá nhỏ không sợ tụi mắt to và Tát mười hai tuổi, thì với cái thân thể chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi của hắn, lại còn mang gương mặt hàm hậu thành thật hòa ái, sao lại khiến người cá nhỏ sợ tới mức không dám xuất hiện chứ?

Sờ sờ đầu, từ khi Cửu Phong ngủ đông, hắn không phải lo lắng đến mái tóc của mình nữa, cũng không phải cạo sạch, hiện giờ đã dài ra một khúc ngắn.

Nói đến tóc, hình như nó chịu ảnh hưởng bởi tâm tình của hắn ấy, lúc trước Cửu Phong cứ thích mổ đầu hắn, hơn nữa trên đầu còn lắm rận, hắn cứ hay nghĩ thầm trong lòng rằng mớ tóc bị mổ rớt không cần mọc lại nữa, nào ngờ thật đúng là không mọc ra nữa, mà lần này không còn con chim nào gây sự với mớ tóc, rận cũng bị hắn nghĩ cách chế thuốc gội đầu và cạo đầu nên đã được giải quyết xong, mà trời lạnh, có tóc thì ấm áp hơn một chút, thế là tóc liền mọc ra, tuy rằng tốc độ không quá nhanh.

Vì muốn gây ấn tượng tốt cho người cá nhỏ, Nghiêm Mặc trước khi ra cửa còn phải chỉnh trang một phen. Rửa mặt sạch sẽ, còn bôi kem chống rét tự chế, cũng cẩn thận lau chùi chiếc áo khoác đang mặc trên người mà Nguyên Chiến cướp cho hắn, mớ da lông bận bên ngoài cũng được sửa sang lại một lượt.

Có điều, Nghiêm Mặc sợ lạnh, tuy hắn chỉnh đốn mình lại gọn gàng sạch sẽ, nhưng nhìn từ xa vẫn trông như một quả cầu, phối với chút tóc ngắn củn chỉ mới mọc ra, quả thật giống như trên một quả cầu to mọc một quả cầu nhỏ màu xám vậy.

Lấy một cái chân sơn dương từ trong túi thảo dược ra. Bởi vì thịt dê có đủ loại chất dinh dưỡng với nhiều tác dụng bổ dưỡng, nên túi thảo dược có thể chứa nó, có điều chỉ giới hạn trong phạm vi thịt tươi vừa mới mổ, nếu thịt để trong thời gian lâu, chỉ cần hơi biến chất, thì túi thảo dược sẽ không chứa được miếng thịt dê đó.

Hắn không biết người cá có ăn thịt dê hay không, nếu người cá không ăn, thì hắn ăn, trời lạnh, được ăn một nồi thịt dê hầm có mùi có vị, đó cũng là một chuyện tốt đẹp.

Dùng dao giải phẫu cắt thịt dê, rồi cho thịt dê cùng các loại thảo dược khử mùi tanh và tăng hương vị vào nồi theo thứ tự. Sau đó Nghiêm Mặc không ngồi canh cái nồi, tuyết trong nồi đủ nhiều, không sợ nấu một hồi thì bị khét.

Hắn cầm lấy một nhánh cây dài vừa rồi khi nhặt cành khô bẻ xuống từ một cái cây, học theo mắt to, bước lên mấy tảng đá để băng qua lớp băng bên bờ hồ, đi tới tảng đá to giáp ranh với hồ nước.

Sau đó hắn lấy một sợi chỉ gai từ trong ngực ra. Đây là thành phẩm trước khi hắn đi người A Ô dâng lên cho hắn.

Sợi chỉ gai hơi thô một chút, có điều dùng để câu cá thì rất thích hợp, không dễ đứt đoạn.

Đúng vậy, Nghiêm Mặc chuẩn bị câu cá, mọi thứ trước khi đi đã được chuẩn bị tốt, để hắn xem một con cá chết lâu ngày được ướp muối làm sao so được với một mẻ cá nướng và canh cá nóng hôi hổi.

Móc câu hắn trực tiếp dùng một cây kim châm để làm ra, tuy rất tiếc của, nhưng hắn không tìm được vật nào thích hợp để thay thế, chỉ đành dùng kim châm. Hên là hắn có những 72 cây, thiếu bớt một cây, về sau phát hiện vật liệu thích hợp cũng có thể chế tác lần nữa.

Cột một đầu chỉ gai lên nhánh cây, móc câu cũng dùng chỉ gai cột chặt, hắn nhéo một miếng thịt nướng chín nho nhỏ gắn lên móc câu làm mồi.

Vung tay lên, chỉ gai bay ra phía trước, móc câu rơi vào trong nước.

Hai anh chàng người cá đẹp trai phụ trách tuần tra bờ hồ đứng ở phía xa xa sau một tảng đá lớn đánh giá tên nhân loại còn trong độ tuổi thiếu niên kia, cảm thấy rất kỳ quái.

“Tây Mông, cậu cảm thấy thằng nhóc kia đang làm gì?”

Tây Mông quan sát một lát liền lắc đầu: “Không biết nữa.”

“Xem ra hàng xóm mới của chúng ta có rất nhiều trẻ con.” Trẻ con người cá và trẻ con nhân loại chơi với nhau, còn chơi rất nhiều ngày, bọn họ không lý nào không phát hiện, nhưng thấy chỉ là hai thằng nhãi, lại không có ác ý gì với Lạp Nhược, nên bọn họ chỉ đề phòng chứ không cấm cản tụi nó, chuyện này thủ lĩnh cũng biết.

“Đới Văn, cậu cảm thấy thủ lĩnh có ý gì? Ngài ấy có định đuổi đám nhân loại này đi không?” Trước khi phát hiện hai thằng nhóc, bọn họ đã phát hiện người tộc A Ô hay tới rừng cây ở bờ hồ tìm củi. Có điều nơi này của bọn họ chưa từng có ai sinh sống, nên không biết những nhân loại này rốt cuộc là sao, thủ lĩnh cũng không lập tức hạ lệnh đuổi đi.

“Tôi cũng chẳng biết. Lạp Nhược có vẻ rất thích hai tên nhãi con nhân loại kia mang cá đến, không biết trên cá có bôi cái gì hay không.”

“Tôi ngửi thấy một cổ mùi kỳ quái, hình như bay tới từ sau bức tường tuyết. Thằng nhóc đó làm cái gì sau tường tuyết thế nhỉ?” Bởi vì góc độ, nên bọn họ không thấy rõ.

“Cái gì?”

“Sao?”

“Cá trong hồ đang bu lại cái thứ kì quái rũ trong nước.”

“Chúng ta qua đó xem.”

“Được, cẩn thận, đừng để nó phát hiện!” Hai chàng người cá nói xong liền xuống hồ bơi qua.

Nghiêm Mặc thấy chỉ gai động đậy, lập tức xách cần câu lên, nhưng…… Trống không, cái gì cũng không có. Cầm câu cá về, miếng thịt trên móc câu mất tiêu rồi.

Nghiêm Mặc cũng chẳng trông mong câu một hai lần đã dính cá, hắn không phải tay mơ, ở thế giới cũ, thú vui giải trí mà hắn thích nhất đó là câu cá, mỗi khi phiền lòng hay muốn nghỉ ngơi thư giãn, liền đi câu cá một ngày, tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.

Nếu không phải bên hồ quá lạnh, công chuyện nhiều, thì hắn đã sớm chạy ra đây câu cho đã ghiền.

Lại ngắt một miếng thịt gắn lên móc câu, lần nữa ném chỉ gai vào hồ nước.

Nhưng một lần, hai lần, ba lần, mỗi lần hắn đều thấy dây câu động đậy, nhưng khi kéo cần câu lên lại chẳng thấy cá cũng chẳng thấy mồi.

Sao lại thế này? Cá trong hồ thông minh dữ vậy?

Theo lý thuyết, cá chưa từng có bị người dùng mồi câu rất dễ gạt, muốn câu lên hoàn toàn không chút khó khăn, huống chi cá trong hồ cũng không ít, hắn thấy dưới mặt nước gợn sóng, rõ ràng có cá bu lại.

Tiếc là trên mặt hồ ở gần có băng, nên hắn phải vứt mồi câu ra khá xa, bởi vì chiều sâu, hơn nữa trên mặt hồ có tảo và rong, dù nước hồ trong veo, thì tầm nhìn cũng rất khó.

Đới Văn gỡ miếng thịt trên móc câu xuống nhét vào miệng, còn chép chép môi: “Vị không tồi, nhưng mà ít quá, thằng nhóc này keo kiệt ghê.”

“Đúng thế, nếu cho cá ăn, vậy phải ném khối thịt lớn xuống chứ, có một miếng nhỏ như vậy ăn chả nghe được mùi vị gì.” Tây Mông oán giận, vội nói: “Lần sau đến lượt tôi.”

“Có điều nhân loại này thật thông minh, nghĩ ra phương pháp bắt cá mới lạ kiểu này.” Đới Văn đánh giá, nhìn cái móc câu cong cong, bọn họ bắt cá để ăn hàng năm đương nhiên có thể đoán ra công dụng của nó.

“Chất liệu của thứ này có hơi kỳ lạ.”

“Ừm, có lẽ chúng ta có thể cho nó chất liệu tốt hơn, để đổi thịt với nó?”

“A? Cậu mau nhìn! Có phải nó muốn về rồi không?” Tây Mông vội vàng kêu lên, hắn chỉ mới ăn được hai miếng thịt, ít hơn Đới Văn một miếng: “Mau mau bắt cho nó con cá rồi máng lên cái thứ kia đi.”

Lần nào cũng không câu được cá, Nghiêm Mặc có chút chán chường và mất kiên nhẫn, trời lại lạnh, hắn chờ không nổi.

Câu một lần cuối, không được nữa thì thôi.

Nghiêm Mặc lại ném mồi câu xuống.

Tây Mông bắt lấy cái móc câu, vội vàng gỡ miếng thịt xuống nhét vào trong miệng, rồi nhanh chóng cầm con cá Đới Văn vừa bắt được treo lên móc câu: “Được rồi.”

Trên tảng đá, Nghiêm Mặc cảm giác được trọng lượng.

Lần này chắc chắn có! Nghiêm Mặc hưng phấn, vội vàng nhấc cần câu.

Một con cá đang quẫy đuôi bị hắn xách ra khỏi mặt nước.

Con cá dài ước chừng một thước (~33cm), rất béo, thoạt nhìn giống cá trắm cỏ, nó bị Nghiêm Mặc quăng lên bờ hồ đầy tuyết, Nghiêm Mặc cũng không lo có người tới trộm cá của hắn, cũng không sợ cá ‘bỏ chạy’, trời lạnh thế này, con cá kia một khi rời khỏi nước sẽ nhanh chóng bị đóng băng thôi.

Có thành quả, đương nhiên là không muốn rời đi, Nghiêm Mặc lại quăng câu vài lần, hắn tự nhủ quăng thêm mười lần, dù câu được bao nhiêu, đều thu cần câu lại lên bờ.

Lần này hắn móc một miếng thịt lớn hơn trước gấp ba, hắn cảm thấy có thể là do miếng thịt trước bé quá, mà cá trong hồ lại khá lớn, miệng cá không cắn câu được, nên có thể ngậm thịt bơi đi mất.

“Tới kìa! Tới kìa!” Hai chàng người cá đẹp trai hưng phấn.

“Lần này to nha! Quả nhiên phải cho cá mới được.”

“Mau, ăn ba miếng cho nó một con.”

Hai chàng người cá đẹp trai dưới mặt hồ ăn thật vui vẻ, Nghiêm Mặc trên mặt hồ cũng câu thật vui vẻ, lần này cứ ném câu ba lần là có thể câu được một con, hơn nữa thịt càng lớn thì cá câu được cũng càng lớn, về sau, hắn trực tiếp treo trên móc câu miếng thịt to bằng ngón chân cái.

Dưới đáy hồ có một vị người cá với cái đuôi thon dài màu bạc, nhanh chóng rẽ nước bơi tới chỗ Đới Văn và Tây Mông: “Các cậu đang làm gì thế?”

Trong hồ, người cá không dùng giọng nói để nói chuyện với nhau, mà dùng một phương thức khác để giao lưu.

“Lạp Mông!” Hai chàng người cá đẹp trai thấy một vị người cá cường tráng khác bơi đến, đột nhiên có chút bối rối và xấu hổ giống như mình bị bắt gặp làm chuyện xấu.

“Các cậu có ngửi thấy mùi gì kỳ quái không?” Lạp Mông không đợi hai người giải thích đã nói.

Trên mặt hồ, Nghiêm Mặc câu cá câu đến quên cả rét lạnh, trong lòng đầy cảm giác thành tựu.

Đếm đếm, hắn đã câu được hơn bốn con cá, hơn nữa con nào con nấy béo ú mập mạp! Cho dù hắn không biết đi săn, thì nhờ câu cá hắn cũng sẽ không chết đói được! Há há há! Từ từ, mùi gì thế nhỉ?

A ——! Hắn đang hầm thịt dê!

Nghiêm Mặc cuối cùng cũng nhớ tới nồi thịt dê hầm trên bờ hồ, câu cá rất vui, làm hắn quên khấy nồi thịt.

Nghiêm Mặc không câu nữa, nhanh chân nhảy qua mấy tảng đá chạy vào bờ.

Nồi thịt đã bị khét, một ít thịt dê và thảo dược bị dính ở đáy nồi. Cũng may là không có ai thêm củi vào đống lửa, lửa cháy một lúc liền yếu dần, nếu không chắc thứ trong nồi biến thành than mất.

Nghiêm Mặc nhanh chóng thêm tuyết, quấy quấy đáy nồi, lại thêm cành khô vào đống lửa, bận rộn một hồi đầu liền chảy đầy mồ hôi.

“Ê, nhãi con nhân loại.”

Nghiêm Mặc giật mình, vội ngẩng đầu, liền thấy cây ba chỉa chỉa vào mặt mình.

“Nhóc ở chỗ này làm gì? Có hiểu bọn tôi nói gì không?” Lạp Mông vươn ngón tay dài nhọn hoắc chọt chọt đầu cậu thiếu niên, anh rất tò mò vì sao tóc tên nhóc con này lại ngắn như vậy, thoạt nhìn như mấy con thú lông xù, làm người ta thật muốn hung hăng xoa cho hai cái.

Nghiêm Mặc ngẩn người, vốn muốn giả bộ ra vẻ sợ hãi, nhưng suy xét đến việc sau này thân phận tư tế của hắn chắc chắn sẽ được đưa ra ngoài ánh sáng, nên sau khi sửng sốt, hắn liền chậm rãi bày ra nụ cười đầy thiện ý.

“Các anh là ai? Tôi là Nghiêm Mặc.”

Nghe Nghiêm Mặc nói ngôn ngữ của bọn họ, hơn nữa cũng không sợ bọn họ, ba người cá đều rất vui vẻ.

“Tôi, Lạp Mông. Đây là Tây Mông và Đới Văn, bọn tôi là tộc người cá đuôi dài, sống trong cái hồ nước này.” Chắc là thấy cậu thiếu niên khá thuận mắt, nên tâm đề phòng của Lạp Mông đối với Nghiêm Mặc không có bao nhiêu, bọn họ có rất ít ngoại địch, tâm cảnh giới cũng không cao.

Tộc đuôi dài? Vậy có phải còn có tộc đuôi ngắn không? Người cá cũng giống nhân loại chia ra nhiều bộ tộc và bộ lạc khác nhau ư? Nghiêm Mặc đoán.

“Tôi đến từ bộ lạc Cửu Nguyên, bộ lạc chúng tôi cách nơi này không xa, tôi tới đây câu cá.” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Hồ này thật lớn, lớn hơn hồ khác nhiều, tôi nghĩ nơi này cũng sẽ có nhiều cá.”

“Bộ lạc cậu bao nhiêu người?” Lạp Mông hỏi.

Nghiêm Mặc suy nghĩ thật nhanh, nếu nói ít, có thể khiến bọn họ cho rằng bộ lạc của hắn dễ xâm lược và xua đuổi hay không? Nếu nói nhiều, bọn họ có cho rằng bộ lạc của hắn là kẻ địch hay không?

Nhưng điều quan trọng là làm sao khiến một hàng xóm cường hãn không cho rằng bộ lạc của hắn là uy hiếp, nên việc lấy cứng đối cứng rất không sáng suốt, bởi vì bọn họ vốn không mạnh bằng. Chi bằng khiến tộc người cá cảm thấy người hàng xóm mới tới này của bọn họ không hiếu chiến, mà rất thân thiện và có thể mang đến chỗ lợi cho bọn họ.

“Không nhiều lắm.” Nghiêm Mặc thành thật nói: “Bọn tôi vừa mới di chuyển đến đây, chỗ ở cũ không ở nổi nữa.”

“Hửm? Vì sao di chuyển? Gặp phải mãnh thú à?” Trong nước cũng có những sinh vật rất dữ dằn, người cá không phải là vô địch trong nước.

Nghiêm Mặc gật đầu: “Bọn tôi gặp phải một đám quái vật thấp bé giống như người vậy, chỉ cao có bao nhiêu đây, nhưng lại cực kỳ hung hãn, hơn nữa còn ăn thịt người, bọn chúng xem chúng tôi như con mồi mà săn bắt, tuy chúng tôi đẩy lùi được bọn chúng, nhưng không biết bọn chúng còn bao nhiêu tên, nên chỉ có thể chuyển chỗ ở, bởi vì chúng tôi có rất nhiều trẻ nhỏ, phụ nữ và người già không có sức chiến đấu.”

Ba người Lạp Mông nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không cho rằng một thằng nhóc chỉ mới tuổi thiếu niên lại nói dối, nên ba người đều nghĩ hắn nói thật.

Tây Mông nhịn không được, nghe đến đó, vội vàng hỏi: “Nghiêm Mặc, cậu đang làm gì vậu? Làm đồ ăn hả?” Mùi thật quái lạ, nhưng lại nhịn không được muốn nếm thử.

Đới Văn và Lạp Mông cũng rất hiếu kì, bọn họ lên đây không phải muốn đe dọa gì cậu nhóc nhân loại này, chủ yếu là bị thứ mùi hương quái lạ ấy hấp dẫn.

Nghiêm Mặc vừa nghe bọn họ hỏi, lập tức nở nụ cười: “Đây là nồi thịt hầm, đang nấu thịt dê. Các anh có muốn thử một chút không?”

Ba người Lạp Mông mãnh liệt gật đầu. Dù sao chuyện có đuổi những nhân loại này đi hay không, còn phải xem ý của thủ lĩnh, bọn họ căn bản không cần đối đầu với nhóc con nhân loại, huống chi cậu nhóc lấy thịt cho cá ăn này còn rất đáng yêu.

Cùng lúc đó, nơi chỗ ở cũ của người tộc A Ô.

Mãnh và người tộc A Ô đang thu dọn đồ, Nguyên Chiến để lại bản đồ đường đi cho cậu, bọn họ hẹn định vào ba mươi ngày sau khi Nguyên Chiến xuất phát sẽ bắt đầu di chuyển đến.

Đa số phụ nữ và trẻ con của tộc A Ô đều bận rộn thu thập cây đay, dùng con thoi se thành sợi. Còn có vài cụ già thuộc da, cho dù thời tiết nước đóng thành băng, bọn họ vẫn ngồi ở bờ hồ đã kết băng, dùng tuyết chà xát da lông, tẩy rữa thịt và mỡ còn còn sót lại trên mặt da.

“Mãnh đại nhân.” Tộc trưởng A Ô đi vào đến cạnh Mãnh, vẻ mặt có chút khó xử.

“Sao?” Mãnh hỏi y.

“Cô gái kia… lại khóc, cho cô ta ăn cô ta cũng không ăn.”

Mãnh chả để tâm, xua xua tay: “Cô ta không ăn thì khỏi cho nữa, không cần quan tâm.” Chờ đến khi đói thảm, cậu mang thịt qua, con nhỏ đó sẽ phải ngủ với cậu thôi.

“Nhưng…” Tộc trưởng A Ô cảm thấy rất khó xử: “Tộc vu nói cô ta rất có thể là tư tế của thần, tất cả mọi người đều không thể chạm vào thân thể cô ta, hơn nữa cô ta còn có thể…”

“Cô ta làm cái gì?” Mãnh nhìn thẳng vào mắt y.

Tộc trưởng A Ô cắn cắn răng, nói: “Tối hôm qua Hắc Bì phụ trách trông coi cô ta, Hắc Bì bị què một chân, cô ta chạm vào Hắc Bì rồi sáng hôm nay Hắc Bì có thể đi đường bình thường trở lại!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp