Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Chương 67: Tinh thần hăng hái nhỉ ?


...

trướctiếp

Tình cảnh rất hỗn loạn, khách mời đang chiến đầu cùng với nhau, thấy Tưởng Hạo bị đầu độc bởi mỹ nhân kế nên đã bị nốc ao, tổ một và tổ ba giống như hít phải thuốc lắc thề phải xử Hoàng Diệp  cùng Trương Dung Tây ngay tại chỗ.

Hoàng Diệp  hết cách rồi, đành phải ném tấm thẻ trong tay ra.

“Không thể động buff!”

“Ầm!”

Theo hai chuyển động cuối cùng của Hoàng Diệp , liền thấy bỗng nhiên bốn phía xuất hiện một làn khói sương mù nồng đậm, tiếp theo có vài con Tuyết Bảo cỡ lớn loạng choà loạng choạng đi ra ôm lấy mọi người.

Ồ ồ ồ?

“Đm?!” Diệp Triều bị nhân viên đang mặc trang phục của  Tuyết Bảo giữ chặt trợn to mắt hô: “Đây là thao tác kiểu gì vậy! Trời đất Hoàng đại ca anh đừng có mà nhân lúc người… fuck!”

“Diệp Triều, bị nốc ao.”

Diệp Triều ngẩng đầu, sống không còn gì để lưu luyến.

Anh hận Tuyết Bảo.

Không thể động  buff chỉ có ba mươi giây, Hoàng Diệp  thừa dịp mọi người không thể hành động, liền chạy đi.

Chờ tất cả  Tuyết Bảo đều buông tay, loạng choàng loạng choạng rời đi, Phùng Nhất Kiến cùng Thư Loan hai mặt nhìn nhau, nhất thời hiểu rõ cách thức của tấm thẻ không thể động mà bọn họ cũng có trong tay.

Thật sự quá hãm hại người!

Bởi vì buff này, không chỉ để Hoàng Diệp  có thời gian chạy trốn, mà bọn họ còn mất đi hai thành viên là  Diệp Triều và cô gái mềm mại yếu đuối bị Trương Dung Tây nhìn chằm chằm, tuy rằng trong thực tế thì cô bé kia cũng không gầy yếu đến vậy, dù sao  trong lúc chiến đấy Trương Dung Tây cũng bị cô gái kéo nên đã bị nốc ao, có thể nói là hai người đã oanh oanh liệt liệt chết chung cả đám.

Cho nên đến bây giờ tiếp tục sống sót cũng chỉ còn có Phùng Nhất Kiến, Thư Loan, Đường Tịch cùng người đang chạy trốn là Hoàng Diệp .

Đây thực sự là một con số nhỏ kể từ khi chương trình bắt đầu được phát sóng, trong thời gian ngắn đã có nhiều người  bị nốc ao như vậy. Hỗn chiến một đợt trực tiếp thiếu mất một nửa số người, đạo diễn nhìn màn hình máy quay mà cảm thấy đau đầu, chuyện này… Sẽ không bị khán giả nói là lừa gạt chứ?!

Sau khi những người đã bị nốc ao bị dẫn đi, ba người đều nhìn nhau.

Đường Tịch lùi lại mấy bước, cười khan nói: “Khụ khụ, không bằng chúng ta liên thủ với nhau đi? Hoàng Diệp  cũng không phải là người dễ đối phó như vậy, đúng không?”

Phùng Nhất Kiến cùng Thư Loan liếc mắt nhìn nhau, nhìn thế cục của ngày hôm nay, luôn cảm thấy cô gái nhỏ này sẽ  giả ý đi nhờ xe của bọn họ trước, dù sao Đường Tịch đối đầu với bọn họ cũng không hề có phần thắng,  sau đó chờ bọn họ đang đối đầu cùng Hoàng Diệp  thì sẽ giật bảng tên, làm ngư ông đắc lợi?

“Ô oa…!”

Thấy hai người do dự, Đường Tịch dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất dậm chân nói: “Mất người không có phong độ của đàn ông!!”

” Loan Loan anh còn có phải là bạn của tôi không!”

Thư Loan dở khóc dở cười.

Nhưng mà mấy người còn chưa kịp nghĩ xem sau đó phải như thế nào, liền thấy một đoàn Tuyết Bảo lũ lũ lượt lượt xuất hiện.

Thư Loan cảm thấy trước mắt loáng một cái, tiếp đó cơ thể bay lên không trung, cả người bị bốn con Tuyết Bảo nhấc lên.

Phùng Nhất Kiến cùng Đường Tịch cũng may mắn “Hưởng thụ” đãi ngộ như vậy, ba người bị Tuyết Bảo nhấc lên như đang nhấc những  phi tần đang được mang đi cho hoàng thượng thị tẩm, cứ nhấc như vậy đi đến phòng khách ở lầu một của phòng thể dục.

Một người đàn ông hiền lành béo lùn chắc nịch với chiếc áo choàng và có bộ râu đứng ở giữa đại sảnh đợi bọn họ, người đàn ông mặc một bộ trang phục cư dân của vương quốc Arundale trong Frozen, nhìn rất hài hước.

Mấy người Thư Loan còn để ý đến Hoàng Diệp  cũng có mặt, chắc hẳn là cũng bị Tuyết Bảo nhấc tới đây.

“Ha ha ha! Hoan nghênh mọi người tới đến trái tim  Arundale của chúng tôi!”

Người đàn ông đưa cho bốn người một phong thư nói:”Hiện tại thế cuộc đã thay đổi, các vị kỵ sĩ anh hùng  vĩ đại mời xem qua.”

Thư Loan bóc phong thư ra, liền thấy bên trong là thông báo liên quan đến chuyện thay đổi quy tắc trò chơi.

Bởi vì chỉ còn dư lại bốn người, vì lẽ đó không dựa theo cách chơi cũ là phân tổ, mà đổi thành kiểu thi đấu một người.

Đường Tịch nhìn Thư Loan cùng Phùng Nhất Kiến liền le lưỡi cười trên sự đau khổ của người khác, chỉ sợ cho thiên hạ không loạn nói: “Thi đấu một người nha! Ngồi xem hai người trở thành kẻ thù! Ngồi xem hai người trở thành kẻ thù của nhau!”

Phùng Nhất Kiến cùng Thư Loan dở khóc dở cười.

Được rồi, lần này là muốn nội đấu à.

“Có điều, cũng không hẳn là thi đấu một người! Nếu như mấy người đã đủ sự hiểu ngầm…” Người đàn ông cười nói: “Các bạn có nhìn thấy nhìn thấy căn phòng ở phía sau tôi không? Bên trong đều là những người vừa rồi mới bị nốc ao, trong số bọn họ có người có thể sẽ thành bạn chơi của các bạn. Chỉ cần chờ một lát nữa tôi sẽ cho mấy người giấy và chủ đề, không được thương lượng trước, nếu các bạn có thể vẽ ra món đồ mà các bạn chọn, nếu người bên trong phòng có đáp án giống bạn như đúc, vậy thì bạn và người đó chính là bạn chơi của nhau!”

Mắt mấy người  đều sáng mắt lên.

Đây không phải là cơ hội tương đương với việc kéo lại một người sao? Nhiều hơn một người, thì mọi chuyện sẽ khác!

Chính là  quy tắc này…

Không có chuyện được bàn bạc trước, ngay cả một câu ám chỉ cũng không được, muốn cùng nhau vẽ ra đồ vật giống nhau  cũng quá khó khăn…

“Nào.” Người đàn ông đưa cho bốn người hai tờ giấy.

“Ưu tiên nữ sĩ trước đi. Tiểu thư muốn chọn ai đó?”

Hoàng Diệp  trêu ghẹo nói: “Chuyện ấy còn cần phải hỏi sao, đương nhiên là Diệp Triều rồi .”

Đường Tịch cùng Diệp Triều đã công khai tình yêu ở trên weibo, lần này đến tham gia chương trình càng không hề che giấu, quanh thân  đều là bong bóng hồng phấn mặc dù không quan tâm weibo thì bọn họ cũng có thể nhìn ra.

“Đương nhiên!” Đường Tịch cười híp mắt.

“Như vậy chỗ tôi có chủ đề, chủ đề thứ nhất là ‘Ngày hôm qua và ngày mai’, chủ đề thứ hai là ‘Nếu như bạn đã biến thành động vật, thì sẽ là con gì’.”

Đường Tịch nghi ngờ nói: “Ngày hôm qua và ngày mai là có ý gì?”

“Chính là ngày hôm qua các bạn đã làm những việc gì, trải qua chuyện gì, có gì đặc biệt không? Ngày mai bạn muốn cùng người ấy làm chuyện gì không?”

“Nghe thật là khó…” Đường Tịch nói: “Tôi chọn chủ đề thứ hai.”

“Được. Tôi sẽ chuyển thông báo đế Diệp tiên sinh ở bên trong phòng.”

Sau đó đến lượt Thư Loan, Thư Loan rất quyết đoán chọn Tưởng Hạo và chủ đề thứ nhất. Ngoại trừ Diệp Triều cùng Tưởng Hạo, thì những người bị nốc ao còn lại cũng không tính là mạnh, cùng Phùng Nhất Kiến cũng không cái gì gọi là hiểu ngầm, nên hắn liền dứt khoát chọn Diêu Tuyết, Hoàng Diệp  chọn Trương Dung Tây, dù sao trước đó hai người cùng làm khách mời cố định, quan hệ cũng rất tốt.

Người đàn ông  cho mọi người thời gian là  mười phút.

Đường Tịch thấy trong chốc lát mà Thư Loan đã vẽ xong, tò mò ngó đầu sang dò xét, nhưng bởi vì khoảng cách cách xa nhau quá xa nên thấy không rõ lắm, vì vậy cảm thấy khó chịu.

“Được rồi!”

Sau đó, người đàn ông liền bảo những người trong phòng đi ra ngoài, để mọi người nhìn bức tranh của nhau.

Vẫn là Đường Tịch cùng Diệp Triều trước. Người đàn ông  nhìn bức tranh mà Đường Tịch vẽ, Đường Tịch chọn đề thứ nhất “Nếu như Diệp Triều biến thành động vật” trên giấy vẽ một con vịt, sau đó ở câu ” Nếu như Đường Tịch biến thành động vật” thì vẽ một con thiên nga.

“Oa! Vậy thì rất lợi hại, không hổ cặp  tình nhân ân ái! Cùng nghĩ tới một đáp án.” Người đàn ông  thấy trên hai tờ giấy của Diệp Triều   cũng có con vịt cùng thiên nga, chỉ cảm thấy khó có thể tin.

Đường Tịch đắc ý nói: “Đúng vậy, mấy ngày trước chúng tôi còn đang tranh luận vấn đề này, nhắc tới con vịt cùng thiên nga, ha ha, xem ra Diệp Triềucũng còn nhớ.”

“Thập phần hiểu ngầm, thật… Ồ?”

Sau đó người đàn ông xem lại cẩn thận, từ trước đến giờ hắn luôn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng trong khoảnh khắc này bỗng nhiên nghẹn lời.

Tuy rằng Diệp Triều vẽ cũng là thiên nga và vịt, nhưng thiên nga chính là Diệp Triều, là bản thân, mà con vịt chính là Đường Tịch, hoàn toàn trái ngược với Đường Tịch.

“…”

Không phải là các bạn có sự hiểu lầm nhau đấy chứ?

Đường Tịch cũng nhận thấy hình như không đúng, cầm lấy tờ giấy của Diệp Triều, sau đó nhìn một chút, rồi tức giận đến mức run rẩy.

“Diệp Triều  anh không muốn sống nữa phải không?!”

“Không phải..  Ngày đó không phải là anh đã nói cùng em rồi sao?”

“Nói cái đầu anh ấy! Em mới nói với anh rồi, anh có hiểu lầm gì đối với bản thân  mình không vậy?”

“Ha ha…”

Diêu Hi cùng Phùng Nhất Kiến ở một bên không nhịn được cười.

Thư Loan cũng le lưỡi với Đường Tịch, phản kích nói: “Kẻ thù, kẻ thù.”

Đường Tịch tức giận đến mức nghiến răng. Thư Loan do ảnh hưởng của Tưởng Hạo  thật sự là càng ngày càng ngứa da?

“Khục… Vì lẽ đó tổ này, khiêu chiến thất bại.” Người đàn ông  cố gắng nhịn cười.

“A?” Lần này Diệp Triều cùng Đường Tịch đúng là hiểu ngầm.

Diệp Triều cay đắng nói: “Không phải, chỉ là trình tự đảo ngược thôi mà? Để chúng tôi qua đi.”

“Đúng đúng đúng.” Đường Tịch oan ức chớp chớp mắt.

“Ha ha ha, xin lỗi xin lỗi.”

Người đàn ông  cũng không để ý tới Đường Tịch cùng Diệp Triều đang tức đến giơ chân, dứt khoát đến kiểm tra Thư Loan cùng Tưởng Hạo.

Thư Loan chọn chủ đề là “Ngày hôm qua và ngày mai”, liền thấy cậu đặc biệt dứt khoát, trên hai tờ giấy đều chỉ vẽ một hình trái tim một cách qua loa có lệ, hình trái tim còn nghiêng nghiêng ngả ngả, muốn có bao nhiêu tùy ý thì có bấy nhiêu.

“…” Người đàn ông cười ha ha nói: “Không tồi không tồi, rất có cá tính.”

Sau đó người đàn ông quay đầu nhìn Tưởng Hạo.

“…”

“… Lợi hại.” Rốt cuộc cũng thấy rõ, Đường Tịch không nhịn được mà phải than thở.

Trên hai tờ giấy của Tưởng Hạo cũng vẽ hai trái tim, chỉ có điều anh vẽ khá là chỉnh tề.

Rốt cuộc đây là một đường điện não đồ về yêu như thế nào vậy…

“Chúc mừng… Chúc mừng khiêu chiến thành công!” Người đàn ông cảm thấy được mở mang tầm mắt, khen: “Đúng là quá lợi hại! Sao có thể làm vậy được a!”

Còn Đường Tịch thì không nhịn được mà bổ não.

Tối hôm qua làm cái gì, vẽ một trái tim, vì lẽ đó là làm… Yêu?

Y.

Ngày mai phải làm gì? Làm… Yêu!

Mỗi ngày đều làm… Y!

Y Y Y!

Diệp Triều vừa nhìn vẻ mặt Đường Tịch liền biết cô đang suy nghĩ gì, liền gõ gõ lên đầu cô.

“Nghĩ gì thế! Một cô gái, đen tối như vậy không thấy ngại khi nói mình là thiên nga à.”

“Ôi ôi ôi! Dáng vẻ của anh cũng có cao quý gì đâu chàng trai, không phải là anh cũng nghĩ như vậy à?”

Mặt Diệp Triều không hề có cảm xúc, chính trực nói: “ Anh có nghĩ gì đâu ?”

Một phía khác, rõ ràng Thư Loan thật sự rất thuần khiết.

“Điều này còn cần phải nghĩ sao? Ngày hôm qua và ngày mai đều rất vui vẻ, rất tốt đẹp.” Thư Loan thầm nghĩ, tràn đầu tình yêu.

Tưởng Hạo gật đầu tán thành.

Hai người nhìn nhau một chút, không nhịn được cong môi nở nụ cười, trong mắt là sự ấm áp.

Tâm tư của đối phương, bản thân mình còn không biết rõ sao?

Mỗi một ngày, mỗi một thời khắc, đều tràn đầy tình yêu.

Trong lần khiêu chiến thần kỳ cùng gian nan này, chỉ có Tưởng Hạo cùng Thư Loan là thành công. Tiếp đó cũng không hồi hộp chút nào, cuộc chiến xé bảng tên chiến thắng đương nhiên là thuộc về hai người, sự thành công của hai người trong chương trình này gắn liền với một cái bồn cẩu lương lớn, khiến fan ăn cũng ăn không kịp.

Đại kỳ của CP “Tốt mềm”, vĩnh viễn không đổ! Ngay cả khi bão táp đến, sơn băng địa liệt, cũng không thể ngăn cản hành vi ngược đãi của hai người này.!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp