Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 32


...

trướctiếp

Trùng Tiêu nhất dạ

Tác giả: Ôn Nhu Tiểu Sương

Trans: Qt

Edit: Lang Băm Đểu

Beta: Thanh Ngân

Chương 48

Bạch Ngọc Đường yếu ớt mở mắt, tầm nhìn mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, màn rèm quen thuộc in vào đáy mắt…

Y hơi nghiêng đầu, nhìn người ngồi phía đầu giường.

Công Tôn tiên sinh ngồi trên ghế đẩu cạnh giường, đầu cúi rất thấp, không thể nhìn rõ biểu tình, thân mình dường như có chút run rẩy. Ông không phát hiện y đã tỉnh, chẳng rõ đang trầm tư hay đang ngẩn người.

Bạch Ngọc Đường lại nhìn chung quanh một lát, không thấy người kia, cõi lòng nổi dâng một mảnh mất mát, ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cất lời: “Mèo… Triển Chiêu đi đâu?” Mèo con sẽ không ngốc đến thế chứ? Chẳng lẽ hắn còn đợi y thực sự mở miệng tha thứ mới dám tiến vào?

Có điều đã qua một lần chết đi sống lại, Bạch Ngọc Đường cũng thông tỏ, nhân sinh ngắn ngủi, có thể có được một tấm chân tình sinh tử gắn bó thực không dễ dàng, huống hồ tình yêu của họ đã được kết tinh, chỉ cần bên nhau trọn đời trọn kiếp, có khúc mắc chi không thể điều hòa? Mấy ngày này chắc hắn đã phải chịu nhiều khổ sở, mình trừng phạt hắn như thế là quá đủ rồi.

Y vừa định nhờ Công Tôn tiên sinh kêu Triển Chiêu vào, đã thấy Công Tôn tiên sinh ngập ngừng một thoáng, kế đó bối rối trả lời: “Triển hộ vệ… Cậu ta, cậu ta… đại nhân phái Triển hộ vệ ra ngoài phá án, chắc mấy ngày nữa mới về.” Khi nói, ông hơi hạ mắt, ánh mắt phiêu du tận đẩu tận đâu.

Bạch Ngọc Đường nghe vậy, tâm tư chợt lạnh, thầm nghĩ “Triển Chiêu, với ngươi, công vụ vĩnh viễn quan trọng hơn ta và con…”

Sau đó lại thoáng tự giễu, chẳng qua y chỉ mang thai đứa nhỏ của con mèo đó, tại sao lại giống y như sản phụ, mỗi ngày đều cần tướng công ở bên? Bạch gia gia trở nên yếu đuối từ bao giờ vậy? Chẳng phải chỉ là vài ngày không gặp thôi sao? Y nên nhân cơ hội này để đồ mèo kia thấy được, không có hắn, Bạch gia gia vẫn sống rất tốt.

Vả lại, nam nhân tận tâm vì sự nghiệp cũng là chuyện tốt, nếu như hắn không cố gắng, làm sao xứng đôi với Cẩm Mao Thử Bạch Ngũ gia danh chấn giang hồ?

Dẫu Bạch Ngọc Đường ra sức thuyết phục chính mình, gương mặt vẫn phảng phất nét không vui, Công Tôn tiên sinh cũng nhìn ra ánh giận dỗi trong mắt y, nhưng lại chẳng thể nói thực với y sự tình, chỉ đành cố nén đau xót, khuyên nhủ: “Bạch thiếu hiệp, ngươi đừng oán Triển hộ vệ, cậu ta, cậu ta… là bất đắc dĩ. Trước khi rời đi, cậu ấy… tâm tâm niệm niệm đều dành về ngươi, còn dặn riêng ta, nói ta phải thay cậu ấy chăm sóc ngươi và đứa nhỏ thật tốt, và… Cậu ấy còn nhờ ta nhắn với ngươi, rằng ngươi hãy cố bảo trọng, đừng quá tổn hao tinh thần… Triển hộ vệ… Thực sự rất lo cho ngươi… Cậu ấy coi trọng ngươi hơn bất cứ điều gì…”

Bạch Ngọc Đường nghe ông nói xong, không cảm thấy quá bất ngờ. Triển Chiêu quan tâm đến mình bao nhiêu, ngày đó ở Trùng Tiêu Lâu y đã hiểu rõ: Tính mạng của hắn, tôn nghiêm của hắn, đều không quan trọng bằng y.

Song hắn lại thấy lời của Công Tôn tiên sinh có phần kì lạ, rất giống… rất giống đang truyền đạt di ngôn của Triển Chiêu.

Ngữ điệu của ông cũng thực kì quái, thanh âm run run biến điệu, gương mặt hơi cúi không thể nhìn rõ thần sắc, vậy nhưng khóe mắt hình như sưng đỏ.

Nghi hoặc cuộn lên trong lòng, pha xen một nỗi lo lắng mơ hồ, bèn hỏi: “Công Tôn tiên sinh, ngài làm sao vậy, khó chịu lắm ư? Tại hạ thấy giọng tiên sinh hơi lạ?”

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh ra vẻ không có chuyện gì, bối rối đáp: “À, ta, học trò tối qua trắng đêm không ngủ, chắc là, chắc là nghỉ ngơi không đủ nên nhiễm phong hàn. Tình trạng Bạch thiếu hiệp không còn đáng ngại, học trò xin lui ra trước, để tránh lây bệnh cho ngươi.” Dứt lời, liền đứng dậy rời đi.

Chớm bước qua cửa, lại bổ sung thêm một câu: “Lát nữa ta sẽ gọi người mang thuốc cho ngươi, ngươi cứ cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe.” Rồi mới khép cửa chạy vội ra ngoài.

Giờ này, đầu óc Bạch Ngọc Đường hoàn toàn thanh tỉnh.

Y càng nghĩ càng thấy dáng điệu Công Tôn tiên sinh hết sức kì quái, nội dung câu chuyện cũng rất gượng ép, Công Tôn tiên sinh thân là thầy thuốc, sao lại dễ dàng sinh bệnh như thế?

Y nhớ tới tình cảnh trước khi chìm vào hôn mê, khi đó dù được Triển Chiêu cứu mạng, song y vẫn là tội nhân, hiện giờ có thể xem như đào phạm, cớ gì y vẫn hiên ngang nằm trong phòng Triển Chiêu ở Khai Phong Phủ?

Và còn Triển Chiêu, hắn cướp đạo trường, sẽ bị coi như tòng phạm với y, cũng là tội chết, làm sao có thể thực thi công vụ giúp Bao đại nhân giống như ngày thường?

Bạch Ngọc Đường bỗng thấy choáng váng, khi đó…

Ngay lúc y sắp mất đi ý thức, Triển Chiêu đột ngột ôm y rất chặt, trong cơn hỗn loạn, tựa hồ có người ra lệnh…

Bắn tên !

… … …

Chương 49

… … …

Ở góc hành lang của Khai Phong Phủ.

Công Tôn Sách vừa rời khỏi phòng Triển Chiêu thì đụng phải Bao đại nhân vừa xong buổi chầu chuẩn bị tới thăm Bạch Ngọc Đường.

Công Tôn Sách vội nâng tay áo lau đi nước mắt đọng trên gò má, hỏi: “Đại nhân, hoàng thượng có nói sẽ xử trí Bạch thiếu hiệp thế nào không?”

Bao Chửng khẽ lắc đầu, đáp: “Hoàng thượng chưa nói.”

Công Tôn Sách có chút nóng vội: “Hoàng thượng còn muốn làm gì nữa đây?”

Bao Chửng thở dài một tiếng, giọng nói ngập đầy chua xót: “Hết thảy đều là Hoàng thượng dựng lên vì Triển hộ vệ, hiện giờ người đã mất rồi, có truy cứu nữa cũng làm được gì kia chứ? Có lẽ hoàng thượng cũng chẳng còn lòng dạ nào tranh chấp với Bạch thiếu hiệp…”

Mấy chữ cuối cùng, thanh âm như đang nức nở.

Công Tôn Sách cũng thở dài, ngữ điệu bi thương: “Hi vọng như thế, nếu như cái chết của Triển hộ vệ có thể khiến hoàng thượng hiểu ra việc đời đâu dễ cưỡng cầu, sau đó bảo hộ Bạch thiếu hiệp và hài nhi trong bụng, thì Triển hộ vệ… Coi như hi sinh không uổng…” Nói chưa dứt câu, đã lại nghẹn ngào rơi lệ.

Bao Chửng không đành nhìn tiếp, nghĩ đến mục đích tới đây, vội lo lắng hỏi: “Bạch thiếu hiệp hiện giờ sao rồi, thai nhi vẫn ổn phải không? Triển hộ vệ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, Triển gia mấy đời độc đinh, giá nào chúng ta cũng phải giữ gìn chút hương hỏa này của họ.”

Nhắc đến chuyện này, Công Tôn Sách càng thương tâm không thôi: “Bạch thiếu hiệp dùng hết nội lực bảo hộ thai nhi, cho nên đứa bé vẫn được an toàn, chỉ là cơ thể y trải qua một phen giày vò, vô cùng suy yếu, không thể chịu được kích thích, nếu lỡ để y biết Triển hộ vệ đã… Chỉ e ngày đứa bé chào đời cũng là ngày y đi gặp Triển hộ vệ.”

Bao đại nhân vội vàng ngắt lời ông: “Ngàn vạn cũng đừng để cho y biết được, bằng không, y sẽ làm ra việc gì đó khó lòng vãn hồi.”

So với Bao đại nhân, Công Tôn Sách đương nhiên hiểu rõ tình trạng Bạch Ngọc Đường hơn hẳn, thế nhưng ông việc này lại làm ông thực khó xử.

“Học trò cũng biết, có điều giấy không gói được lửa, chúng ta có thể giấu được bao lâu? Bạch Ngọc Đường là người thông minh, thời gian này Triển hộ vệ không ở bên, y chắc chắn sẽ sinh nghi ngờ.”

Huống chi mới rồi ông ngồi thương tâm, chẳng ngờ Bạch Ngọc Đường chợt nhiên tỉnh giấc, nhất thời luống cuống, lời nói hành động chồng chất sơ hở, hẳn rằng y cũng đoán ra được phần nào.

Bao đại nhân vừa đau lòng vừa bất lực, ngày thường dù có gặp phải vụ án khó khăn đến mấy, ông cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ tìm hướng giải quyết. Vậy mà giờ này ông đã không có đối sách, lại phải cố gắng dằn lòng, trầm giọng đáp: “Bất kể thế nào, giấu được chừng nào hay chừng đó, ít nhất cũng phải chờ khi thân thể y tốt lên đã. Hiện tại tuyệt đối không được để y biết, nếu không y làm sao chịu nổi đả kích nặng nề như vậy. Lúc này, mọi việc đều phải lấy Bạch thiếu hiệp và đứa nhỏ làm trọng, đó cũng là tâm niệm tối cao của Triển hộ vệ khi còn sống, chúng ta nhất định không thể để cho huyết mạch của Triển hộ vệ đứt đoạn.”

Bao Chửng cố gắng bình ổn nội tâm đau đớn, ông vẫn luôn coi Triển Chiêu như con ruột, mà Triển Chiêu sớm đã không còn thân nhân, từ ngày vào Khai Phong Phủ, Triển Chiêu đã coi mọi người ở đây như người thân, coi Bao đại nhân như cha ruột, giờ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nỗi đau của ông so với người khác càng thêm sâu nặng.

Song ông cũng hiểu, đoạn thời gian này, dẫu tất cả đều đau xót khôn nguôi, ông cũng phải gắng giữ tỉnh táo, bởi nếu như ông hỗn loạn, ai sẽ thay Triển Chiêu bảo hộ hài nhi?

Công Tôn Sách nghe xong, cũng ráng lấy lại bình tĩnh.

Đúng thế. Thay vì buồn đau thương tiếc, bọn họ còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Ông khẽ quay nhìn bầu trời phía Tây, nói nhỏ: “Triển hộ vệ, ngươi ở trên trời có thiêng, xin hãy phù hộ Bạch thiếu hiệp bình an sinh nở.”

“Ngài, ngài nói… Cái gì? “Trên trời có thiêng” là ý tứ gì? Triển Chiêu… Hắn… Hắn làm sao vậy?”

… …

Chương 50

“Bạch thiếu hiệp.”

Hai người nghe tiếng kinh hoảng nhìn lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường một tay vịn vào cột trụ hành lang, một tay đỡ lấy thành bụng, thân mình cơ hồ lung lay sắp ngã, thế nhưng ánh mắt lại thực sắc bén. Y đăm đăm nhìn bọn họ, đáy mắt nhuốm đầy tuyệt vọng, cùng với hoảng sợ, đau đớn, không thể nào tin.

Bao Chửng và Công Tôn Sách chưa biết trả lời thế nào cho phải, đã thấy Bạch Ngọc Đường yếu ớt ngã xuống, cả hai vội vàng lao lên hợp lực đỡ y.

Thân thể Bạch Ngọc Đường vốn đã suy yếu cực điểm, miễn cưỡng rời phòng đã là dùng hết khí lực toàn thân, dù rằng lúc trước y có mơ hồ đoán được sự tình không hay, cũng đã nghĩ đến khả năng xấu nhất, song khi nghe thấy tin dữ, y vẫn khó lòng thừa nhận, suýt nữa ngất đi. Cho dẫu nội tâm cực lực không muốn tin tưởng, nhưng sự thật là, y nghe rất rõ câu nói cuối cùng của Bao Chửng với Công Tôn Sách, dù chưa nghe được từ kia, có điều ý tứ trong đó cũng thực rõ ràng… Triển Chiêu đã chết?

Chỉ là y phải chấp nhận chuyện này thế nào đây? Y gắng gượng chống đỡ ý thức sắp sửa rơi vào bóng tối, nắm chặt cánh tay Bao Chửng đang đỡ lấy tay mình, lo lắng hỏi lại: “Bao đại nhân, ngài hãy nói cho tại hạ, Triển Chiêu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Xin ngài nói cho tại hạ…”

Bao Chửng biết đã không thể giấu y được nữa, thế nhưng chẳng thể cất lời, im lặng thật lâu, ông nghiêng đầu sang phía khác, khó nhọc nói: “Triển hộ vệ, cậu ta…” Lời nói nghẹn nơi cuống họng bỏng rát, ánh mắt ngập đầy chua xót, hiện giờ nỗi đau của ông chẳng hề kém Bạch Ngọc Đường, không chỉ đau vì Triển Chiêu, mà đau vì Bạch Ngọc Đường, đau vì đứa nhỏ vẫn chưa chào đời.

Bạch Ngọc Đường vốn ôm một tia hi vọng, có lẽ hai người họ đang nói đến chuyện khác? Có lẽ do y hiểu sai ý tứ bọn họ? Nhưng khi nhìn vẻ mặt Bao Chửng, nghe giọng nói của ông, không cần đợi ông nói hết mọi chuyện, y đã hiểu rõ… Y không tránh nổi hiện thực tàn khốc này…

“Triển Chiêu làm sao có thể… Chết được…”

Lồng ngực cơ hồ bị chèn một tảng núi lớn, khiến y không thể hít thở, thân mình nổi trôi không có cảm giác… Dường như… Trời tàn… Đất tận…

Ý thức lần nữa chìm vào đêm tối vô biên, khi Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường Triển Chiêu.

Thấy y giãy giụa muốn rời giường, Công Tôn Sách nãy giờ canh giữ bên giường vội vàng bước đến đè chặt vai y, để y không thể đứng dậy: “Ngươi không được ngồi dậy.”

Không ngờ Bạch Ngọc Đường lúc này còn không đủ sức phản kháng một thư sinh văn nhược như Công Tôn tiên sinh.

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên quay nhìn Công Tôn Sách, hỏi: “Tại hạ muốn thấy hắn, Công Tôn tiên sinh, hắn ở đâu? Đưa tại hạ đi gặp hắn, ít nhất… Để tại hạ thấy hắn lần cuối…”

Công Tôn Sách thống khổ nhắm mắt, chẳng đành nhìn thấy ánh mắt đau đớn khiến cho người khác tan nát cõi lòng kia, thở dài: “E rằng ngươi sẽ không gặp được hắn… Thi… Triển hộ vệ… Cậu ta đã bị hoàng thượng đưa đi.” Ông thực không dám nhắc đến hai chữ ‘Thi thể’. Nếu không tận mắt nhìn thấy, nhất định ông sẽ không tin, khiêm khiêm quân tử ôn nhuận kiên định ngày nào cứ vậy hóa thành một khối thi thể lạnh băng.

Người đã… mất rồi, Hoàng thượng còn cần hắn làm gì chứ? Y đắc tội với người trong hoàng tộc, bọn họ muốn dùng mạng y báo thù, Hoàng thượng hắn nhiên sẽ biết. Chẳng lẽ Triển Chiêu phải đáp ứng yêu cầu gì đó của hoàng đế? Bằng không tại sao bọn họ lại buông y, để y quang minh chính đại nằm đây?

Nghĩ tới thi thể Triển Chiêu bị đối xử thế nào chưa rõ, y thực không thể ngồi yên được nữa. Y sẽ không để Triển Chiêu vì mình mà đến cái chết cũng không an ổn.

“Bạch thiếu hiệp, ngươi định làm gì?”

Công Tôn Sách vội giữ chặt y, lại thấy người kia dùng sức vùng khỏi tay ông, xốc chăn, nắm chắc Họa Ảnh bên giường, cố gắng rời giường.

“Tại hạ phải đưa hắn về Tại hạ không thể để hắn chết rồi cũng không an bình.” Bạch Ngọc Đường tuyệt vọng hét lên. Thân mình run rẩy cực độ, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Công Tôn Sách mau chóng giữ hắn lại, nói: “Hoàng thượng sẽ không làm vậy đâu.” Đúng thế, dựa vào tình cảm của hoàng thượng với Triển hộ vệ, hẳn rằng ngài sẽ đối tốt với hắn, có điều nếu Bạch Ngọc Đường biết được mọi chuyện đều do Hoàng thượng dựng lên, Triển hộ vệ cũng bởi vậy mà hi sinh, chỉ sợ y sẽ bất chấp tới liều mạng cùng Hoàng thượng.

“Không được. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Dù có đuổi tới âm tào địa phủ, ta cũng phải nghe Triển Chiêu giải thích. Tại sao hắn bỏ lại ta, một mình ra đi? Không tận mắt nhìn thấy hắn, ta tuyệt không tin rằng hắn đã chết.” Y gần như điên loạn gào thét, nhưng trong tiếng thét lại ngập bi thương.

Thấy Bạch Ngọc Đường điên cuồng vùng vẫy, Công Tôn Sách chỉ có thể gắt gao giữ y thật chặt, cố gắng không để cho y thương tổn bản thân, lại không biết làm sao để an ủi y, hay nói cho đúng, sâu trong nội tâm, ông không muốn ngăn cản y. Có lẽ, so với những lời khuyên giải, lúc này để y trút hết nỗi lòng như thế, y sẽ thấy dễ chịu hơn.

Nhưng Công Tôn Sách chẳng qua cũng chỉ là một thư sinh, chế trụ một Bạch Ngọc Đường điên cuồng thực sự vô cùng miễn cưỡng.

Hai tay ráng sức đè chặt cánh tay Bạch Ngọc Đường, đột nhiên trông thấy bên dưới góc chăn, một vũng đỏ tươi đập vào tầm mắt.

Công Tôn Sách thần trí căng thẳng, chớp mắt lực đạo trên tay buông lỏng. Bạch Ngọc Đường chớp lấy cơ hội vùng thoát, lảo đảo đi về phía cửa.

Tình thế cấp bách, Công Tôn tiên sinh vội vã quỳ xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường.

“Bạch thiếu hiệp. Tuyệt đối không thể làm chuyện điên rồ. Học trò xin ngươi.” Nhân lúc Bạch Ngọc Đường sửng sốt, gắt gao siết lấy tay áo y.

Bị Công Tôn Sách chắn đường, Bạch Ngọc Đường đột ngột thét to một tiếng, “Tránh ra.” Đồng tử ẩn hiện tia sáng thê lương ngoan tuyệt.

“Bạch thiếu hiệp, đứa nhỏ trong bụng ngươi chính là cốt nhục duy nhất của Triển hộ vệ. Lẽ nào ngươi đành nhẫn tâm cắt đứt một chút huyết mạch cuối cùng này ư?” Công Tôn Sách nghẹn ngào, dù ông không cách nào hiểu được tâm tình Bạch Ngọc Đường, nhưng ông biết rõ trái tim Bạch Ngọc Đường đau đớn thế nào.

Điều tàn nhẫn nhất trên thế gian không phải cái chết, mà là phải nhìn người mình hết mực yêu thương trân trọng chết đi, còn mình lại không thể không sống sót. Tình trạng thân thể Bạch Ngọc Đường bây giờ thậm chí không cho phép y phát tiết nỗi bi thương.

Bạch Ngọc Đường nghe dứt, thoáng chốc ngây ngẩn.

Đứa nhỏ… Đúng rồi, ta còn có đứa nhỏ… Đứa nhỏ của ta và Triển Chiêu…

Họa Ảnh rơi trên nền đất, Công Tôn Sách lập tức tiến lên đỡ lấy thân thể nghiêng ngả kia, đưa y về giường.

Nhìn Bạch Ngọc Đường thất thần, Công Tôn Sách mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

“Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu… Vì sao mà chết?” Bạch Ngọc Đường chợt hỏi, thanh âm không lớn, dường như đang thì thầm với mình, ánh mắt không có tiêu cự, gương mặt cũng không biểu cảm.

“Loạn tiễn… Xuyên tâm.” Bốn chữ ngắn ngủi, nhưng nói ra miệng sao quá khó khăn. Dù ông cực lực không muốn nhớ lại tình cảnh khi đó, thế nhưng hình ảnh thân thể Triển Chiêu cắm đầy loạn tiễn cứ mãi quay cuồng, thủy chung chẳng thể xóa đi.

Bạch Ngọc Đường nhẹ khép mắt, thì thào: “Quả nhiên…”

Kí ức mơ hồ trước lúc hôn mê hiển hiện, y không nghe sai, lúc ấy quả có người hô một tiếng “Bắn tên.” Dường như đã sớm dự đoán sẽ có người cướp đạo trường, đã sớm cho quan binh mai phục gần đó, chỉ chờ Triển Chiêu xuất hiện. Cái ôm rất chặt cuối cùng đó của Triển Chiêu… hắn dùng thân thể bảo vệ cho mình toàn vẹn.

Công Tôn Sách không đoán được y nghĩ gì, trong lòng càng thêm lo sợ, cho rằng y đã mất đi thần trí, lo lắng gọi: “Bạch thiếu hiệp…”

Ông thấy Bạch Ngọc Đường mở mắt nhìn ông, bình thản cất tiếng: “Công Tôn tiên sinh, ngài cứ yên tâm, tại hạ không sao, vì Triển Chiêu và đứa bé, tại hạ sẽ gắng sống sót.” Triển Chiêu, ngươi đổi mạng mình cho con, chắc chắn ta sẽ bảo hộ nó thật tốt. Ngươi nhất định phải chờ ta, đợi khi con của chúng ta sinh ra, ta sẽ tới tìm ngươi.

… … Đăng bởi: admin


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp