Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 66: Đợi đến


...

trướctiếp

Khi Thượng Quan Nghi vào trong cung, Tề Quân Hành đang ở ngự thư phòng cùng Đại tướng quân Triệu Trạch, lão thái giám Lý công công nói với y rằng tâm tình hoàng thượng không tốt, bảo y kiềm chế một chút, Thượng Quan Nghi nhíu mày, đi vào ngự thư phòng.

"Ái khanh tới vừa lúc, trẫm còn đang phiền lòng đây, ái khanh đến giúp trẫm phân ưu." Tề Quân Hành nhìn thấy Thượng Quan Nghi liền tươi cười, chỉ là nụ cười này Thượng Quan Nghi vừa nhìn thấy đã biết không hề có tình cảm ấm áp.

"Triệu tướng quân thay trẫm chỉ nói một chút đi." Tề Quân Hành đem tư liệu giao cho đại tướng quân Triệu Trạch, còn mình thì bưng chén trà trên ngự án nhấp một ngụm.

Thượng Quan Nghi nghe Triệu Trạch giải thích xong, khuôn mặt biến sắc hỏi: "Hoàng thượng, nói thế thật sự là..." Ra là Thượng Quan Nghi đang cùng Đại tướng quân thương lượng chuyện tấn công cửa khẩu biên giới đầu tiên giáp giữa Thân quốc và Tề quốc Dật Châu, làm cho Thượng Quan Nghi khiếp sợ không thôi.

"Không sai, trẫm cảm thấy Thân quốc giờ lớn mạnh, có phần cuồng vọng tự đại, trẫm không hy vọng chúng cho rằng mình là mạnh nhất trong tam quốc, chúng tấn công Mạc quốc đơn giản chỉ là muốn khoe mẽ thực lực của mình, dã tâm thống nhất thiên hạ của chúng đã lộ ra, trẫm không thể không đề phòng." Tề Quân Hành long mục nghiêm khắc nhìn hai người.

"Nhưng Thân quốc quả thật quốc lực lớn hơn nước ta, hoàng thượng cần phải nghĩ lại a." Thượng Quan Nghi cũng không biết Tề Quân Hành bị cái gì kích thích, không dưng đem Tề quốc mới bắt đầu cường thịnh đi chọc Thân quốc.

"Trẫm đã cân nhắc qua, thừa dịp Thân quốc tấn công Mạc quốc, tại Dật Châu cho chúng một kích, vừa giải trừ mối lo của Mạc quốc, lại vừa cho chúng ăn một vố đau, cũng không phải tốt lắm sao?"

"Hoàng thượng, ý của ngài là gửi chiến thiếp, đánh lén?" Thượng Quan Nghi con ngươi đen mở rộng tới cực hạn.

"Ha ha ha, trẫm sớm cảm thấy rằng loại chuyện hạ chiến thiếp này cực kì ngu xuẩn, hơn nữa chúng ta định giáo huấn bọn chúng một chút, chỉ cần tùy tiện tìm cớ là được." Trong mắt Tề Quân Hành tràn đầy ánh nhìn âm độc.

"Hoàng thượng không sợ chúng phản công?"

"Trẫm đang cùng Triệu tướng quân thương lượng việc này, lần này đóng năm mươi vạn quân tại Âm giang thì làm sao bảo vệ hậu phương đây?" Tề Quân Hành muốn đánh một kích rồi rút lui, nhưng lại sợ chọc giận Thân quốc, để cho bọn họ tiến công quy mô lớn như vậy chỉ sợ cái được không bù đủ cái mất.

"Hoàng thượng, cái này, theo như vi thần thấy, vẫn là không nên khích Thân quốc, theo tình huống hiện tại, nước ta vẫn không thể trêu vào a." Thượng Quan Nghi lo lắng nói.

"Ái khanh không cho rằng đây là cơ hội tốt sao? Đại quân Thân quốc hẳn là có một nửa tại tiền tuyến Mạc quốc, quay về cứu đã không kịp. Cứ như vậy, Thân quốc cũng sẽ không dám càn rỡ nữa."

"Đại tướng quân nghĩ như thế nào?" Thượng Quan Nghi nhìn về phía Triệu Trạch.

"Mạt tướng cho rằng đây chứng thật là cơ hội tốt, hơn nữa Thân quốc hiện tại thừa tướng điều khiển triều chính, chỉ cần chúng ta giáo huấn một chút rồi lui, bọn họ chưa chắc để ý đến."

"Ai, vi thần cảm giác được đối với chúng ta như vậy cũng chưa chắc có chỗ tốt gì?" Thượng Quan Nghi thật sự không rõ Tề Quân Hành đến cùng đang suy nghĩ cái gì.

"Ái khanh, kì thật trẫm muốn thử dò xét một chút thực lực Thân quốc, vì tương lai của nước ta mà suy nghĩ. Thân quốc tác chiến hai bên nhất định trong lòng đại hoảng, cứ như vậy, giáng cho chúng một đòn, chúng càng không dám tham vọng đứng đầu tam quốc." Tề Vương kì thật vẫn tức giận thái độ hung hăng ngạo mạn của Thân quốc, kì thật dù Mạc quốc không đến cầu hắn, hắn cũng sẽ xuất binh trợ giúp Mạc quốc, hiện tại hắn chính là muốn một mũi tên trúng ba con chim, khi hai quốc gia đều bị thiệt hại, Tề quốc có thể nhanh chóng đứng đầu trong ba nước.

"Hoàng thượng, Thân quốc tổn thất nhưng đồng thời, nước ta cũng sẽ có tổn thất, như vi thần thấy, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt, không bằng đợi sau khi cứu Mạc quốc, lưỡng quốc liên thủ, cùng chống Thân quốc." Thượng Quan Nghi là người bảo thủ.

"Hừ, ái khanh từ khi nào trở nên sợ bóng sợ gió như thế, trẫm có tự tin, lần này nhất định có thể làm cho lưỡng quốc đại thương nguyên khí, làm cho thừa tướng Thân quốc Thân Vô Kỵ biết sự lợi hại của trẫm, chỉ sợ hắn làm sao cũng không tưởng tượng được trẫm sẽ nhân cơ hội đánh chúng một trận, ha ha ha." Tề Quân Hành quyết tâm.

Thượng Quan Nghi càng nhíu mày chặt, nhìn đại tướng quân vâng vâng dạ dạ, y không nói gì nữa, nhưng trong lòng trở nên bất ổn nghiêm trọng.

Đại tướng quân đi rồi, Thượng Quan Nghi cùng Tề Quân Hành đi tới ngự hoa viên.

"Ái khanh, ngày hôm nay vì sao đột nhiên tiến cung." Tề Quân Hành mỉm cười hỏi.

"A, ha ha, vi thần ở trong phủ bị Cơ Nhi kia quấy đến mức trong lòng hoảng loạn, liền tiến cung giúp hắn hỏi một chút." Thượng Quan Nghi cảm thấy Tề Quân Hành là người khó nắm bắt, một giây trước hắn vẫn rất bá đạo nghiêm khắc, giây tiếp theo liền thân cận với ngươi. Quan hệ giữa y và hắn không tồi, nhưng Thượng Quan Nghi thừa nhận mình chưa bao giờ thật sự hiểu rõ hoàng thượng.

"Cơ Nhi? Ồ, ha ha, hắn sao rồi?" Tề Quân Hành giống như đột nhiên không nhận ra người này.

"Tiểu quan này không thể làm người ta bớt lo lắng, hắn bảo vi thần tới hỏi, hoàng thượng khi nào qua đón hắn." Thượng Quan Nghi muốn sớm ngày đem Cơ Nhi đưa vào cung, tránh có việc ngoài ý muốn phát sinh.

"Ha ha ha, chẳng lẽ hắn nhớ trẫm?" Tề Quân Hành cười lớn.

"Nhớ đến rối loạn, ha ha." Thượng Quan Nghi cũng cười nói.

"Trẫm hai ngày nay không có thời gian, cứ để hắn ở đó trước, trẫm rảnh sẽ đi xem hắn." Tề Quân Hành suy tư một chút sau đó chậm rãi nói.

"Dạ, vi thần trở về chuyển cáo." Thượng Quan Nghi trong lòng thầm than, hoàng thượng căn bản không để Cơ Nhi trong lòng.

Đúng lúc này, lão thái giám Lý công công vội vã chạy tới, nói thầm vài tiếng bên tai Tề Quân Hành.

Tề Quân Hành mặt rồng trầm xuống nói: "Ngự y có đó không?"

"Có ạ, nhưng cũng lắc đầu bó tay." Lý công công dè dặt thưa.

"Uhm, nói cho hắn, cẩn thận hầu hạ, nếu thật sự không ổn, ngươi biết làm như thế nào chứ?" Tề Quân Hành nhíu mày.

"Nô tài biết, nô tài cáo lui." Khuôn mặt già nua của Lý công công trắng bệch, lui xuống, Thượng Quan Nghi âm thầm đoán, hẳn là hậu cung lại xảy ra chuyện, sớm nghe nói hoàng thượng đùa chết nam thị nữ phi vô số, tin tức nghe phong thanh từ lính gác trong hoàng cung, nhưng tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ, ngày hôm nay không biết là ai gặp nạn. Thượng Quan Nghi nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ đến khuôn mặt thanh tú của Cơ Nhi, trong lòng như siết lại.

Trở lại tướng quốc phủ, Thượng Quan Nghi liền hỏi Mạc Nhiễm Thiên ở đâu? Khi y chứng kiến Mạc Nhiễm Thiên đang ngủ trên nhuyễn tháp tại Linh Khê Các, khóe miệng giật giật, sau đó chậm rãi đến gần hắn, nhìn dung nhan đang say ngủ, một cảm giác buồn bực liền xâm chiếm cõi lòng. Một mình ngồi ở bên giường hồi tưởng chuyện Tề Vương quyết định tấn công Thân quốc, lại còn chuyện tần phi trong hậu cung, chỉ chốc lát, y bỗng dưng dựa vào giường ngủ thiếp đi.

Giữa buổi hoàng hôn, Mạc Nhiễm Thiên khẽ tỉnh, duỗi lưng, sau đó thấy Thượng Quan Nghi đang ngủ, lại bị dọa giật nảy mình, song khóe miệng hắn lập tức chuyển thành nét tươi cười.

Chậm rãi đi tới bên cạnh y, Mạc Nhiễm Thiên cẩn thận nhìn khuôn mặt trắng như ngọc, lại tuấn mỹ hơn người này, cân nhắc một chút, sau đó cánh môi từ từ tiến tới gần môi y.

Thượng Quan Nghi bị dòng điện tê dại đánh thức, hoảng sợ mà trợn to mắt, lại thấy được khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên gần ngay trước mắt, đẩy hắn ra rồi giận dữ quát: "Cơ Nhi, ngươi đang làm cái gì?"

"A, đại nhân, Cơ Nhi không làm gì a." Mạc Nhiễm Thiên cười giả ngu, hắn chính là muốn y càng ngày càng mê muội.

"Ngươi?" Thượng Quan Nghi giật giật khóe miệng, nói: "Sao ngươi không biết nghe lời vậy? Hoàng thượng hai ngày nữa sẽ tới thăm ngươi."

"Ta không quan tâm hắn tới hay không, ta thích chính là đại nhân!" Mạc Nhiễm Thiên làm càn ôm cổ y, biết rằng Thượng Quan Nghi muốn chạy, đáng tiếc Mạc Nhiễm Thiên khí lực cũng không nhỏ, thẳng thừng đem y áp trên giường, cả người đè xuống.

"Cơ Nhi, ngươi, ngươi đừng xằng bậy!" Thượng Quan Nghi dở khóc dở cười, hiện tại là tình huống gì, sao có cảm giác mình giống như tiểu quan vậy chứ.

"Đại nhân, thu Cơ Nhi đi." Mạc Nhiễm Thiên mắt to khẩn cầu nhìn y nói tiếp: "Cơ Nhi nhất định hảo hảo hầu hạ đại nhân!" Nói xong môi nhẹ hôn vành tai Thượng Quan Nghi.

"A." Thượng Quan Nghi cả người run lên, tai là nơi mẫn cảm, bị hắn liếm, không nhịn được kêu lên thành tiếng, muốn đẩy ra lại phát hiện mình không thắng nổi hắn.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng cười lớn, lập tức đem đôi môi cướp lấy lời nói của y, vươn đầu lưỡi bắt đầu công thành chiếm đất, mình không câu dẫn y không được.

Thượng Quan Nghi đỏ mặt, không dám đáp lại, nhưng giống như bị cảm giác tê dại tiêu hồn khống chế ý thức, có phần không nỡ đẩy Mạc Nhiễm Thiên ra.

Mạc Nhiễm Thiên nhanh chóng cảm thấy y buông lỏng, lập tức càng áp sát lại, môi hôn thêm sâu.

Thượng Quan Nghi kìm lòng không đậu vươn lưỡi cùng hắn dây dưa, từ từ mạnh bạo lên.

"Uhm...a...." Mạc Nhiễm Thiên thấy y chủ động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trong miệng phát ra tiếng rên mê người, thầm nghĩ lần này còn không thành công sao?

"Trời ơi, ta đến cùng đang làm cái gì vậy?" Thượng Quan Nghi đột nhiên đem Mạc Nhiễm Thiên đẩy ra, đôi mắt phẫn nộ nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

"Đại nhân." Mạc Nhiễm Thiên bị y đẩy ngã trên giường, ủy khuất mà quệt môi, thầm nghĩ người này định lực quả không tồi.

"Cơ Nhi, ngươi, ngươi, ai!" Thượng Quan Nghi vung tay áo xoay người rời đi, nhưng trong lòng lại không thể quên được cảm giác tiêu hồn nọ.

Mạc Nhiễm Thiên vội vàng đứng lên soi vào gương đồng, phát hiện sắc môi không thay đổi, nhủ thầm còn may, mình hiện tại lo nhất là việc này, nhưng xem ra Dạ đại ca thật sự rất có bản lĩnh.

Thượng Quan Nghi trong lòng buồn bực, khi đi ngang qua tiểu viện của Yến Nhi, giật mình đi vào.

"Đại nhân, ngài đã tới?" Yến Nhi nhìn thấy Thượng Quan Nghi anh tuấn thì khuôn mặt nhuộm ráng hồng, y còn đang chờ buổi tối đến đây.

"Uhm." Thượng Quan Nghi trực tiếp đi vào nội thất, "Hỏa Nhi, múc nước đến." Thượng Quan Nghi phân phó Hỏa Nhi, rồi bắt đầu cởi quần áo.

Yến Nhi không biết làm sao đành đi theo phía sau hỏi: "Đại nhân muốn tắm rửa chăng?"

"Đem quần áo cởi ra." Thượng Quan Nghi kì thật là bị Mạc Nhiễm Thiên khơi lên dục hỏa, đang muốn tiết hỏa.

"A." Yến Nhi thầm nghĩ hôm nay cơm còn chưa dùng, trời cũng chưa tối, khó có thể hiểu được vì sao đại nhân lại muốn hành phòng?

"Còn không mau lên, muốn bổn tướng giúp ngươi cởi ư?" Thượng Quan Nghi thanh âm lạnh như băng, đã cởi áo, lộ ra nước da trơn bóng.

"A, không, không phải." Yến Nhi bị dọa đến mức luống cuống cởi quần áo.

"Lại đây!" Thượng Quan Nghi thấy y đã cởi áo ngoài, liền gọi y lại, kéo đầu y, rồi hôn môi y, nhưng không có cảm giác tiêu hồn vừa rồi, bỗng dưng có chút thất vọng.

Nếu không có loại cảm giác này, đôi môi Thượng Quan Nghi lập tức rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn còn muốn hôn sâu thêm, đẩy y lên giường, quần tụt lại đằng sau, không chuẩn bị nhiều, liền trực tiếp hành phòng.

Yến Nhi vốn tưởng rằng Thượng Quan Nghi sẽ đối xử tốt với y, không ngờ cũng kịch liệt như thế, tiểu cúc vốn chưa lành lần nữa bị đối xử thô bạo, đau đến mức nước mắt chảy ròng.

Chờ khi Hỏa Nhi sai người khiêng thùng gỗ vào, Thượng Quan Nghi đã giải quyết xong vấn đề, bước vào bên trong thùng thanh tẩy, đồng thời nói với Hỏa Nhi: "Hỏa nhi, lấy chút dược cao đến, đưa cho Yến Nhi dùng. Yến Nhi bổn tướng buổi tối sẽ không tới đây nữa, ngươi nghỉ ngơi đi."

Yến Nhi trong lòng ủy khuất vạn phần, trốn ở đầu giường không lên tiếng.

"Hửm?" Thượng Quan Nghi quay đầu nhìn về phía y, "Làm sao vậy?"

"Không, không có gì." Yến Nhi sợ hãi lắc đầu, tại sao không có ai đối xử tốt với y.

"Được rồi, nói một chút vì sao Vũ tiên sinh xem trọng ngươi như vậy?" Thượng Quan Nghi dò hỏi.

"A, Yến Nhi không biết." Yến Nhi muốn giúp thái tử điện hạ của y. Y biết thái tử điện hạ có ý tốt, nhưng tại sao vị tướng quốc đại nhân này cũng không xem y là một con người.

"Ha ha ha, Vũ tiên sinh thật là một quái nhân!" Thượng Quan Nghi phát tiết dục hỏa xong cả người thoải mái không ít, trên mặt cũng là tươi cười.

Yến Nhi nhìn nét cười trên khuôn mặt y thì không nói nữa, trong lòng tự thương hại mình.

Mạc Nhiễm Thiên đang ở trong phòng nghe Thủy nhi kể chuyện Thượng Quan Nghi đi tới chỗ Yến Nhi, bộ dáng tức giận bất bình kia làm cho Mạc Nhiễm Thiên thấy rất buồn cười.

"Thủy nhi, Yến công tử kì thật cũng rất đáng thương, đại nhân đối xử với y khá hơn cũng là chuyện tốt." Thật lòng Mạc Nhiễm Thiên hy vọng Thượng Quan Nghi có thể đối xử tốt với y, lấy bù đắp những thương tổn mình gây ra cho y.

"A, Cơ Nhi công tử, công tử thật mềm lòng, công tử không phải cũng thích đại nhân à, sao có thể nói như vậy." Thủy nhi thắc mắc.

"Ơ." Mạc Nhiễm Thiên thiếu chút nữa quên những lời mình đã nói, "Ha ha ha, đại nhân thích y, ta cũng không có cách nào a."

Đang nói, chợt Hỏa nhi tới, vẻ mặt đắc ý kể cho Thủy Nhi: "Yến công tử bị đại nhân đối xử thô bạo, ha ha, nhìn bộ dạng thê thảm của y thật đã quá."

"Thật sao, tốt quá, xem ra đại nhân không thật sự thích y, ha ha, Cơ công tử, công tử còn cơ hội." Thủy nhi lập tức vui vẻ nói.

Mạc Nhiễm Thiên nghe được, nhíu chặt mày, trong lòng hơi khó chịu, tính toán ban đầu của hắn cũng không phải là như thế a.

"Cơ công tử, ngươi đừng tâm địa Bồ Tát nữa, Thủy nhi có cảm giác công tử cùng Mạc thái tử thật giống nhau, người như thế là đáng đời, ai." Thủy nhi thấy Mạc Nhiễm Thiên không vui, vội vàng nói.

"Ai, mặc kệ như thế nào, y cũng là kẻ đáng thương. Được rồi, Hỏa nhi, đại nhân còn đang ở đó ha?" Mạc Nhiễm Thiên hy vọng Thượng Quan Nghi là người có lương tâm, ít nhất biết cách an ủi người ta.

"Đại nhân sớm đã đi rồi, đang ở thư phòng." Hỏa nhi cười đáp.

Tâm Mạc Nhiễm Thiên thoáng chốc lạnh đi, xem ra Thượng Quan Nghi cùng Tề Quân Hành đều không phải thứ gì tốt.

Ban đêm, Mạc Nhiễm Thiên trong lòng buồn bực ngủ không được, ở trên giường lật tới lật lui, chờ Dạ Tích Tuyết đến, hắn cần có người nói nói chuyện với mình, cho nên từ sớm đã đuổi Thủy Nhi đi, sau đó mở cửa sổ phòng mình chờ người duy nhất hắn tin tưởng lúc này.

Biết đêm hôm khuya khoắt, Dạ Tích Tuyết mới một thân hắc y nhảy vào.

"Tiểu Thiên, sao đệ còn chưa ngủ?" Dạ Tích Tuyết thấy Mạc Nhiễm Thiên từ trên giường bật dậy không khỏi thắc mắc.

"Ta ngủ không được." Mạc Nhiễm Thiên nói khẽ.

"Sao vậy, tâm trạng không tốt sao? Tướng quốc bắt nạt đệ?" Dạ Tích Tuyết khẩn trương hỏi thăm.

"Không phải, hắn hôm nay sủng hạnh Yến Nhi, nhưng rất thô bạo, trong lòng ta khó chịu thay Yến Nhi." Mạc Nhiễm Thiên nói thật lòng.

Dạ Tích Tuyết ngồi vào trên giường với hắn, sau đó an ủi: "Tiểu Thiên, đệ đừng cả nghĩ như vậy, chuyện này không liên quan đến đệ."

"Nhưng ta cũng không nghĩ tướng quốc cũng là cái loại người này a, còn tưởng rằng y là một người tương đối ôn hòa, không nghĩ rằng vô tình như vậy, nam thị đó thật đáng thương." Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên buồn bực vô cớ.

"Đừng nghĩ linh tinh, chuyện này ở đây rất bình thường, chẳng qua đệ cũng bị Thượng Quan Nghi lừa, y sao có thể là một người có tính cách ôn hòa cho được, không có bản lãnh làm sao có thể đội trên đầu chiếc mũ tướng quốc?" Dạ Tích Tuyết cau mày giải thích.

"Cái này ta biết, nhưng ở chung đến bây giờ, y đối xử với ta cũng không tệ." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng đương nhiên hiểu được, nhưng nghĩ đến chuyện Thượng Quan Nghi nổi trận lôi đình đối với mình, hoặc bộ dạng bất đắc dĩ của y, hắn cảm thấy rằng người này rất đơn thuần. Có lẽ chỉ là đơn thuần trên mặt tình cảm cũng nên, ai.

"Tiểu Thiên thích y?" Lòng Dạ Tích Tuyết bỗng thấy chua xót.

"A, Dạ đại ca, huynh nói bậy bạ gì đó a, đương nhiên không có." Mạc Nhiễm Thiên lộ ra một ánh mắt xem thường.

Dạ Tích Tuyết lập tức nhân cơ hội đem hắn đè xuống, đôi môi mỏng bá đạo hôn đôi môi đỏ mọng của hắn, dòng điện chạy qua, hai người rất ăn ý mà ôm nhau, đầu lưỡi truy đuổi quấn quanh, triền miên vạn phần.

"A." Mạc Nhiễm Thiên kì thật trong lòng đã rất nhớ nhung cái loại cảm giác này, thân thể rất nhanh liền nổi lên phản ứng, tay ôm vòng eo rắn chắc của Dạ Tích Tuyết.

"Nga, Tiểu Thiên, Dạ đại ca đã chờ ngày hôm nay rất lâu." Đôi mắt Dạ Tích Tuyết trong bóng tối rực sáng như sao.

"Uhm." Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt tuấn tú nhuộm lên ráng hồng, hắn cũng đã chờ ngày hôm nay thật lâu, kì thật trong lòng đã vô số lần ảo tưởng cùng y ở cùng một chỗ, chỉ là vẫn chưa có cơ hội, không ngờ rằng đêm nay có thể thực hiện.

Hai môi lần nữa hôn sâu, Dạ Tích Tuyết không chần chừ nữa, bàn tay to tìm vào trong áo lót của Mạc Nhiễm Thiên, nắm lấy hai tiểu chu quả mà nhẹ nhàng xoa nắn.

"Uhm...a...." Mạc Nhiễm Thiên hai mắt nhắm nghiền, thân thể vặn vẹo, bắt đầu hưởng thụ cảm giác vừa thoải mái vừa hành hạ người này, đồng thời trong lòng hơi khinh bỉ bản thân, mình càng ngày càng thích ứng thân thể này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp