[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 134: Ăn mày


2 năm

trướctiếp

Hộ vệ của Tống Yên thả thóa xà ra, thóa xà trực tiếp hướng Ô Úy Tuyết trườn đi.

Từ khi nó bị Ô Úy Tuyết bắt được, liền gặp các loại tra tấn, bức nó phun ra một lượng lớn nước bọt, thậm chí còn thường thường làm nó bị thương, dùng máu của nó nghiên cứu các loại độc dược, cho nên, nó hận chết Ô Úy Tuyết, nó đã từng thề độc, nếu có một ngày rời đi khống chế của Ô Úy Tuyết, nó nhất định phải cắn chết ả ta.

Ô Úy Tuyết sắc mặt trắng bệch, cuống quít lấy ra pháp khí, kêu Thượng Chỉ Dung: “Mẹ, Mẹ, mau tới cứu con.”

Ả có thể bắt được thóa xà là dựa vào những hộ vệ giỏi cùng nhau hợp lực mới bắt được, lúc đó ngoài ả ra những người khác đều đã chết.

Thóa xà thấy nàng muốn tìm viện binh, đột nhiên phát lực nhảy lên, nhằm phía Ô Úy Tuyết.

Ô Úy Tuyết sợ hãi mà hét lên một tiếng, nhanh chóng ném pháp khí.

Thóa xà nhanh nhạy tránh đi công kích, há to miệng cắn vào mặt Ô Úy Tuyết.

Ô Úy Tuyết một bên vội vàng lấy ra pháp khí phòng ngự, một bên muốn chạy, đột nhiên, bị người bắt lấy bả vai, đẩy lên trước, trực tiếp nghênh đón thóa xà.

Thóa xà hung hăng mà cắn mặt ả, dùng sức xé một cái, một khối da thịt tươi sống bị nó cắn xuống, đem thịt nuốt vào trong bụng.

Ô Úy Tuyết phát ra tiếng kêu thê lương mà thảm thiết, xoay người nhìn người bắt lấy bả vai mình, nàng khó có thể tin trừng lớn hai mắt, người này vậy mà lại là ông nội người từ nhỏ đến lớn đều cưng chiều và yêu thương ả.

Ô Thần Tử mặt vô biểu tình buông nàng ra.

Ô Úy Tuyết đau đớn muốn chết mà ngã trên mặt đất, ngay sau đó, nước bọt ăn mòn mỗi một tấc da thịt, ả tuyệt vọng kêu to: “A, mặt ta, mặt ta, mẹ, mặt ta đau quá.”

Ả đau đến lăn lộn đầy đất, chỉ khoảng nửa khắc, khuôn mặt xinh đẹp bị ăn mòn đến chỉ còn lại có máu thịt hư thối.

“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi.” Thượng Chỉ Dung cuống quít bò đến bên người Ô Úy Tuyết: “Tuyết Nhi, con không sao chứ?”

Nàng đem Ô Úy Tuyết lật qua xem, nhìn đến khuôn mặt hư thối, sợ tới mức buông lỏng đôi tay.

Tống Yên nhìn đến bộ dáng của ả, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Người Diêu gia âm thầm nuốt nuốt nước miếng, trong lòng đã khiếp sợ lại càng thêm sợ hãi, bởi vì Ô Thần Tử lật mặt thật sự quá nhanh, lúc trước còn vẫn luôn bảo hộ, ngay sau đó liền lãnh khốc vô tình đè lại cháu gái tùy ý thóa xà cắn xé, mặc kệ cháu gái sống chết.

Bọn họ trong lòng bất tri bất giác đối Ô Thần Tử sinh ra một tia đề phòng, người như vậy cần cẩn thận đề phòng mới được.

Ô Thần Tử sắc mặt lạnh lẽo mà nhìn về phía Diêu gia: “xử lý như vậy, các ngươi vừa lòng sao?”

Diêu gia: “……”

“Không ra tiếng, bản tôn coi như các ngươi vừa lòng, về sau chớ có nhắc lại chuyện này.” Ô Thần Tử vẻ mặt nghiêm khắc nói.

Diêu Kính Huy cứng đờ gật gật đầu, mang theo bọn tiểu bối vội vàng cáo từ rời đi.

Ô Thần Tử chuyển ánh mắt sát khí hướng con rắn nhỏ đang muốn trốn, cả giận nói: “Súc sinh, mơ tưởng chạy trốn.”

Lão vừa nói vừa thả một cái linh phù ra, ném về phía Thóa xà, phịch một tiếng thóa xà màu xanh lá bị nổ thành một đống thịt nát.

Ô Thần Tử cúi đầu nhìn về phía hai mẹ con đang kêu khóc: “Bản tôn sẽ tìm y sư trị cho Tuyết Nhi.”

Nói xong lời này, lão phất tay áo bỏ đi, trước khi rời đi, lão lạnh lùng mà quét mắt Tống Yên, sau đó rời đi, Tống Yên lúc này đã sợ tới mức chân mềm ngã ngồi trên bặt đất, chỉ sợ nàng đã bị Ô Thần Tử ghi hận.

Cùng ngày ban đêm, Ô Úy Tuyết biến mất ở Ô gia.

Ba ngày sau, sáng sớm, Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực ăn xong cơm sáng, lại lần nữa nhận được tin tức của Linh Mạch Hàn, bảo cậu đến Nhất Phẩm Hương tửu lầu lớn nhất của Hoàng đô, cụ thể là chuyện gì thì không nhắc đến.

Ô Nhược rất tò mò Linh Mạch Hàn mời cậu đi có mục đích gì, liền cùng Hắc Tuyển Dực ngồi xe ngựa đến Nhất Phẩm Hương tửu lầu, lúc này, trong tửu lầu khách quý đặc biệt nhiều, cho nên, ăn mày tới nơi này xin ăn cũng đặc biệt nhiều, tiểu nhị đuổi đi một cái lại tới một cái, nhưng, có một ăn mày vô cùng đặc biệt, bị người cột vào một cây cột lớn ở cổng, tiểu nhị cùng chưởng quầy vậy mà không đuổi hắn đi.

Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực ngồi xe ngựa, khi đi xuống liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên ăn mày đó, ăn mặc quần áo màu đen dơ hề hề, tóc rối loạn giống như cỏ dại, khuôn mặt hư thối đến nỗi không nhận ra khuôn mặt thật, tứ chi như thể bị người đánh đứt kinh mạch, mềm oặt nằm liệt trên đất, hai mắt vô thần, nhìn người đi tới đi lui trên đường phố, khi hắn nhìn thấy Ô Nhược cùng Hắc Tuyển Dực thì đột nhiên kích động phát ra tiếng rống lên, nhưng sau đó như nghĩ đến điều gì đó mà cuống quít quay mặt đi, không cho Ô Nhược nhìn đến mặt.

Hắc Tuyển Dực nhíu mày, che chở Ô Nhược đi vào tửu lầu, đi vào phòng mà Linh Mạch Hàn chỉ định, thế mà, bên trong không có một bóng người, mặt trên chỉ có một tờ giấy, câu đầu tiên chính là muốn ăn điểm tâm gì thì Ô Nhược tự chọn, bạc hắn đã trả rồi.

Sau đó liền hỏi Ô Nhược có nhìn đến tên ăn mày ngoài cổng lớn hay không, có cảm thấy tên này quen mắt hay không.

Ô Nhược nhướn mày, vừa rồi khi tiến vào, tuy rằng thấy kỳ quái vì sao tửu lầu lại cột một ăn mày, nhưng, cũng không nhìn kỹ bộ dáng đối phương.

Cuối tờ giấy viết một chữ Tuyết.

Ô Nhược híp híp mắt, chẳng lẽ ăn mày kia là……

Hắc Tuyển Dực lấy tờ giấy nhìn nhìn: “Dưới lầu ăn mày kia, chẳng lẽ là Ô Úy Tuyết?”

Người của hắn đã từng báo chuyện Ô Úy Tuyết mất tích, bọn họ ngay từ đầu tưởng Ô Thần Tử đem người đưa đi trị liệu, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.

Ô Úy Tuyết lúc Diêu gia tới cửa đòi công đạo bị thóa xà cắn, người toàn thành đều đã biết được, Ô Thần Tử không cần thiết lén lút mà đem người đi trị liệu, cho nên, đương nhiên Ô Úy Tuyết là bị người bắt đi, bằng không, Thượng Chỉ Dung cũng sẽ không gấp đến độ phái người khắp nơi tìm kiếm.

Ô Nhược nhướn mày: “Nói như vậy là Linh Mạch Hàn phái người bắt ả?

Cậu khẽ cười một tiếng: “Để cho ta tới nơi này xem cái này là chuyện gì xảy ra? Là thay ta trút giận sao?”

Hắc Tuyển Dực bỗng chốc nheo lại mắt, dùng linh lực đem giấy thiêu hủy.

“Đi, chúng ta đi xuống cẩn thận mà coi một chút.” Ô Nhược lôi kéo tay Hắc Tuyển Dực đi xuống dưới lầu, đi đến trước mặt ăn mày, chăm chú nhìn thì thấy quần áo to rộng bao lấy chính là thân hình nữ nhân.

Cậu lấy ra một đỉnh bạc cho vào trong cái chén, bạc cùng chén tiếp xúc phát ra tiếng leng keng làm cho ăn mày chú ý.

Khi ả nhìn thấy cậu cùng Hắc Tuyển Dực thì cuống quýt quay mặt đi, tránh né hai người.

Ô Nhược hài hước cười: “Thật đúng là một ăn mày kỳ quái, ta cho ngươi bạc, không nói cảm tạ còn chưa tính, còn quay đầu không để ý tới ta.”

Người nam nhân ngồi dựa cột ở bên cổng nghe được Ô Nhược nói như vậy, đứng dậy đi tới, hung hăng một chân đá vào trên người ả, ả đau đến cong người lại.

“Có đại gia thưởng ngươi bạc, ngươi như thế nào không rống hai tiếng.” Nam nhân vẻ mặt xin lỗi đối Ô Nhược cúi đầu cúi người nói: “Đại gia, thật là xin lỗi nàng là một cái ách, sẽ không nói.”

Ô Nhược cong cong môi: “Nga? Người câm?”

“Đúng vậy, nàng không có đầu lưỡi, không thể nói chuyện.”

Lúc này, ăn mày ngẩng đầu, phẫn hận mà trừng mắt nam nhân.

Nam nhân phi một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận lão tử móc xuống hai mắt ngươi.”

Lời này ăn mày sợ tới mức cuốn thân thể lại.

Ô Nhược quay đầu đối Hắc Tuyển Dực nói: “Tuyển Dực, huynh có cảm thấy hai mắt của ăn mày này có điểm giống cháu gái Ô Úy Tuyết của Quốc Sư đại nhân?”

Ăn mày nghe được ba chữ Ô Úy Tuyết cả người run lên, thân mình cuốn lại lợi hại hơn, cũng không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu kích động đối Ô Nhược rống rống kêu to.

Hắc Tuyển Dực theo cậu nói nói: “Ừm, rất giống.”

Ăn mày muốn đứng dậy, lại không có sức lực, chỉ có thể gào thét.

Ô Nhược tất nhiên là nhìn ra ăn mày đang cố nói ả chính là Ô Úy Tuyết, khóe miệng ý cười càng sâu: “Nàng sao lại kích động như vậy? Không phải là quen biết Ô Tiểu tỷ chứ? Ô Tiểu tỷ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là người ái mộ Ô Tiểu tỷ? Đáng tiếc, Ô Tiểu tỷ thân phận cao quý, chỉ có thể xa xa nhìn.”

Ăn mày gấp đến đỏ hai mắt, trong miệng phát ra tiếng rống rống, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Ô Nhược lại lấy ra một đỉnh bạc bỏ vào trong chén: “Liền tính ngươi thân phận địa vị xứng đôi Ô Tiểu tỷ, Ô Tiểu tỷ cũng không nhất định sẽ thích ngươi, ở trong lòng nàng sớm đã có người yêu thích, hơn nữa là nam nhân đã có chi phu.” (đại khái là co chồng, còn từ chi phu tui hổng hỉu)

Ăn mày sửng sốt, ngơ ngẩn mà nhìn Ô Nhược, trong mắt tràn đầy châm chọc đang nói cho nàng, Ô Nhược nhận ra ả là ai.

“Rống rống rống rống ——” ả phẫn nộ mà rống to, nhất định là Ô Nhược, nhất định là Ô Nhược phái người nửa đêm đến Ô gia bắt nàng, cắt đầu lưỡi, hủy linh điền, đánh gãy kinh mạch tứ chi, làm nàng biến thành phế nhân, nhất định là hắn, là hắn hại nàng từ kim tiểu thư biến thành một ăn mày, không có người nhận ra nàng.

Ăn mày càng nghĩ càng kích động, không ngừng động đậy thân thể hướng Ô Nhược.

Ô Nhược, ta muốn giết ngươi, giết ngươi.

Hai mắt ả che kín tia máu cùng cừu hận.

Nam nhân thấy ả vừa rống vừa cố di chuyển, đạp một cái lên đùi ả: “Kêu la cái gì, ngươi đã làm cho người ta sợ hãi. Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên ra khỏi thành.”

Ô Nhược hỏi: “Muốn ra khỏi thành?”

“Ân, ta về sau muốn mang theo nàng đến các nơi ăn xin.’’ Nam nhân cởi bỏ dây thừng, giống kéo chó, liều mạng kéo ả hướng ngoài cửa thành đi: “Chết tiệt, ngươi mau đi cho ta.

Ăn mày vẫn hướng tới Ô Nhược rít gào.

Ô Nhược mỉm cười kéo tay nam nhân bên cạnh: “Tuyển Dực, chúng ta đi thôi.”

Vô cùng đẹp đôi lại cao quý hai người trực tiếp làm đau mắt của ả, khóe mắt không khỏi mà chảy xuống nước mắt phẫn hận.

Hắc Tuyển Dực lôi kéo Ô Nhược đi đến xe ngựa, dưới ánh mắt bi thương oán hận của ả, đỡ Ô Nhược lên xe ngựa.

“Rống rống ——” ăn mày tuyệt vọng gầm rú, nam nhân kia vốn là của nàng là của nàng, chỉ duy nhất là của nàng.

“Còn gọi, ngươi thật cho rằng ngươi là cẩu a.” Nam nhân tức giận đến kéo dây thừng trên cổ ăn mày, cũng mặc kệ nàng có thể động hay không, trực tiếp kéo đi, người có lòng tốt qua đường nhìn đến đều lộ ra vẻ mặt không đành lòng.

Trong xe ngựa, Ô Nhược nghe được tiếng hô bên ngoài, bò đến trong lòng ngực Hắc Tuyển Dực: “Tuyển Dực, huynh có cảm thấy ta rất xấu hay không?”

Đời trước nếu không phải Ô Úy Tuyết coi trọng Hắc Tuyển Dực, Ô Thần Tử sẽ không mượn Phật môn pháp khí đối phó cậu, cậu cũng sẽ không tách ra khỏi Hắc Tuyển Dực hiện tại cậu cũng sẽ không mỗi lần nghĩ đến Hắc Tuyển Dực của đời trước, trong lòng liền đau đến chết.

“Không xấu.” Hắc Tuyển Dực ôm cậu: “Ta thật ra hy vọng đệ có thể hư một chút.”

Nếu không phải Linh Mạch Hàn sớm một bước động thủ, có lẽ ả sẽ bị hắn giết rớt.

Ô Nhược tò mò ngẩng đầu nhìn hắn: “Vì sao?”

Hắc Tuyển Dực hôn hôn cái trán cậu: “đệ nếu là hư một chút, mới có thể càng bảo vệ chính mình tốt hơn.”

Ô Nhược: “……”

Hắn là nghiêm túc, hay là chỉ an ủi cậu mà thôi?

“Hiện tại muốn về hay là tiếp tục đi dạo thêm một chút”

Ô Nhược nghĩ đến hậu viện còn một đống dưỡng thú thảo, liền nhịn không được thở dài: “Trở về đi, ta còn có một đống thảo dược muốn tinh luyện.”

Hắc Tuyển Dực hỏi: “Đệ tinh luyện dưỡng thú thảo có tác dụng gì? ‘

Ô Nhược cong môi: “Huynh rất nhanh sẽ biết.”

Trở lại Hắc phủ, Ô Nhược trực tiếp đi phòng luyện dược.

Nỗ Mộc nhìn thấy cậu, liền trưng ra vẻ mặt đưa đám “Đồ đệ, thảo dược càng ngày càng nhiều, chúng ta muốn tinh luyện tới khi nào? Không bằng mời mấy y sư trở về hỗ trợ, thế nào? Như vậy tốc độ cũng nhanh hơn một chút.

Ô Nhược lắc đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe bên ngoài có người hô: “Đại nhân, đại nhân, không xong rồi, chúng ta có mấy người đột nhiên té xỉu.”

Nỗ Mộc sắc mặt rùng mình, nhanh buông thảo dược đi ra ngoài hỏi: “Sao lại như thế?”

“Ta cũng không biết, bọn họ đột nhiên ngất lăn ra đất, hơn nữa, thân nhiệt rất nóng, còn nóng hơn cả nước sôi, đại nhân người mau đi xem một chút đi.

Trong phòng Ô Nhược vừa nghe, cũng buông thảo dược trong tay, cùng Nỗ Mộc đi bọn đến nơi tộc nhân vu tộc ở.

Tiến vào phòng, những người khác vội nhường đường tránh ra cho hai người.

Nỗ Mộc bắt mạch cho những người bị hôn mê, nhưng khi hắn vừa đụng đến làn da của đối phương thì nhanh chóng thu tay lại.

Hắn kinh giận nói: “Như thế nào lại nóng như vậy, các ngươi gần đây có ăn cái gì không sạch sẽ không, trúng độc?”

“Không có a.” mọi người nhìn nhau: “Bọn ta cũng không dám ăn bậy đồ bên ngoài, cho dù là đi Thú tộc, bọn ta cũng là mang lương khô đi.”

Ô Nhược vừa nghe, ấn đường giật giật: “Các ngươi tứ tộc tiết đi Yêu tộc?”

“Đúng vậy, chúng ta nghe nói Yêu tộc tài liệu nhiều nhất, cho nên liền đi Yêu tộc nhìn xem.”

Ô Nhược không nói gì.

Nỗ Mộc chịu đựng lửa nóng thiêu đau, tiếp tục bắt mạch, tiếp theo, hắn nhăn chặt mày nói: “Kỳ quái, trừ bỏ nóng, ta cái gì cũng nhìn không ra, thân thể cùng ngày thường giống nhau, cũng không có dấu hiệu trúng độc, thật là quá kỳ quái.”

Hắn quay đầu nhìn về phía Ô Nhược: “Tiểu Nhược, ngươi mau hỗ trợ coi một chút, ta vậy mà cái gì cũng thăm không ra.”

Ô Nhược chạm chạm người trên giường, xác thật nóng đến dọa người, quả thực có thể đem người nướng chín.

Nỗ Mộc nhanh hỏi: “Tiểu Nhược, thế nào? Ngươi có kiểm tra ra hay không?”

Ô Nhược lắc đầu: “Cái gì cũng tra không ra.”

Cậu nhìn về phía đồng hương của Nỗ Mộc, hỏi: “Khi các ngươi đi Yêu tộc có gặp chuyện gì kỳ lạ hay không?”

“Chuyện kỳ lạ?” Mọi người nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Không có gặp được chuyện gì kỳ quái a.”

Những người khác cũng lắc đầu.

Ô Nhược lại nói: “Ngươi suy nghĩ kỹ lại một chút, tỷ như Yêu tộc có chuyện gì lạ xảy ra hay không?”

Người nọ lại nỗ lực nghĩ nghĩ: “Ách…… Có chuyện này không biết có tính kỳ quái không.”

“Ngươi nói nhanh lên một chút xem.”

“Sau khi bọn ta đi vào Yêu tộc, phát hiện tộc nhân Yêu tộc thoạt nhìn rất suy yếu, tựa như sinh bệnh, cả người đều không có tinh thần, hơn nữa, còn không dừng hắt xì, sau đó bọn ta hỏi một Yêu tộc, Yêu tộc nói bọn họ trong tộc gần đây thường có người nóng lên, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi, đối bọn họ Yêu tộc tới nói là hiện tượng bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp