Phong Quang cảm thấy hoài nghi khi nghe được Tiết Nhiễm có nhiều biểu hiện không bình thường như vậy, “Ngươi nói thật chứ?”
“Ta tuy không thích ngươi, nhưng ta cũng không cần lừa ngươi làm gì.” Quan Duyệt Duyệt lộ vẻ nhiều chuyện nói: “Thật ra, nếu ngươi không xuất hiện, ta còn thấy sư phụ ta không thích nữ nhân đó.”
không thể không nói lời của Quan Duyệt Duyệt làm tâm tình của nàng tốt hơn nhiều, Phong Quang lại hỏi: “Sao ngươi lại muốn nói với ta mấy chuyện này?”
“Ngươi biết không, lúc sư phụ ta không nói lời nào, thoạt nhìn như ngườikhông nhiễm khói lửa trần gian vậy, chỉ có thể nhìn chứ không thể dâm ô, khí chất như thế khiến cho rất nhiều nữ nhân đánh trống lui binh, bởi vì các nàng không biến bản thân họ có bản lĩnh bắt được nam nhân thanh lãnh như thế không, có chút không chịu được khó mà đi, đợi đến khi các nàng thật sự tiếp xúc với sư phụ ta, sẽ phát hiện sư phụ ngài hoàn toàn không có khái niệm về tình yêu nam nữ, tuy rằng sư phụ rất dịu dàng, nhưng mà một cái đầu gỗ dịu dàng thì có ý tứ gì chứ, cho nên một đám nữ nhân đó cũng thất bại hết rồi.” Quan Duyệt Duyệt nhìn Phong Quang tùy tiện cười nói: “Cho nên ta rất tò mò, ngươi có khả năng kiên trì được bao lâu?”
“Nói bậy nói bạ, ta hạ độc với Hạ Phong Quang là vì ta không quen nhìn cách làm người của nàng ta, không có quan hệ gì với Dịch Vô Thương, hơn nữa ta chỉ hạ một ít độc nhẹ, không cần giải dược, qua ba ngày là tốt rồi, nào có nghiêm trọng như ngươi nói.” Quan Duyệt Duyệt không biết cái người mà nàng nói ghét là Hạ Phong Quang kia đang ngồi bên cạnh nàng.
Phong Quang hoàn toàn không tin lời của nàng ta, nàng còn đang cố gắng khiến Quan Duyệt Duyệt không phải ra vẻ rụt rè giận dỗi nữa mà sớm một chút nói ra chuyện ở cùng một chỗ với nam chính, như vậy hôn ước mà nàng đang cõng trên người cũng có thể giải trừ sớm một chút, “Bộ dạng Dịch Vô Thương rất tuấn tú, võ công lại cao, là tình nhân trong mộng của biết bao nữ nhân, trên người hắn quả thật tìm không ra một tí khuyết điểm nào, loại nam nhân như thế không sớm bắt lấy thì sớm hay muộn sẽ bị nữ nhân khác cướp đi, đến lúc đó thì muôn hối hận cũng không kịp.”
“Hắn thật sự tốt như vậy sao?”
Sau lưng Phong Quang truyền đến một giọng nói ấm áp thanh nhã như tiếng gió.
Nàng máy móc quay đầu, nhìn dáng người nam nhân cao to ở phía sau, dưới khăn che mặt của nàng lộ ra một nụ cười ngốc nghếch, “Chào, Tiết thần y.”
Tiết Nhiễm cũng cười, “Hạ tiểu thư.”
Nụ cười đó quá mức dịu dàng, nàng nhìn mà da đầu run lên, nàng nghĩ tới bên người mình còn có một Quan Duyệt Duyệt, “Cái đó, ta đang cùng đồ đệ của ngươi…”
“Sư phụ, hai người tán gẫu, con đi trước đây!” không cho Phong Quang có cơ hội lái sang chuyện khác, Quan Duyệt Duyệt đứng lên bỏ chạy.
Phong Quang cũng đứng lên, đầu tiên là làm bộ ho khan hai tiếng, trang trọng bày tỏ, “Tiết Nhiễm, hãy nghe ta nói, vừa nãy ta là vì chung thân đại sự của đồ đệ ngươi mà đẩy mạnh tiêu thụ, những lời đó chỉ đại biểu quan điểm của công chúng, không có nghĩa đó cũng là quan điểm của ta đâu.”
“Vậy quan điểm của Hạ tiểu thư là thế nào?”