Lại qua một lúc lâu, hắn nhẹ giọng hỏi: “Hôm đó, em đã ăn sáng chưa….”
Chỉ một câu như vậy, làm cho cô xúc động muốn khóc.
Một tháng này, cho dù là máy tính hay điện thoại cô đều lựa chọn khôngđụng tới, cô biết hắn chỉ cần thông qua Internet là có thể khống chế biết được mọi chuyện Hà Đông Hà Tây, cho nên cô lựa chọn mỗi ngày vẽ tranh đọc sách, chứ không phải chơi game hay điện thoại, cô có nghĩ lần gặp mặt tiếp theo với hắn, hắn sẽ nói cái gì đó, lại duy nhất không ngờ tới hắn sẽ nói một câu như thế.
Âu Tuân kéo tay cô lui một bước né qua bên cạnh, sau khi hoảng thần, cônhìn Thẩm Vật Ngôn, ánh mắt anh ta đặt ở trên người Âu Tuân, cô hiểu được tiếng đàn này không phải hướng về cô, mà là vì Âu Tuân mà đến.
Một chữ cuối cùng hạ xuống, thân ảnh của hắn liền như tia chớp, dùng tốc độ mắt thường không thể thấy xuất hiện bên cạnh Thẩm Vật Ngôn, cùng lúc ấy, Thẩm Vật Ngôn phản ứng nhanh chóng gảy vang một tiếng đàn dựng lên một lá chắn che chở cho chính mình, nhưng kiếm của Âu Tuân mang theo một sức mạnh vô cùng lớn đánh nát lá chắn vô hình đó, khi kiếm sắp sửa chạm vào người Thẩm Vật Ngôn thì anh ta ôm cầm toàn thân lui người tránh thoát.
Phong Trần Nhất Thương vừa thấy khẳng định là muốn đi giúp anh em của mình, nhưng hắn vừa đi qua một bước sang bên kia, một đao khí cùng lúc đó lại làm cho hắn phải lui về sau một bước.
Người chơi nam mang đao kia lạnh nhạt nói: “Phong Trần Nhất Thương, đối thủ của mày là tao.”
“Ôi, tao nói này ông anh à, mày đánh không lại tao!” Phong Trần Nhất Thương thật sự không hiểu, hắn không phải chỉ giết cái tên Bất Ngữ này một lần thôi sao? Thế nào thằng nhóc này liền phải muốn đánh lại hắn chứ? Đánh thì đánh không lại, mở bang chiến cũng chỉ đến thế thôi, tên này còncố tình không chịu giảm nhiệt tình.
Bất Ngữ Chấp Trứ nói: “Gần đây tao có tìm người bàn luận, khổ luyện kỹ năng, lần này tao nhất định có thể đánh thắng mày!”