Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 113: Một đời một thế một đôi


...

trướctiếp

Edit: susublue

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Bách Lý Thần một lúc, mới phát hiện hắn luôn duy trì tư thế quay đầu đi, cũng không ho khan nữa, nhếch miệng lôi kéo Thượng Quan Minh Tuyên đang chuẩn bị nói gì đó.

"Chờ một chút "Nghe thấy tiếng Bách Lý Thần ho khan, Thượng Quan Minh Tuyên buông lỏng Thượng Quan Tây Nguyệt ra, quay người đi đến trước mặt Bách Lý Thần "Ta lại quên mất vị Thần vương giả ngốc này."

Rốt cục Bách Lý Thần cũng được để ý đến, nhìn Thượng Quan Minh Tuyên.

"Không biết Thượng Quan huynh có ý gì!" Bách Lý Thần không chút trốn tránh, kiêu ngạo đứng thẳng ở đó.

Nhìn Bách Lý Thần như vậy, Thượng Quan Minh Tuyên thầm tán thưởng, cũng tương đối hài lòng hắn. Nam tử trước mặt này có khí thế quân vương, khiến người khác phải thần phục, nhìn bộ dáng này có thể thấy đám người trong triều đình mù hết rồi mới coi một nam nhân có trí tuệ hơn người này là kẻ ngốc.

Nhưng như vậy thì sao, hắn cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào tổn thương muội muội của mình.

"Không có ý gì cả, ta chỉ muốn biết rõ ràng ngươi đã giả ngu, vì sao còn muốn dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Nguyệt nhi, có phải ngươi thích Nguyệt nhi không!"Thượng Quan Minh Tuyên đứng trước mặt Bách Lý Thần rất nhìn thẳng vào hắn, không bỏ qua một chút biểu cảm nào của hắn.

Trời đất bao la, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng muội muội của mình, dù Bách Lý Thần có tâm tư gì, hắn cũng không cho phép hắn lừa gạt Nguyệt nhi.

"Ca ca "Thượng Quan Tây Nguyệt kéo tay áo Thượng Quan Minh Tuyên, có chút không được tự nhiên quay đầu sang, ca ca, huynh hỏi cái này làm gì, chuyện này rất đáng xấu hổ.

Thượng Quan Minh Tuyên phớt lờ Thượng Quan Tây Nguyệt, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào Bách Lý Thần, hi vọng có thể nghe được đáp án khiến mình hài lòng.

Bách Lý Thần nghe thấy câu hỏi này cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn cũng biết Thượng Quan Minh Tuyên nâng niu Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn không tin mình cũng là chuyện bình thường, nhưng hắn thích Nguyệt nhi, đây là chuyện không kẻ nào có thể ngăn cản được.

Long Hạo Lăng nhìn Bách Lý Thần không nói một tiếng, trong lòng cũng khẩn trương, hai tay nắm thật chặt để che dấu nỗi bất an trong lòng. Nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, loáng thoáng có thể nhìn thấy một vệt đỏ, diễn[;dannfleel3equysd00n hắn không muốn, thật sự không muốn nghe thấy đáp án khiến mình đau lòng, nhưng nếu Thượng Quan Tây Nguyệt cũng thích Bách Lý Thần, như vậy hắn sẽ chúc phúc cho bọn họ, yên lặng bảo vệ nàng, một đời một thế.

Tuy Thượng Quan Tây Nguyệt rất bình tĩnh, biểu cảm cũng rất lạnh nhạt, nhưng là trong lòng lại rất khẩn trương, tiếng tim đập thình thịch đã chứng minh lúc này nàng rất kích động, nàng đang chờ mong Bách Lý Thần trả lời.

"Thượng Quan huynh, ngươi đã hỏi như vậy, thì ta cũng không muốn giấu diếm nữa." Bách Lý Thần cứ nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt rồi nói ra lời trong lòng mình "Không sai, ta thích Nguyệt nhi, có thể nói là ta yêu nàng, nếu như không có Nguyệt nhi ta sẽ sống không bằng chết."

Ngay lập tức, bỗng nhiên Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại, nhìn  Bách Lý Thần vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, bốn con mắt bình tĩnh nhìn chăm chú lẫn nhau.

Không thể không nói, lời nói của Bách Lý Thần làm mình rung động, mặc dù trước đó Thượng Quan Tây Nguyệt cũng biết tâm ý của Bách Lý Thần đối với mình, nhưng hôm nay hắn lại đứng trước mặt mọi người thản nhiên thừa nhận nếu không có mình hắn sẽ sống không bằng chết, đủ để thấy hắn rất thật lòng.

Bách Lý Thần nhìn chằm chằm vào con mắt an tĩnh của Thượng Quan Tây Nguyệt tiếp tục nói "Nguyệt nhi, ta không biết nàng nghĩ gì về ta, nhưng ta biết rõ ta thật lòng với nàng, ta thật sự yêu nàng, ta không thể không có nàng, đời này kiếp này ta đều sẽ sống chết cùng nàng."

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy lời nói đầy cảm động này, từ từ đến trước mặt Bách Lý Thần, kiếp trước, chưa từng có ai nói với nàng những lời này, vốn dĩ nàng tưởng rằng xuyên đến nơi này, sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại, nhưng ông trời lại để nàng gặp Bách Lý Thần, gặp một nam nhân tình nguyện sống chết cùng với mình.

Thượng Quan Tây Nguyệt biết mình đã luân hãm rồi, nếu là lúc đầu, nàng còn không xác định rõ tâm ý của mình đối với Bách Lý Thần, nhưng lúc này nàng hoàn toàn biết rõ, nàng cũng thích Bách Lý Thần, không thể không có hắn, nàng không biết mình thích Bách Lý Thần từ lúc nào, có lẽ là lúc rơi xuống vực, có lẽ là vào lần trước hôn nhau, có lẽ là lúc mới gặp nhau, hắn đã khắc sâu vào lòng mình rồi.

Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt từ từ đi tới, thân thể Bách Lý Thần cứng ngắc, hắn không biết Thượng Quan Tây Nguyệt tiếp nhận hay cự tuyệt, nếu như tiếp nhận vậy nhất định không còn gì tốt hơn, nhưng nếu cự tuyệt, hắn thật sự không biết sau khi bị cự tuyệt thì nên làm cái gì nữa. Từ bỏ sao? Tuyệt đối sẽ không!

"Nguyệt nhi, nàng nguyện ý ở cùng với ta không?"

Bên tai nàng nghe thấy giọng nói động lòng người của Bách Lý Thần, Thượng Quan Tây Nguyệt đi đến trước mặt hắn, chậm rãi vươn tay phải ra đặt vào chỗ trái tim của hắn, nơi đó đập thình thịch đã cho thấy hắn rất khẩn trương và bất an. Bỏ qua cánh tay, nhịp đập kia như truyền khắp toàn thân của nàng mang đến một cảm giác rất khác thường.

Miệng nàng khẽ nhếch lên, ngẩng đầu lên để lộ ra dung nhan tuyệt sắc, nhìn Bách Lý Thần, bờ môi giật giật "Ta nguyện ý ".

Giọng nói thật sự rất nhỏ, nhưng vẫn bị Bách Lý Thần nghe được hai chữ nguyện ý, hắn không thể tin vào tai của mình, vươn tay nắm chặt tay của Thượng Quan Tây Nguyệt đang đặt ở trước ngực mình, vì kích động mà giọng nói có chút run rẩy "Nguyệt nhi, nàng.. Nàng nói thật sao?"

Rõ ràng bình thường Bách Lý Thần rất khôn khéo mà giờ phút này lại vì một câu nói của mình mà trở nên ngơ ngác, nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt khẳng định, Bách Lý Thần vui vẻ ôm lấy Thượng Quan Tây Nguyệt xoay mấy vòng, vui vẻ la lên "Nguyệt nhi rốt cục cũng đồng ý ở cùng với ta rồi!"

Lúc này Bách Lý Thần như một tiểu hài tử vậy, nếu để cho người của Minh điện nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc há to mồm, người này thật sự là chủ tử lạnh lùng, tàn khốc của họ sao?

Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt lẩm bẩm nói nguyện ý, Long Hạo Lăng cảm thấy lòng của mình giống như bị xé nứt ra, cực kỳ đau nhức, hắn dùng sức níu lấy quần áo trước ngực, giống như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn.

Sau đó nhìn hai người ôm nhau, Long Hạo Lăng thở dài một hơi, nắm tay nắm chặt cũng chầm chậm buông ra, hắn biết mình không có hi vọng, từ đầu đến cuối hắn đều chậm một bước, nếu ngay từ đầu hắn liền thổ lộ tâm ý với Thượng Quan Tây Nguyệt, kết cục có khác hay không, người lúc này ôm lấy Thượng Quan Tây Nguyệt có phải là hắn hay không?

Nhưng không có nếu như, trên đời không có thuốc chữa hối hận, bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, không có khả năng quay lại lần nữa, cả một đời của hắn chỉ có thể chìm trong nỗi hối hận.

Có lẽ từ khi vừa mới bắt đầu, số mệnh của hai người bọn họ đã được định đoạt, mà số mệnh của mình chỉ là người qua đường trong cuộc đời của bọn họ, giống như đã nghĩ thông, Long Hạo Lăng lại khôi phục dáng vẻ tao nhã như bình thường, diễn?/dafn""le3[quy1d00n khóe môi nhếch lên nở nụ cười chúc phúc, nhưng khóe mắt lại loáng thoáng có một giọt nước mắt, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi lại tỏ ra ánh sáng thương tâm.

"Được rồi, chàng buông ta xuống đi, đầu ta bị choáng rồi!"Thượng Quan Tây Nguyệt cười duyên dáng vỗ vỗ bả vai Bách Lý Thần, để hắn buông mình ra.

Xoay xong vòng cuối cùng, Bách Lý Thần buông Thượng Quan Tây Nguyệt xuống, để đầu nàng dựa trên bả vai mình một lúc.

"Nguyệt nhi, muội thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?" Thượng Quan Minh Tuyên nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt ngẩng đầu mới hỏi vấn đề mà hắn quan tâm, mặc dù hắn cũng có thể nhìn ra muội muội mình thích Bách Lý Thần, nhưng liên quan đến chung thân đại sự của muội muội, không thể không hỏi rõ ràng.

"Ca ca, ta thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi, ta quyết định ở cùng với Bách Lý Thần!" Vẻ mặt Thượng Quan Tây Nguyệt chững chạc đàng hoàng, ánh mắt đầy kiên định, Bách Lý Thần chính là người mà nàng nhận định sẽ ở chung cả đời, nàng biết ca ca quan tâm mình, cho nên nàng muốn nói ra lời trong lòng của mình cho hắn biết.

"Ca ca, ta biết huynh lo lắng cho ta, nhưng huynh yên tâm, nếu Bách Lý Thần làm việc có lỗi với ta, ta lập tức bỏ hắn, sau đó cùng ca ca đi du ngoạn thiên nhai."

Mặc dù Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ nói như một câu đùa thôi, nhưng Bách Lý Thần lại rất khẩn trương "Nguyệt nhi, một đời một thế một đôi là lời hứa của ta đối với nàng, ta mãi mãi cũng không làm chuyện có lỗi với nàng, ngoại trừ nàng ra ta sẽ không có bất cứ người nào khác, nếu ta nói dối, trời giáng năm...."Thượng Quan Tây Nguyệt che kín miệng Bách Lý Thần lại, ngăn cản những lời hắn đang định nói ra "Được rồi, ta cũng không nói là không tin chàng mà, nói mấy điềm xấu này ra làm gì!"

"Nguyệt nhi, muội đã suy nghĩ kỹ, ta làm ca ca cũng sẽ không ngăn cản, chỉ hi vọng các ngươi hạnh phúc. Đúng rồi, chuyện liên quan tới ngươi, nên xử lý thế nào đây."

"Thê huynh (anh vợ), ngươi yên tâm đi "Bách Lý Thần biết Thượng Quan Minh Tuyên đang nói về chuyện mình giả ngu "Chuyện này ta sẽ giải quyết, ta sẽ không phụ lòng Nguyệt nhi, cũng sẽ không phụ sự tín nhiệm của ngươi dành cho ta." Bách Lý Thần đã chủ động gọi Thượng Quan Minh Tuyên là thê huynh, mặc dù Thượng Quan Minh Tuyên nhỏ hơn mình, nhưng ai bảo mình thích muội muội của hắn chứ.

Mặt Thượng Quan Tây Nguyệt đỏ bừng, đấm nhẹ Bách Lý Thần một cái "Thê huynh (anh vợ) cái gì chứ, cái miệng chỉ biết nói bậy, chúng ta vẫn chưa có gì đâu!"

Nhìn dung nhan Thượng Quan Tây Nguyệt thẹn thùng, Bách Lý Thần tới gần lỗ tai của nàng, mị hoặc nói "Muốn có gì không phải rất đơn giản sao, chờ ta trở về liền cầu hôn nàng để nàng làm nương tử của ta." 

"Ai muốn làm nương tử của chàng!" Thượng Quan Tây Nguyệt thẹn thùng liếc mắt nhìn hắn, chạy về phía trước.

Khi bọn họ tình nồng ý mật ở đây, thì Thượng Quan Lâm đang hôn mê đã được đưa đến phủ Thừa tướng, Đông Nhật dựa theo lời phân phó của chủ tử, để Thượng Quan Lâm trước phủ liền lái xe ngựa bỏ đi.

A Vũ canh cổng trông thấy có một người bị ném ở ngoài cửa, tưởng là ăn mày, vừa đến bên cạnh vừa mắng "Thứ gì cũng ném ở đây."

Hắn dùng chân lật người kia lại, người trên đất không hề hay biết gì bị lật nằm ngửa mặt lên trời, bởi vì tóc che kín mặt, nên nhất thời A Vũ cũng không nhận ra đây là Thượng Quan Lâm.

"Này, ngươi là ai, mau tỉnh lại đi!" A Vũ dùng chân đá vào eo Thượng Quan Lâm, muốn đánh thức nàng rồi đuổi đi.

Lúc đầu Thượng Quan Lâm vẫn còn đang hôn mê lại cảm thấy eo mình đau nhức, nhưng mắt lại không mở ra được, miệng lẩm bẩm một chữ nhỏ như tiếng muỗi kêu "Cút."

Nghe thấy tên ăn mày trên mặt đất dám chửi mình, A Vũ nổi giận, giơ chân lên dùng sức đá vào bụng của nàng "Tên ăn mày nhà ngươi, lại dám kêu bản đại gia cút. Bản đại gia cho ngươi cút trước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp