Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 111: Con mắt của ta đẹp không?


...

trướctiếp

Edit: susublue

Tiếng vang giòn giã quanh quẩn trong núi rừng, trên mặt Thượng Quan Lâm còn hằn đỏ năm ngón tay, bởi vậy có thể thấy được Thượng Quan Minh Tuyên dùng lực lớn cỡ nào.

Đáng chết, những người này đều đáng chết, lại dám hạ độc Nguyệt nhi, cũng may không sao, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ để cho cho bọn họ chôn cùng.

"Thượng Quan Minh Tuyên, ngươi..."Thượng Quan Lâm che gương mặt bị tát, tròng mắt trợn tròn lên, y như mắt cá vàng.

Như chưa hết giận, Thượng Quan Minh Tuyên vươn tay cho nàng thêm một bạt tai nữa, hai bên má của Thượng Quan Lâm sưng rất to, nhìn không khác gì đầu heo.

"Thượng Quan Lâm, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động đến Nguyệt nhi, ta là người đầu tiên giết ngươi!

"Ngươi...."Thượng Quan Lâm tức giận nhìn đám người đứung xem kịch vui này, tất cả bọn họ nàng đều nhớ kỹ, nàng nhất định sẽ báo thù.

"Ta cũng sẽ giết ngươi!"

Không nhịn được cảm xúc tức giận trong người, Bách Lý Thần chậm rãi đi vào giữa bọn họ, trước tiên hắn nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt rất thâm tình, hài lòng nhìn khuôn mặt Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ đỏ ửng.

Khi ánh mắt chuyển về phía Thượng Quan Lâm, lại biến hàn băng lạnh thấu xương chỉ trong nháy mắt, khiến người khác nhìn vào cảm thấy cả người lạnh run.

Bách Lý Thần đi từ từ đến gần Thượng Quan Lâm, thái độ của hắn làm cho lòng người bất ổn, chỉ muốn trốn thật xa.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì!"Thượng Quan Lâm có chút sợ hãi khi thấy Bách Lý Thần như vậy, nàng lùi về sau từng chút một.

Trong ấn tượng của nàng hắn vẫn luôn là một vương gia ngu ngốc mặc cho người khác ức hiếp, bây giờ lại trở nên khí phách như thế, khí thế hư vua của thiên hạ mà ngay cả thái tử cũng còn kém hắn.

"Ngươi nói xem... Ta muốn làm gì đây!" Bách Lý Thần hững hờ nói, tựa như đang chơi đùa với một thứ đồ chơi vậy, vẫn không nóng nảy đối phó nàng như trước, chờ đến khi tinh thần nàng sụp đổ sẽ cho nàng một kích trí mạng.

Thượng Quan Lâm chậm rãi lui lại, khi cánh tay đụng phải Vũ Huyên Huyên nàng mới có được cảm giác an toàn, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của nàng, diễn;"danf<lle3quy1do00n như vậy mới có thể cho nàng một chút dũng khí.

"Ta... Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám làm gì ta, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."

Quả thực Thượng Quan Lâm đang ráng chống đỡ, nhưng từ hai chân run rẩy của nàng đã cho thấy nàng rất sợ hãi.

"Thật sao?" Bách Lý Thần cười một tiếng rất tàn nhẫn, nụ cười như muốn xuyên tim người khác vậy, cảm giác trái tim bị người ta nắm chặt đến không thở được.

"Chỉ là một thừa tướng, bóp chết hắn dễ như bóp chết một con kiến, ngươi muốn thử cảm giác sống không bằng chết này trước sao?"

Bách Lý Thần lạnh lùng nhìn Thượng Quan Lâm, giờ phút này, hắn thật sự muốn dùng một chưởng kết liễu nàng ta, để nàng ta không thể tổn thương Nguyệt nhi được nữa.

"... Ngươi "Giống như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên Thượng Quan Lâm trợn to mắt nhìn Bách Lý Thần "Ngươi... Từ trước tới giờ ngươi vẫn giả ngu sao!"

Thì ra ngốc vương mà người ta đồn đãi không hề ngốc, ngược lại khôn khéo hơn bất cứ kẻ nào, nếu không phải có tâm cơ sâu thẳm, làm sao có thể giấu diếm được mọi người.

Người thua là những người mà ngày nào cũng tự cho mình là thông minh, hiện tại xem ra, Bách Lý Thần vốn không coi bọn họ ra gì, ngược lại hắn đùa nghịch bọn họ như khỉ.

Vũ Huyên Huyên vẫn đang đắm chìm trước dung nhan tuyệt sắc của Thượng Quan Tây Nguyệt, khi thấy Thượng Quan Lâm kinh sợ hô lên mới lấy lại tinh thần, nàng nghe thấy cái gì vậy, trời ạ, thì ra Thần vương thật sự giả ngu, nàng không hề đoán sai.

Vũ Huyên Huyên ngơ ngác nhìn Bách Lý Thần mặc y phục màu đen, khác hẳn những bộ y phục màu trắng hắn hắn lúc trước, mặc y phục màu trắng nhìn hắn giống như tiên nhân không thể khinh thường, nhưng màu đen lại làm nổi bật dung mạo lạnh lùng anh tuấn của hắn.

Nhưng khi nàng nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đẹp tuyệt sắc, nàng liền nghĩ tới Bách Lý Thần thích nàng ta, Bách Lý Thần lại đang giả ngu, điều này cũng nói lên hắn thật sự thích Thượng Quan Tây Nguyệt.

Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, Bách Lý Thần đã không ngốc thật, như vậy nàng nhất định phải là lựa chọn duy nhất của hắn, nàng tuyệt đối không cho phép phế vật Thượng Quan Tây Nguyệt chiếm mất trái tim Bách Lý Thần của nàng.

Vũ Huyên Huyên bị dung nhan của Thượng Quan Tây Nguyệt kích thích đã quên mất nàng không còn là phế vật nữa.

Đối với ánh mắt ham muốn không chút che giấu của Vũ Huyên Huyên, Bách Lý Thần cảm thấy buồn nôn, ngoại trừ Nguyệt nhi, bất kỳ người nào cũng đừng nghĩ lọt vào mắt của hắn.

Liếc thấy Vũ Huyên Huyên nhìn Bách Lý Thần chăm chú, như nghĩ tới điều gì, mắt Thượng Quan Lâm sáng lên, Bách Lý Thần giả ngu nhất định vì có bí mật không thể cho ai biết, nếu lấy chuyện này để uy hiếp hắn, nói không chừng hắn sẽ tha cho mình.

Càng nghĩ càng thấy mình nên thực hiện biện pháp này, Thượng Quan Lâm không lại sợ hãi, nàng đứng thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, đầy tự tin nhìn Bách Lý Thần.

Hừ, ta không tin đến lúc đó nói hết bí mật của ngươi ra ngươi vẫn không sợ ta.

"Bách Lý Thần, chúng ta làm một vụ giao dịch đi!"

"Giao dịch gì!" Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn im lặng không mở miệng, lúc này lại hỏi thay Bách Lý Thần, nàng không muốn thừa nhận vừa rồi khi nhìn thấy Vũ Huyên Huyên nhìn Bách Lý Thần nàng đã ăn dấm, mặc dù Bách Lý Thần không để Vũ Huyên Huyên vào mắt, nhưng trong lòng của nàng vẫn không thoải mái.

Thượng Quan Lâm tự tin cười một tiếng "Các ngươi tha cho ta, ta cam đoan sẽ không nói chuyện ngươi giả ngu ra."

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy Thượng Quan Lâm nói vậy, không khỏi lo lắng cho Bách Lý Thần, hắn vì mình mới bại lộ thân phận, nếu bị lộ ra ngoài thì hắn phải làm sao.

Bách Lý Thần nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt lo lắng cho mình thì rất vui vẻ, diễn<dafn;""lle3/quydo0n vừa nghĩ tới việc Thượng Quan Lâm dám uy hiếp mình, hắn âm trầm nhìn nàng rồi giơ bàn tay lên, khí lưu màu đen tập trung trong lòng bàn tay rồi đánh vào người Thượng Quan Lâm.

"Đã như vậy, bây giờ ta cho ngươi đi chết."

Nhìn khí lưu màu đen cách mình càng lúc càng gần, Thượng Quan Lâm muốn tránh đi, nhưng thân thể lại không thể động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng khí lưu mạnh mẽ đánh vào người mình.

"Phốc "Thượng Quan Lâm phun một ngụm máu tươi ra, thân thể cũng ngã xuống.

Mà Vũ Huyên Huyên bên cạnh nàng cũng ngã theo, bởi vì đứng quá gần Thượng Quan Lâm, bị một chưởng của Bách Lý Thần ảnh hưởng, cũng bị đánh hôn mê bất tỉnh.

Bách Lý Thần thu tay về, bước thong thả đến trước mặt Thượng Quan Lâm vừa ngã xuống đất đang thở dốc khó khăn, cúi đầu xuống nhìn nàng "Còn muốn nói nữa sao."

Thượng Quan Lâm sợ hãi lắc đầu, chỉ trong nháy mắt, nàng thật sự cảm giác được cái chết cách mình không xa, nàng đã hiểu, Bách Lý Thần không phải là người mà mình có thể uy hiếp.

"Không, trăm... Thần vương, ngươi thả ta đi, ta cam đoan sẽ không nói ra." Thượng Quan Lâm che ngực khẩn cầu nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Bách Lý Thần. Thật đáng sợ, thật đáng sợ, nàng vẫn chưa muốn chết.

"Thả ngươi, không, ta sẽ không để lại tai hoạ ngầm."

Nói xong Bách Lý Thần giơ bàn tay lên lần nữa chuẩn bị đánh xuống ở khoảng cách gần, Thượng Quan Tây Nguyệt ngăn cản hắn.

"Chờ một chút "Thượng Quan Tây Nguyệt kéo tay Bách Lý Thần lại.

Vốn dĩ Bách Lý Thần đang nổi giận đùng đùng nhưng khi cảm nhận được bàn tay ấm áp nhỏ bé của Thượng Quan Tây Nguyệt đang nắm chặt tay mình, Bách Lý Thần cảm thấy tất cả sự tức giận đều đã biến mất, chỉ còn lại một mình Thượng Quan Tây Nguyệt.

Nhìn Bách Lý Thần trợn trắng mắt, Thượng Quan Tây Nguyệt e lệ trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó thu tay của mình lại "Thả nàng ta trước đi, ta có cách để nàng ta quên chuyện này."

Sau đó ngay khi mọi người trừng lớn hai mắt nhìn nàng, Thượng Quan Tây Nguyệt đi tới trước mặt Thượng Quan Lâm ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đột nhiên có một viên thuốc xuất hiện trong tay nàng, nhân lúc Thượng Quan Lâm không có phản ứng, cấp tốc quăng vào trong miệng của nàng.

"Khụ khụ, ngươi... Ngươi cho ta ăn cái gì."Thượng Quan Lâm quay người nằm rạp trên mặt đất, không ngừng bóp lấy cuống họng, muốn ói viên thuốc đó ra.

Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không ngăn cản, cứ nhìn nàng như vậy, đến khi nàng tuyệt vọng từ bỏ, Thượng Quan Tây Nguyệt mới không nhanh không chậm mở miệng.

"Đan dược này vừa vào miệng lập tức hòa tan, ngươi đừng uổng phí công sức nữa."

Thượng Quan Lâm nôn mửa một hồi, phát hiện mình chỉ phun ra một ít nước chua, thuốc đã sớm hòa tan trong bụng mình rồi, nàng quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt: "Tiện nhân, rốt cục ngươi cho ta ăn cái gì."

Bách Lý Thần thấy Thượng Quan Lâm dám nói năng lỗ mãng nhục mạ Thượng Quan Tây Nguyệt, mặt biến sắc, giơ chân lên muốn đạp nàng một cước.

"Đừng, không cần so đo với loại người này, sớm muộn gì cũng có một ngày ta đích thân trừng trị nàng."

Thượng Quan Tây Nguyệt vươn tay lên, không cho Bách Lý Thần động thủ, cười như không phải cười ý cười khiến Thượng Quan Lâm rùng mình.

Sau đó Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thẳng vào hai mắt Thượng Quan Lâm, diễn<dannf""llequy1[d00n sâu trong mắt nàng tỏa ra một ánh sáng mê hoặc lòng người, khiến người khác không tự chủ được trầm luân, nàng hài lòng nhìn mắt Thượng Quan Lâm dần dần trở nên vô thần.

"Con mắt của ta đẹp không?"

Giọng nói của Thượng Quan Tây Nguyệt mị hoặc trầm thấp, khiến người khác cứ chìm hãm bên trong, không có cách nào kiềm chế được.

"Ngươi..."Lúc đầu khi Thượng Quan Lâm nghe thấy giọng nói u ám này, muốn trốn tránh ánh mắt làm nàng khủng hoảng, nhưng bất đắc dĩ không tự chủ được nhìn về phía nàng, tựa như có người điều khiển nàng từ trong bóng tối, nàng cố gắng muốn nghiêng đầu nói cái gì, nhưng cuối cùng mắt nàng dần dần mê mang, ngược lại trở nên trống rỗng không còn phát ra tiếng nào nữa. Cả người đờ đẫn không nói một lời, không nhúc nhích, mặc cho người ta định đoạt.

"Đứng lên ". Thượng Quan Tây Nguyệt ra lệnh.

Trong mắt tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, Thượng Quan Lâm không hề hay biết cũng không để ý đến ngực mình đau đớn chậm rãi đứng lên, ngơ ngác nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

Miệng của mọi người đều há thành hình chữ O, đây rốt cuộc là loại võ công gì, có thể khiến người ta nghe lời, để mặc người khác an bài, ngay từ đầu bọn họ đã nhìn Thượng Quan Lâm biến từ một tỉnh táo thành bộ dáng ngơ ngác như hiện tại, mà tất cả chỉ vì nhìn vào mắt Thượng Quan Tây Nguyệt.

Trông thấy Thượng Quan Lâm đã hoàn toàn bị mình khống chế, Thượng Quan Tây Nguyệt chớp mắt, khôi phục lại vẻ bình thường.

"Ngươi nói xem, ta là ai!"

Thượng Quan Lâm không có cảm giác, nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt tra hỏi, cứng ngắc gật đầu, đờ đẫn nhìn nàng "Không biết "

Khóe miệng Thượng Quan Tây Nguyệt nhếch lên, vươn tay phải lên vỗ vỗ gương mặt sưng đỏ của nàng, sau đó vuốt lại mái tóc rối cho nàng "Vậy ta nói cho ngươi biết, ngươi phải gọi ta là chủ nhân, thử xem, gọi thử một tiếng ta nghe xem."

Bách Lý Thần nghe thấy câu nói hài hước của Thượng Quan Tây Nguyệt, khóe miệng run rẩy một cái, sau đó tiếp tục an tĩnh nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp