Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 43-1


7 tháng

trướctiếp

Lâm An Nhàn hết nhìn Quý Văn Nghiêu, lại nhìn Phó Minh Hạo, sau đó cúi đầu không nói lời nào. 

“An Nhàn, chuyện này là sao?” Phó Minh Hạo giật mình hỏi Lâm An Nhàn, không rõ ý trong lời nói của Quý Văn Nghiêu. 

“Tiểu Húc chuẩn bị kết hôn, ba mẹ muốn sửa nhà lại mới một chút, nên hiện tại ở tạm nhà Văn Nghiêu.” 

Phó Minh Hạo nghe xong lập tức nói: “Để ba mẹ ra ngoài thuê phòng ở đi, anh sẽ trả tiền.” 

Lâm An Nhàn ngẩng đầu liếc nhìn Phó Minh Hạo nói: “Ba mẹ em hiện giờ còn nghe lời anh đề nghị sao?” 

Phó Minh Hạo nghẹn lời, cố lấy dũng khí nói với Quý Văn Nghiêu ngồi trong xe: “Văn Nghiêu, tôi vẫn luôn xem anh như anh em thân thiết nhất của tôi, anh đừng bao giờ có ý tưởng gì với với An Nhàn. Tôi biết mình không phải người chồng tốt nhưng tôi mong anh đừng phá vỡ tình cảm vợ chồng chúng tôi. Tôi cũng biết chuyện của Khúc Duyệt là có liên quan với anh nhưng tôi không trách, chỉ oán bản thân không đủ định lực nên đã làm sai. Văn Nghiêu, cậu buông tha vợ chồng tôi đi, cậu muốn dạng phụ nữ gì mà không có, trong khi tôi chỉ có mình An Nhàn, hơn nữa gia đình tôi đối xử với anh tốt như thế, anh có thể giơ cao đánh khẽ để vợ chồng chúng tôi đoàn tụ được không?” 

“Đoàn tụ? Đoàn tụ thế nào, chuyện của cậu với Khúc Duyệt giải quyết xong rồi?” Quý Văn Nghiêu tò mò hỏi.

“Tôi sẽ thuê phòng ra ngoài sống cùng An Nhàn.” 

“Phó Minh Hạo, cậu muốn lật bài ngửa tôi đây tuyệt không để ý. Nhà họ Phó các người tốt với tôi chẳng qua là do tôi ra tiền, ra sức giúp đỡ các người thôi. Tôi vốn vì An Nhàn nên mới nâng đỡ nhà họ Phó các người nhiều như thế. An Nhàn sống không tốt, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cậu muốn thuê phòng sống riêng, ý kiến này không tệ. Nhưng ba mẹ An Nhàn chấp nhận sao? Người nhà của cậu chấp nhận sao? Và cậu cũng nên suy nghĩ lại cho thật kĩ, cậu ra bên ngoài thuê nhà, tiền từ đâu mà có? Giữa tôi và cậu hoàn toàn không hề có tình cảm huynh đệ gì cả đừng nhận lầm!” 

Phó Minh Hạo đỏ mặt: “Tôi biết tiền hiện nay tôi kiếm được đều nhờ công lao của anh, nên chuyện giữa anh và An Nhàn tôi sẽ không nói với người nhà tôi, tôi không muốn người nhà thương tâm hơn. Hơn nữa về sau, tôi sẽ không để nhà tôi phiền lụy tới anh, càng không nhận sự giúp đỡ của anh!” 

Quý Văn Nghiêu nở nụ cười: “Cậu thích thì cứ nói cho thỏa mãn, không sao cả, nhưng tôi khá là thích người nhà của anh, dù sao gần gũi lâu cũng nảy sinh tình cảm mà, đúng không. Đương nhiên tôi sẽ không ngại mà giúp họ. Theo tôi thấy trước mắt cậu nên xử lý tốt quan hệ với Khúc Duyệt, chờ xử lý xong hãy tính đến bước tiếp theo, có đúng không?” 

Quý Văn Nghiêu nói xong lại nhìn Lâm An Nhàn: “An Nhàn, còn không lên xe!” 

Lâm An Nhàn hoảng sợ, tuy do dự một chút nhưng vẫn mở cửa lên xe. 

“Minh Hạo, anh về trước đi, hiện tại mọi chuyện đang rối tung cả lên, em cũng cần thời gian suy nghĩ.” 

Phó Minh Hạo gật đầu: “An Nhàn, anh tin em vì thế em cũng phải tin anh, tất cả mọi chuyện hiện nay em cứ coi như là khảo nghiệm giữa hai ta, anh nhất định sẽ cho em câu trả lời thích đáng.” 

Quý Văn Nghiêu cúi người giúp Lâm An Nhàn thắt dây an toàn, sau đó cười nói: “Phó Minh Hạo, nói miệng cũng vô dụng thôi, có bỏ thì mới có, cậu hẳn là hiểu được điểm này.” 

Phó Minh Hạo nắm chặt nắm đấm cố kiềm chế lửa giận.

“Văn Nghiêu, cho dù thế nào An Nhàn vẫn là vợ tôi, cậu cũng nên tôn trọng tôi.” 

“Tôi cũng rất muốn tôn trọng cái danh nghĩa vợ chồng mà cậu không ngừng đặt trên khóe miệng như thế này, chỉ là, tôi cực kì muốn xem thử, cậu có thể đè nén được đến khi nào.” 

“Không rõ anh có ý gì, nhưng tôi sẽ đè nén, nhẫn nhịn vì An Nhàn, tôi không muốn cô ấy khó xử.” 

Quý Văn Nghiêu sau khi cài dây an toàn cho Lâm An Nhàn xong, đặt tay trên tay lái, mỉm cười nhìn Phó Minh Hạo: “Tất nhiên tôi cũng sẽ không làm An Nhàn khó xử, vì thế tôi mới quyết định tất cả mọi chuyện giùm cô ấy! Thí dụ như chuyện thắt dây an toàn này, tôi không cần biết cô ấy có đồng ý hay không đều sẽ luôn thắt giùm cho cô ấy. Phó Minh Hạo, nói bằng miệng thì có vẻ dối trá quá, còn hành động như tôi mới thực sự suy nghĩ cho An Nhàn, đây là sự khác nhau giữa tôi và cậu, hiểu chưa?”

Quý Văn Nghiêu nói xong, đóng cửa xe “rầm” một cái, nhanh chóng lái xe đi. 

Phó Minh Hạo nhìn xe Quý Văn Nghiêu chạy càng lúc càng xa, cơn tức trên mặt lập tức biến mất một cách nhanh chóng, sau đó cười cười rồi bỏ đi. 

---

Quý Văn Nghiêu nhìn Lâm An Nhàn nói: “Hôm nay em thật ngoan.” 

“Em không muốn lên xe thì anh sẽ dễ dàng buông tha cho em sao? Em không muốn huyên náo làm mọi người chú ý.” 

Quý Văn Nghiêu nghe xong, cười rộ lên: “Ôi chao, biết suy nghĩ nhiều thế cơ à? Hiện tượng tốt, để xem sau này em có trở nên thông minh hơn không.” 

“Em không phải đứa ngốc, chỉ số thông minh cũng không có vấn đề, anh không cần châm chọc em như thế.” Vốn đang rất cảm động vì sự so sánh của chuyện thắt dây an toàn cho mình vừa rồi của Quý Văn Nghiêu vì câu này mà biến mất không còn dấu tích. 

“Anh cũng không muốn châm chọc em, anh thật lòng mong em có thể sử dụng tốt chút lí trí trong cái đầu cứng như đá đó của em.” 

Lâm An Nhàn đẩy mặt Quý Văn Nghiêu đang áp sát vào mặt mình ra. 

“Lo mà lái xe đi, đừng làm những động tác nguy hiểm như vậy?” 

Quý Văn Nghiêu ngả ngớn nói: “Nguy hiểm cái gì, thực không kiến thức.” 

Lâm An Nhàn không muốn nói chuyện tào lao với Văn Nghiêu, im lặng mặc kệ anh ta. 

Sau khi đỗ xe vào gara, Quý Văn Nghiêu vẫn ngồi im không nhúc nhích. 

Lâm An Nhàn kỳ quái nhìn Quý Văn Nghiêu, không hiểu tại sao anh ta vẫn không mở cửa: “Anh muốn làm gì vậy, sao vẫn chưa mở cửa?” 

Quý Văn Nghiêu chậm rãi xoay người, suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi mới nói: “Anh nghĩ anh phải dạy em cái gì mới là động tác nguy hiểm.” 

Lâm An Nhàn chưa kịp hiểu những lời này là có ý gì, đã bị Quý Văn Nghiêu như hổ đói nhào tới đè ép. 

“Anh bị điên rồi! Nơi này có camera, anh mau đàng hoàng lại đi.” Lâm An Nhàn mới hiểu Quý Văn Nghiêu âm mưu cái gì. 

Quý Văn Nghiêu cười đầy quỷ quái: “Yên tâm đi, anh quan sát mấy ngày rồi, đây là góc chết, hơn nữa kính xe làm màn mờ nên người bên ngoài nhìn vào không thấy được, lâu rồi không làm, hiện tại em lại ở cùng ba mẹ, trừ lúc này thì kiếm đâu ra cơ hội nữa!” 

Rõ ràng là mặt dày lấy cớ để thỏa mãn ham mê biến thái của mình, Lâm An Nhàn không muốn để anh đạt được như ý nguyện, lập tức ngồi thẳng dậy, chống đẩy gây khó dễ cản trở Quý Văn Nghiêu. 

Ai ngờ, lưng ghế đột nhiên bật ra sau làm Lâm An Nhàn mất trọng tâm ngã theo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp