Thực Hoan Giả Yêu

Chương 172-8: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cò Lười

"Đúng rồi, cuối tuần Tư Phạm trở về."Hàn Thu Dương nhớ tới chuyện chính, trình bày sự việc nói: "Giáo sư cũng muốn trở về, đúng dịp mấy người chúng ta họp mặt! Tối qua Tô Lê nghe nói có tụ tập, vui đến phát rồ rồi."

"Được."Sở Kiều đồng ý ngay, cô cũng rất nhớ nhung giáo sư và Quý Tư Phạm.

Quả nhiên Quý Tư Phạm vẫn là Quý Tư Phạm sáng suốt biết nhìn xa trông rộng.Chỉ với thời gian ba năm, anh dùng số tài sản còn dư lại ban đầu, hôm nay sáng tạo ra vương quốc của riêng mình.

Quý Tư Phạm tự mình sáng lập ra công ty Đào thị, ba tháng trước chính thức niêm yết trên thị trường. Thành công của anh đã khẳng định anh đã hoàn toàn thoát ra khỏi những tăm tối.

Quý Tư Phạm đứng dưới ánh mặt trời, giống như công tử văn nhã, ôn nhuận như ngọc năm ấy

Tiễn Hàn Thu Dương đi, Sở Kiều dựa người ở trên ghế, ánh mắt hơi trống rỗng. Nhớ tới Quý Tư Phạm, cô sẽ nhớ tới người kia.

Thân thể Sở Hoành Sanh mấy năm này không tốt, nửa năm trước ông đột nhiên xuất huyết não lần thứ hai, hai chân hoàn toàn mất đi khả lực đi lại.

Gần đây cha cô kiểm tra sức khoẻ tổng quát, kết quả kiểm tra cũng không mấy lạc quan.

Trong lòng Sở Kiều vẫn có một bí mật, cô suy nghĩ có phải hay không nên nói cho ông biết?!

Điện thoại di động trên bàn bỗng nhiên vang lên, Sở Kiều thấy số điện thoại thì bấm nghe, nghe giọng vú nuôi nói chuyện: "Thiếu phu nhân, Đóa Đóa chờ cô ở dưới lầu."

Lúc này, tại sao con bé lại đến?

Sở Kiều nhìn đồng hồ một chút, đúng lúc là thời gian nghỉ trưa, cô chào cô thư ký, đi vào thang máy đi xuống lầu.

"Mẹ!"

Quyền Gia Nam thấy mẹ đi xuống, chân ngắn chạy từng bước nhỏ tới, ôm lấy đùi mẹ: "Đóa Đóa rất nhớ mẹ."

Sở Kiều khom lưng ôm con bé lên, không khỏi cười khẽ. Quỷ nha đầu này mỗi lần nói như vậy, thế nào cũng có đòi hỏi!

"Nói xem, lần này là muốn cái gì?"Một câu Sở Kiều đã vạch trần tâm tư của con gái.

Quyền Gia Nam ngẩng mặt cười híp mắt, quay về phía mẹ cười thật tình cảm: "Mẹ, tháng sau Đóa Đóa phải đi nhà trẻ á..., có thể mua một cái váy mới hay không, giống như váy yếm của chị gái vậy?"

Bình thường Sở Kiều cũng không chìu chuộng con gái, bởi vì ông bà cha mẹ trong nhà, đã muốn cưng chiều con bé lên tận trời cao. Cưng chiều đến mức muốn ngôi sao không dám cho mặt trăng. Nếu như cứ như vậy sẽ thành đứa trẻ kiêu căng, đối với trưởng thành của con bé sẽ không phải là điều tốt. 

Tháng sau Quyền Gia Nam được ba tuổi, muốn đi nhà trẻ. Con gái đưa ra mong muốn này, cũng không quá đáng, Sở Kiều đồng ý gật đầu một cái.

"Làm sao chỉ một mình con tới?"Sở Kiều ôm con gái lên xe, thuận miệng hỏi con.

Quyền Gia Nam rúc vào trong ngực mẹ, nũng nịu nói: "Con không muốn bà nội đi cùng, mỗi lần bà đi cũng sẽ mua nhiều quần áo cho Đóa Đóa. Nhưng mẹ nói qua, mỗi lần Đóa Đóa chỉ có thể mua một bộ quần áo."

"Thật là ngoan!"Sở Kiều hài lòng cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt con gái.

Tài xế lái xe đến Trung tâm Bách Hóa, Sở Kiều dắt tay con gái bé nhỏ xuống xe, đi thang máy tới lầu ba chỗ bán thời trang trẻ em.

Con gái thích váy công chúa màu trắng, Sở Kiều cảm thấy mỗi bé gái đều sẽ có ước muốn như vậy. Cho nên cô tự mình chọn cho con gái váy lưới màu trắng rất đẹp.

Trong quá trình mua váy, Sở Kiều suy nghĩ sâu xa. Hiện nay thời trang trẻ em có triển vọng phát triển rất tốt, Thời Nhan nên mở rộng thêm con đường thời trang trẻ em, không lâu nữa, con gái của cô cũng có thể mặc quần áo do chính tay cô thiết kế.

Mua váy cho con gái xong, Sở Kiều dẫn con gái đi đến chỗ bán trang phục nữ ở lầu hai. Tô Lê thích đẹp, sau khi mang thai thân hình béo lên, mỗi lần gọi điện thoại đều than phiền với cô.

Sở Kiều có lòng chọn cho cô vài bộ quần áo dành cho phụ nữ mang thai, thật đúng tiêu chuẩn một người mẹ. Mặc dù trước kia Hàn Thu Dương nhận nuôi Hàn Nhất Hứa, nhưng cô và Tô Lê chung sống rất hoà hợp, hai người thân thiết như hai mẹ con ruột thịt. Mỗi lần Tô Lê ra ngoài về đều mang về cho cô bao lớn bao nhỏ. Nhìn thấy người khác là nói, con gái của tôi đẹp không! Mà Hàn Nhất Hứa cũng đổi giọng gọi mẹ của cô là mẹ, người ngoài ai cũng nhìn ra họ không có quan hệ máu mủ.

Sở Kiều chọn xong y phục ra tính tiền, chỉ trong thời gian ngắn, con gái bên cạnh đã không thấy tăm hơi.

" Đóa Đóa ——"Sở Kiều cực kỳ sợ hãi, vội vàng chạy quanh cửa hàng, nóng lòng sốt ruột.

"Dì ơi, váy trên người dì nhìn rất đẹp."

Sau lưng vang lên một giọng trẻ con non nớt, Sở Kiều liếc mắt nhìn thấy con gái, vội vàng quay người lại.

Một vị phu nhân đang mặc thử quần áo, nhìn thấy một tiểu cô nương dáng dấp đáng yêu, nhịn không được cùng cô bé nói chuyện: "tiểu bảo bảo, con cảm thấy dì mặc bộ này có đẹp không?"

"Đẹp ạ!" Mắt cô bé nhà họ Quyền đen nhánh tỏa sáng lấp lánh, mặt tự hào: "Dì mặc rất đẹp! Hơn nữa cái váy này, là do mẹ con thiết kế ạ!"

"Ha ha ——" Khuôn mặt vị phu nhân kia lộ ra tươi cười, đưa tay sờ đầu, nói: "Thật đáng yêu."

Vị phu nhân ấy cầm cái váy đưa cho nhân viên bán hàng: "Tôi mua cái này."

"Đóa Đóa!"

Sở Kiều nắm lấy tay con gái kéo lại bên cạnh mình, tức giận nói: "Con làm sao có thể chạy lung tung một mình."

Quyền Gia Nam cười giơ tay lên, chỉ cho Sở Kiều nhìn: "Mẹ ơi, dì kia mua cái váy là thiết kế của mẹ, 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp