Thực Hoan Giả Yêu

Chương 172-6: Thiếu


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cò Lười

Anh ta tiến lên một bước, lướt qua Phùng Thiên Chân, đứng ở trước mặt của cô: "Bởi vì mỗi năm em vẫn đối với anh rất tốt, cho nên như một thói quen anh không chút kiêng kỵ tiếp nhận lòng tốt của em, chấp nhận yêu em, cho tới bây giờ cũng không có hồi đáp cho em, hoàn toàn không có nghĩ đến cảm nhận của em! Thiên Chân, xin lỗi, là anh không tốt!"

Môi Phùng Thiên Chân nhấp nhẹ, chậm rãi cúi đầu, không nhìn anh ta.

"Nhưng bây giờ, anh biết mình đã sai rồi."Trì Việt muốn đưa tay kéo tay cô, nhưng lại thấy Phùng Thiên Chân sợ hãi tránh ra.

Gương mặt tuấn tú của anh trầm xuống, ngực cảm thấy khó chịu.

"Em có lý do để hận anh!" Đôi môi mỏng của Trì Việt mím nhẹ, trầm giọng nói: "Là anh trước đây lãng phí tình cảm của em."

Phùng Thiên Chân cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mũi chân, "Trì Việt, bây giờ nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta không phải rất tốt sao? Anh có cuộc sống của anh, em có cuộc sống của em, hãy để cho chúng ta giống như những người bạn."

"Không cần!"

Trì Việt đột nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực, cự tuyệt nói: " Phùng Thiên Chân, anh không muốn chỉ làm bạn bè với em."

Người trong ngực vùng vẫy một hồi, hai tay Phùng Thiên Chân đẩy lồng ngực của anh ta, giọng nói tức giận: "Trì Việt, anh buông em ra!"

Viền mắt của cô ngấm nước, trái tim Trì Việt mềm nhũn, buông tay ra.

Phùng Thiên Chân tức giận trừng mắt nhìn anh ta, ngực không ngừng phập phồng.

"Thiên Chân, có nhớ khi còn bé chúng ta thường chơi trò chơi không?"

Trì Việt đổi sắc mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười. Anh khẽ cúi người xuống, hướng về phía Phùng Thiên Chân nói: "Lên đây, anh cõng em."

Vuốt vuốt cổ tay bị đau do anh ta nắm, vẻ mặt Phùng Thiên Chân nghi ngờ: "Không, em muốn đi sân bay."

"Sẽ không làm lỡ chuyến bay của em."Trì Việt nâng môi lên, híp đôi mắt đào hoa hẹp dài: "Đi lên nhanh một chút."

Phùng Thiên Chân thở dài, thầm nghĩ chỉ muốn đuổi anh ta di nhanh một chút. Cô bất đắc dĩ đưa tay ôm cổ của anh ta, cả người leo lên trên lưng của anh ta.

"Đi thôi!"

Trì Việt dễ dàng cõng cô lên, chỉ cảm thấy người sau lưng so với trong trí nhớ của anh, hình như nặng hơn một chút.

"Phùng Thiên Chân, em có cần giảm cân không?"Trì Việt cõng cô đi quanh sân, cười nhạo.

Sắc mặt Phùng Thiên Chân trầm xuống, giơ tay lên hướng lưng anh ta đánh: "Im miệng."

Khi còn bé trong sân lớn này, bọn họ cùng những đứa trẻ khác thường tụ tập lại chơi đùa. Lúc đó, Phùng Thiên Chân thích nhất làm cho Trì Việt cõng mình, cùng anh chơi trò Trư Bát Giới cõng vợ. Mỗi lần Trì Việt cõng cô, những đứa trẻ chung quanh đi theo một đoàn giễu cợt. Sau này lớn hơn chút nữa, Trì Việt dần dần hiểu được ý nghĩa của việc ấy, không còn cõng qua Phùng Thiên Chân nữa.

"Còn nhớ rõ khi chúng ta còn bé sao?" Trì Việt cõng cô đi, nhẹ giọng hỏi.

Phùng Thiên Chân ánh mắt tối sầm, khóe miệng hiện lên một nụ cười chua xót: "Không nhớ."

"Ha ha......"

Trì Việt thấp thấp cười một tiếng, hiển nhiên cũng không thèm để ý lời của cô. Anh ta kéo Phùng Thiên Chân lên lưng mình, nói: "Thiên Chân, từ nhỏ đến lớn em đều quay quanh ở bên cạnh anh,ăn chung mỗi ngày, cùng nhau chơi đùa, ngủ chung. Cho nên anh đã quen với sự tồn tại của em, trong lòng luôn ngầm thừa nhận em cần phải ở bên cạnh của anh. Cho dù anh vui vẻ hay không vui thì em cũng không rời bỏ anh mà đi. Sau này khi chúng ta trưởng thành, em ngày ngày ở bên cạnh anh, anh lại cảm thấy rất ghét, ghét cả ngày bị em vây quanh có cảm giác bức bách. Anh nghĩ muốn tự do, muốn kích thích, thậm chí muốn một người phụ nữ khác ngoài em."

Phùng Thiên Chân nằm trên người hắn, vẻ mặt trầm xuống, tầm mắt xuyên qua bờ vai của hắn, rơi lên một nơi không biết tên nào đó.

"Anh chưa từng nghĩ đến muốn kết hôn, cũng không nghĩ tới sẽ yêu một người con gái." Bước chân Trì Việt chậm lại, híp đôi mắt đào hoa hẹp dài: "cho đến khi cha anh ngoại tình, mỗi ngày anh nhìn thấy mẹ anh lấy nước mắt rửa mặt, nhìn thấy người phụ nữ mà vì bà ta cha anh muốn ly hôn mẹ anh, vậy là không cần cái nhà này!"

"Thiên Chân, em có biết lúc đó anh nghĩ gì không?"

"Nghĩ gì?"

Phùng Thiên Chân hít mũi một cái, nhẹ giọng hỏi anh ta.

"Tôi chỉ nghĩ rằng, có phải đức hạnh của tôi được được di truyền từ Trì Quân Lương hay không?" Môi mỏng của Trì Việt nhếch lên, nở nụ cười châm chọc.

Phùng Thiên Chân hung hăng lườm anh, buồn bực nói: "đúng là biện minh."

"Không phải lấy cớ, "Trì Việt cõng cô đi từ từ, giọng nói nhẹ nhàng: "Thiên Chân, mẹ anh hay nói với anh một câu: bà nói Trì Việt, trên đời này người mẹ đau lòng nhất là con, nhưng trên đời này người yêu con nhất là Phùng Thiên Chân! Nếu như bỏ lỡ Phùng Thiên Chân, đời này đến chết, con không thể nào tìm lại được người con gái nào yêu con giống như cô ấy!"

Phùng Thiên Chân giật mình, đôi môi mọng đỏ mím chặt lần nữa.

"Nếu là trước kia anh sẽ không để lời nói của mẹ anh ở trong lòng, nhưng bây giờ, anh hiểu được ý nghĩa trong lời nói của bà ấy."Trì Việt dừng chân một chút, giọng nói 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp