Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 84-1: Lòng người bạc bẽo (1)


...

trướctiếp

“Người vừa đi vào, không phải Giang Tiểu Lâu sao?” An Vương phi muốn kêu đau, lại bị ánh mắt của Khánh Vương phi làm kinh hãi.

Tì nữ nhắc nhở: “Vương phi, Khánh Vương phi nói là vị tiểu thư đứng chung với Giang Tiểu Lâu.”

“Là cô ta sao.” Lúc này Khánh Vương phi mới chợt hiểu, Khánh Vương phi vội hỏi tới: “Cô ta là ai, bao nhiêu tuổi, từ đâu đến?”

An Vương phi đau đến xót ruột, vội hất tay của bà ra, cúi đầu nhìn thấy đã đỏ bừng, không nhịn được vẻ nghi ngờ: “Tỷ tỷ làm sao vậy, sao lại kích động như vậy?”

Khánh Vương phi si ngốc nhìn nơi Ly Tuyết Ngưng biết mất: “Ta cảm thấy cô gái đó khá giống với Tuyết Nhi, muội nhìn đi, dưới mắt cô ta cũng có một nốt ruồi, nhìn giống hệt với Tuyết Nhi, chính là ở đây.” Bà vừa nói, vừa chỉ vào khóe mắt.

An Vương phi nở nụ cười: “Muội thấy là tỷ nhớ Tuyết Nhi tới điên rồi, bao nhiêu năm qua đã nhận sai không biết bao nhiêu người, cứ thấy cô nương trẻ tuổi trên đường là đuổi theo, có lần nào mà đúng người chứ? Tỷ còn như vậy, người ta sẽ không nghĩ là tỷ nhớ thương con quá độ, mà là tỷ bị điên rồi.”

“Điên thì điên, nó là con ruột của ta, bây giờ lưu lạc bên ngoài không biết gặp phải tao ngộ gì, ta nhất định phải hỏi rõ ràng.” Nói xong bà liền muốn xuống xe, An Vương phi vội vã ngăn cản nói: “Tỷ tỷ, bây giờ tỷ đi sẽ dọa người ta, như vậy đi, muội sẽ thay tỷ hỏi thăm cẩn thận, xem vị cô nương này là người thế nào, tại sao lại đi cùng Giang Tiểu Lâu.”

Hiệu suất của An Vương phi rất cao, chỉ chốc lát sau tì nữ đã dẫn đến một người, hắn là tạp dịch trong tửu lâu, nghe nói có quý phụ muốn gặp, hắn không khỏi có chút thấp thỏm. An Vương phi nói: “Ngươi không cần căng thẳng.” Nói xong bà ra hiệu cho tì nữ bên người, sau đó mới hỏi: “Hai người vừa đi vào, ngươi có biết không?”

Tạp dịch có chút kỳ quái nhìn hai vị quý phụ, thật lâu mới thấp thỏm nói: “Người đi phía trước là chủ nhân của tửu lâu, người kia là hảo tỷ muội của nàng, họ Ly, tiểu nhân chỉ biết như vậy thôi.”

“Hai người họ luôn đi cùng nhau sao?”

“Vâng, Ly tiểu thư thường đi cùng tiểu thư đến đây xem xét tình hình, nghe nói hai người đều đang ở tạm trong Tạ phủ.”

Sắc mặt An Vương phi từ từ trở nên nghiêm nghị, quay đầu nhìn Khánh Vương phi nói: “Tỷ tỷ, làm sao đây?”

Khánh Vương phi cắn răng: “Vậy thì bắt tay từ Tạ phủ.”

An Vương phi than nhẹ một tiếng, Khánh Vương phi vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng không từ bỏ thì làm sao, Khánh Vương cũng đã xem đứa con này như đã chết rồi, ra lệnh không được tìm kiếm nữa, dường như chưa từng có đứa con này, chỉ có bà một mực cố chấp…

Xe ngựa hào hoa phú quý rời đi, mang theo bụi mù cuồn cuộn.

Giang Tiểu Lâu từ bên trong đi ra, tạp dịch lập tức thay đổi biểu hiện mờ mịt trên mặt, mỉm cười hành lễ với Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu thư, hai quý phụ lúc nãy cố ý tới hỏi tiểu nhân chuyện về Ly tiểu thư.”

“Hỏi Tuyết Ngưng?” Giang Tiểu Lâu khẽ cau mày, chẳng lẽ An Vương phi muốn ra tay với Ly Tuyết Ngưng? Nhưng… hình như lại không đúng. Nàng dặn dò cho tên tạp dịch đó tiền thưởng, rồi lại quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên chiếc xe ngựa kia đúng lúc có một quý phụ trung niên đưa mặt ra nhìn dò xét, ánh mắt chạm phải ánh mắt Giang Tiểu Lâu.

Thư phòng.

Tạ Khang Hà nhìn Giang Tiểu Lâu, cười nói: “Nha đầu này đúng là dọa cho ta sợ chết khiếp.”

Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Bá phụ, thực sự là xin lỗi, Tiểu Lâu lỗ mãng, làm cho người phải lo lắng.”

Tạ Khang Hà thấy biểu hiện của Giang Tiểu Lâu, biết này không hề để chuyện này trong lòng, không khỏi lắc đầu thở dài: “Tiểu Lâu à, nếu muốn cho An Vương phi triệt để hết hy vọng, ngăn chặn chuyện này lại xảy ra, thì phải tìm được một nơi nương tựa tốt. Một cô nương xuất đầu lộ diện như vậy, trước sau gì bá phụ cũng không an lòng.”

Giang Tiểu Lâu biết Tạ Khang Hà muốn nhắc lại chuyện cũ, chỉ cười không đáp.

Cái gọi là duyên phận, phải có tình ý với nhau mới có thể tiếp tục, người không tim không phổi như Giang Tiểu Lâu, người hững hờ như Tạ Liên Thành, hôn sự này không thể thành được. Tạ Khang Hà trái lo phải nghĩ, nếu Giang Tiểu Lâu không thích Tạ Liên Thành, thật ta Tạ Ỷ Chu cũng không tệ, nhân tiện nói: “Nếu con không thích Liên Thành, thì tính tình Ỷ Chu cũng dễ tiếp xúc hơn…”

Rõ ràng là cố níu kéo, bá phụ cũng quá khoa trương rồi. Giang Tiểu Lâu cười nhạt, gần đây nhị công tử thường ngẫu nhiên gặp nàng ở hoa viên, nếu nói không nhìn ra tâm ý của đối phương thì nàng thật quá ngốc rồi, nhưng nàng đối với công tử của Tạ gia thật sự không có cảm giác gì, liền trực tiếp từ chối: “Bá phụ, trạch viện đã tu sửa gần xong, con sẽ nhanh chóng cùng Tuyết Ngưng dọn qua đó, hoan nghênh người đến làm khách bất cứ lúc nào.”

Tạ Khang Hà vừa nghe liền biết nàng đang khéo léo từ chối, vừa muốn nói gì bỗng nhiên ho khặc khặc hai tiếng, lời nói bị gián đoạn. Giang Tiểu Lâu thân thiết nhìn hắn: “Bá phụ, bệnh ho của người vẫn chưa đỡ sao?”

Khí sắc của Tạ Khang Hà còn tệ hơn trước: “Nửa tháng này vẫn luôn ho khan, sau khi uống thuốc của đại phu được hai ngày thì coi như đã hết ho, tưởng rằng là ổn, không ngờ hôm qua mới xem sách một chút liền cảm thấy hụt hơi hoảng loạn, haiz, tuổi của bá phụ cũng lớn rồi.”

Giang Tiểu Lâu an ủi: “Bá phụ năm nay bao lớn chứ, sao lại nói mình già, Dương Các lão còn lớn hơn người khoảng mười tuổi, có lúc bệ hạ còn ngầm khuyên ông ấy nghỉ hưu, ông ấy còn không thèm để ý, cứ làm theo ý mình.”

Tạ Khang Hà không nhịn được nở nụ cười: “Trên đời này chỉ có Các Lão dám chống đối bệ hạ như vậy, cũng nhờ bệ hạ khoan dung, nếu đổi thành người khác chỉ sợ sẽ thật sự đuổi ông ấy đi xa mới chịu.”

Nói đến Dương Các lão này, quả thật là nhân vật đáng gờm, trước kia hoàng đế nhất thời ham mê mỹ sắc, Các Lão xông hẳn vào tẩm cung lôi hoàng đế từ trên giường xuống, nhất định bắt phải vào triều, hoàng để dở khóc dở cười, muốn mắng không được muốn đánh không xong, chỉ có thể mong chờ Các Lão có lúc nghĩ không thông suốt sẽ cáo lão hồi hương. Dĩ nhiên, người khác không thể có đặc quyền này, lão thần có thể khiến hoàng để đối đãi đặc biệt, cũng chỉ có một mình Dương Các lão. Đo là lý do Giang Tiểu Lâu phí nhiều công sức trên người Dương Các lão, nàng có thể không e ngại An Vương, không sợ Tần phủ, thậm chí không chút để ý Thái tử, mấu chốt nhất chính là có thể leo lên được cây cổ thụ Dương Các lão.

Tạ Khang Hà đứng dậy tiễn Giang Tiểu Lâu ra ngoài, còn chưa đi được hai bước đã thấy cả người vô lực, đầu nặng nề, không khỏi lảo đảo một cái.

“Bá phụ, người sao vậy?”

Tạ Khang Hà muốn nhìn rõ Giang Tiểu Lâu, lại cảm thấy đồ đạc bốn phía đều xoay vòng vòng.

"Bá phụ!"

Tạ Khang Hà nắm cánh tay Giang Tiểu Lâu, miễn cưỡng ngồi xuống ghế, nhưng mệt đến thở hồng hộc. Giang Tiểu Lâu lập tức dặn dò hai tì nữ canh giữ ngoài cửa: “Mau đi mời đại phu tới, đi đi.”

Vương di nương đang ở trong nhà dặn dò quản gia làm việc, nghe nói Tạ Khang Hà có bệnh liền lập tức chạy đến, sau khi vào cửa, chỉ thấy Tạ Khang Hà đang dựa vào ghế, uể oải, sắc mặt tái nhợt, không khỏi bước lên hỏi: “Lão gia, ông làm sao vậy?”

Giang Tiểu Lâu nói: “Con và bá phụ đang nói chuyện, người lại nói hụt hơi khó thở, đứng không vững…”

Vương Bảo Trân lập tức hoảng hốt: “Hôm qua lúc ngủ không phải đã nói là đỡ hơn rồi sao, sao hôm nay lại nghiêm trọng như vậy?”

“Lưu đại phu đã tới chưa? Mau mời ông ấy đến.” Vương Bảo Trân gấp đến độ chảy mồ hôi, tay chân lạnh lẽo, vội dặn dò tì nữ.

Lưu Cương là danh y ở kinh thành, cũng là đại phu Tạ Khang Hà tin dùng nhiều năm qua. Lưu đại phu nhanh chóng đến, chẩn mạch cho Tạ Khang Hà, xem qua đầu lưỡi của hắn, trầm tư một lúc mới lên tiếng: “Lưỡi có vết ố vàng, trong màu vàng có xanh… bây giờ đang là mùa đông, khí hậu bên ngoài lạnh giá, mà tâm hỏa của Tạ lão gia quá vượng, ưu tư quá mức, ta nghĩ đây là do nóng lạnh xung đột, nhiệt trong người không tiêu tán gây nên.”

Trên mặt Vương di nương lo lắng, tràn đầy thân thiết: “Bệnh của lão gia có đáng ngại không?”

Lưu đại phu lắc đầu một cái: “Sáng nay ta có nhận hai bệnh nhân, bệnh trạng cũng giống nhau, không đáng ngại, thời tiết này là như vậy, ta kê hai thang thuốc, nhất định sẽ nhanh chóng hết bệnh.”

Tì nữ chuẩn bị giấy bút, Lưu đại phu kê toa, tươi cười đưa cho Vương di nương nói: “Đi bốc thuốc theo toa này, toát mồ hôi ra là khỏe.”

“Đa tạ Lưu đại phu.” Trên mặt Vương di nương lúc này mới lộ ra vẻ nhẹ nhõm, dặn dò tì nữ đưa tiền chẩn bệnh, miệng nói: “Chút tiền thù lao không đáng là gì, nếu lão gia khỏe lại ta sẽ bày tiệc cảm ơn.”

Vương di nương cũng không cần nha hoàn động thủ, tự mình bắt một cái lò lửa ở ngoài hành lang, canh giữ lò thuốc, lại hầu hạ Tạ Khang Hà uống thuốc. Từ đầu tới cuối bà luôn ở bên cạnh Tạ Khang Hà, vừa đút thuốc vừa trò chuyện với Tạ Khang Hà, để cho hắn không thấy cô đơn.

Giang Tiểu Lâu đặt ở trong mắt, không khỏi âm thầm gật đầu. Vương di nương là một nữ tử có tâm kế, nhưng lòng quan tâm của bà đối với Tạ Khang Hà lại xuất phát từ nội tâm. So ra, Tạ phu nhân là thê tử kết tóc, cả ngày chỉ biết ăn chay niệm Phật, ngay cả trượng phu bệnh nặng cũng xem đó là chuyện bình thường, đúng là kỳ quái. Nén nỗi băn khoăn trong lòng xuống, Giang Tiểu Lâu nói: “Bá phụ có đỡ hơn chưa?”

Vương di nương đắp mền cho Tạ Khang Hà, mới quay lại nói: “Hình như có ra mồ hôi, chắc là không sao, Giang tiểu thư quay về nghỉ ngơi đi, cũng không còn sớm nữa.”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện sắc trời đã gần đen, gật đầu nói: “Nếu có gì cần, thì gọi con bất cứ lúc nào cũng được.”

Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu nghe nói Tạ Khang Hà đã khá hơn rất nhiều, cảm thấy yên lòng, theo thông lệ đi kiểm tra cửa hàng của mình. Đến chạng vạng khi quay trở về, chuyện đầu tiên là đi thăm Tạ Khang Hà.

Con cái trong Tạ gia đều ở phòng khách chờ, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, Tạ Liên Thành đã biết nàng muốn hỏi gì, liền nói: “Di nương nói phụ thân đã toát mồ hôi cả người, đỡ hơn trước rồi, chắc là không sao nữa, nàng không cần lo lắng.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười gật đầu, Tạ Hương kỳ quái hỏi: “Tiểu Lâu, hôm qua là ngươi phát hiện phụ thân không khỏe sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, vẻ mặt trầm ổn: “Không sai, ta đang cùng bá phụ nói chuyện, đột nhiên người té xỉu.”

Gương mặt xinh đẹp của Tạ Hương lộ ra nét suy tư: “Nói chuyện, phụ thân gọi ngươi nói chuyện gì vậy? Hai người giống như có rất nhiều chuyện để nói.”

Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười gằn, Tạ Hương này không có bản lãnh gì, chỉ có nghi thần nghi quỷ là đệ nhất thiên hạ. Đã nói với nàng ta bao nhiêu lần, Giang Tiểu Lâu nàng không thèm tài sản của Tạ gia, tại sao còn phòng bị như vậy? Nhưng mà, bị chó điên cắn một cái, nàng cũng không có tâm tình cắn trả lại. Đẳng cấp của đối phương quá thấp, nàng không có hứng thú tranh luận, chỉ ngồi xuống hờ hững nâng chén trà, nhẹ nhàng thổi một cái.

Tạ Hương còn muốn nói, Tạ Liên Thành đã nhàn nhạt nhìn Tạ Hương một cái, trong ánh mắt như có mang một tầng sương lạnh.

Tạ Hương không dám cao giọng chất vấn, chỉ cúi đầu lầm bầm nói: “Muội chỉ nói thật thôi, phụ thân cứ như rất thích Giang Tiểu Lâu, cứ hai ba ngày lại gọi vào nói chuyện riêng, người không biết còn tưởng họ mới là cha con ruột.”

Nhị thiếu gia Tạ Ỷ Chu thờ ơ nói: “Hương Nhi, cũng không thể nói vậy, Tiểu Lâu có thể chơi cờ với phụ thân, bàn chuyện làm ăn, tán gẫu giải khuây, còn muội thì biết cái gì? Muội chỉ biết quần áo trang điểm, son phấn, phụ thân hỏi cái gì muội cũng không biết, nếu ta là phụ thân, cũng không có hứng thú nói chuyện với muội.”

Tạ Ỷ Chu vừa mở miệng, Tạ Hương liền trở nên ngượng ngùng.

Nhị thiếu gia nói không sai, Tạ Hương ngoại trừ quan tâm son phấn của mình có đủ hay không, trang sức thời thượng đang lưu hành là gì, những cái khác toàn bộ đều không hiểu, đều không biết, nhưng nữ nhi bình thường đều là như vậy, những người khác thì có gì giỏi hơn nàng? Phụ thân vừa ý Giang Tiểu Lâu như vậy, trong lòng Tạ Hương thấy không phục.

Một người có thể ngu xuẩn, nhưng không thể không tự biết bản thân mình.

Tạ Liên Thành hơi nheo mắt, không muốn nhìn gương mặt như tên hề của Tạ Hương. Hắn không ngờ con gái Tạ gia lại không ra gì như vậy, phụ thân quả thật đã quá dung túng các nàng, khiến các nàng không biết trời cao đất rộng là gì, chỉ biết đố kỵ người khác, không có lòng học hỏi.

Tứ tiểu thư Tạ Du đang trò chuyện cùng nhị tiểu thư Tạ Nhu, đôi mắt trong trẻo của Tạ Du đang nhẹ nhàng đảo qua người Tạ Liên Thành, vẻ mặt khó nén mấy phần tình cảm. Mà ngũ tiểu thư Tạ Xuân lại tỏ rõ vẻ lo lắng, trong các cô con gái chỉ có nàng là người duy nhất thật lòng quan tâm Tạ Khang Hà, đồng thời lo lắng cho bệnh tình của hắn.

Nhị thiếu gia Tạ Ỷ Chu nói xong một câu liền ngồi xuống uống trà, lời nói của tất cả mọi người hình như đều không quan tâm tới hắn.

Chốc lát sau, Vương di nương liền bước ra ngoài, sắc mặt lo lắng sai nha hoàn đi mời Lưu đại phu. Tạ Liên Thành hỏi: “Bệnh tình của phụ thân lại trở nặng sao?”

Vương di nương gật đầu: “Phải, vừa nãy ông ấy đã ra mồ hôi, nhưng mà trán vẫn nóng rất dữ dội, sắc mặt đỏ hồng, ta không an tâm muốn mời Lưu đại phu đến xem thử.”

Tạ Liên Thành nhíu mày, nếu là bị phong hàn bình thường, chảy mồ hôi là sẽ khá hơn, nhưng sắc mặt ửng hồng, sốt cao không lùi, sợ là phong hàn đã bị biến chứng. Lúc này, Tạ Khang Hà trong phòng trong đột nhiên kêu to lên, lập tức kinh động mọi người. Bọn họ lập tức lao vào phòng, phát hiện Tạ Khang Hà đang bưng đầu, hét lớn: “Ta đau đầu, ta đau đầu quá.”

Mồ hôi lạnh của Vương di nương túa ra: “Nhanh, đi mời Lưu đại phu.”

Lưu đại phụ lại được mời đến Tạ gia, nhưng vẫn nói như cũ: “Chỉ là dược lực chưa tới, như vậy đi, ta lại kê một toa thuốc khác, ngày uống ba lần, ngày mai sẽ thấy tác dụng.”

Tạ Liên Thành tiếp nhận phương thuốc xem thử, Lưu đại phu cho thêm ích mẫu và nhân sâm vào toa thuốc cũ, hắn dừng lại chốc lát, mới trầm ngâm nói: “Phương thuốc này so với toa cũ khá giống nhau, chỉ là cho thêm hai vị, nhưng bệnh của phụ thân đã phát sinh biến hóa, lại không thể kịp thời đổi thuốc. Di nương, không thể dùng lại phương thuốc này nữa.”

Vương di nương vừa vội vừa tức: “Vậy thì phải làm sao?”

Đôi mắt Tạ Liên Thành đen nhánh như hồ sâu, nghiêm túc nói: “Đi mới Thái Vô tiên sinh, đây là cách duy nhất.”

Lúc này Tạ Liên Thành cũng đã tỉnh lại, hắn suy nhược nói: “Phụ thân chỉ bị đau đầu sốt bình thường, sao có thể kinh động Thái Vô tiên sinh, mọi người đúng là chuyện bé xé ra to.”

Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ôn nhu, âm thanh nhẹ nhàng: “Bá phụ, bây giờ người không chỉ bị sốt mà còn bị đau đầu rất nặng, Lưu đại phu không biết được lý do bệnh, chỉ nói là phong hàn bình thường, con thấy không chỉ đơn giản như vậy, Tạ công tử nói không sai, vẫn là nên mời Thái Vô tiên sinh đến xem một chút.”

Tạ Khang Hà chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu.

Nhưng người Tạ gia phái đi, lại được báo là Thái Vô tiên sinh ra ngoài hành y chưa về, chỉ có thể tay không quay trở về.

Giang Tiểu Lâu thấy vậy bèn nói: “Không bằng đi mới Phó đại phu.”

Tạ Hương nhìn lướt qua, thờ ơ nói: “Vị Phó đại phu đó ta cũng từng gặp qua, hắn mới bao lớn chứ, bản lãnh chữa bệnh hơn được Lưu đại phu sao? Cả Lưu đại phu còn không chữa được, theo ta thấy nên mời cao nhân khác thì hơn.”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu lạnh nhạt: “Tạ tứ tiểu thư, tuy rằng Phó đại phu còn trẻ tuổi nhưng y thuật là được chân truyền từ Thái Vô tiên sinh, chứng bệnh thông thường không làm khó được hắn.”

Vẻ mặt Tạ Du thong dong, ánh mắt hờ hững: “Giang tiểu thư, bệnh của phụ thân vừa nhanh vừa mạnh, nên tìm danh y đến khám, đại phu dân gian giang hồ không thể đưa vào phủ, tránh làm kéo dài bệnh tình của phụ thân.”

Giang Tiểu Lâu càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, nàng hoàn toàn suy nghĩ cho Tạ Khang Hà, không có chút lòng riêng nào, nhưng những người này đều nói lời châm chọc, nàng tội gì phải chịu đựng như vậy, lập tức lạnh nhạt nói: “Chẳng qua ta chỉ góp chút ý kiến, muốn mời ai đến thì phải xem ý của bá phụ thôi.”

Đôi mắt Tạ Nguyệt chớp chớp, hiếm thấy bênh vực Giang Tiểu Lâu: “Các người không biết thì đừng nói linh tinh, tuy rằng Phó đại phu trẻ tuổi, nhưng chứng phong thấp của Vương di nương là được hắn chữa lành. Bệnh này rất khó chữa, Lưu đại phu chữa rất lâu cũng không khỏi, đó không phải là bằng chứng sao?”

Tạ Du nghe nói vạy, khóe miệng nhếch lên, ngữkhí ôn hòa nói: “Nếu đại tỷ và Giang tiểu thư đều nói vậy, dĩ nhiên muội cũng không còn gì để nói, mọi người cứ quyết định đi.”

Nửa canh giờ sau, Phó Triêu Tuyên đến, sau khi hắn chẩn mạch xong, suy nghĩ một lúc lâu, lắc lắc đầu nói: “Mạch tượng lúc chìm lúc nổi, nhìn thì giống phong hàn, không biết vì sao lại tổn thương lục phủ ngũ tạng, đúng là rất kỳ quái.”

Vương di nương nói: “Phó đại phu, rốt cuộc lão gia nhà ta bị bệnh gì?”

Phó Triêu Tuyên cẩn thận suy tư chốc lát, mới thở dài một tiếng: “Trên người Tạ lão gia nóng lạnh luân phiên, mạch tượng suy yếu, mới nhìn giống phong hàn, nhưng phong hàng bình thường sẽ không như thế, các vị vừa nói ông ấy còn bị đau đầu dữ dội và nôn mửa, ta cảm thấy đó không phải bệnh trạng phong hàn.”

Phó Triêu Tuyên được chân truyền của Thái Vô tiên sinh, y thuật rất cao mình, nhưng hôm nay ngay cả hắn cũng không đoán được Tạ Khang Hà bị bệnh gì.

Tạ Liên Thành nói: “Vậy mời Phó đại phu cứ kê thuốc trước.”

Phó Triêu Tuyên nhíu mày: “Ngay cả ta cũng không nhìn ra là bệnh gì, sao có thể tùy tiện kê thuốc.”

Tạ Liên Thành lại không đồng ý: “Nhưng phụ thân vẫn bị sốt, nếu không hạ sốt chỉ sợ sẽ nguy hiểm tính mạng.”

Tạ Liên Thành nói không sai, nếu tiếp tục bị sốt cao, sợ là Tạ Khang Hà sẽ không toàn mạng. Phó Triêu Tuyên tiếp nhận ý kiến này, gật đầu nói: “Như vậy đi, trước tiên ta sẽ châm cứu cho ông ấy hạ sốt.”

Vương di nương nghi ngờ rất lâu, không nói một tiếng.

Tạ Khang Hà ở trên giường mãnh liệt ho khan một hồi, mới miễn cưỡng điều hòa hơi thở lại: “Để Phó đại phu thử một lần đi, đó là cao đồ của Thái Vô tiên sinh, ta tin tưởng hắn.”

Tạ Khang Hà đã nói như vậy, ý đồ muốn ngăn cản của Tạ Hương cũng phải nén lại.

Phó Triêu Tuyên dùng khăn sạch lau sạch ngân châm, lại cẩn thận dùng lửa khử trùng mới châm vào mấy huyệt vị trên người Tạ Khang Hà, chờ ngân châm rút ra, hắn mở miệng nói: “Nửa canh giờ sau có thể hạ sốt, ta ở lại đây, chờ ông ấy hạ sốt mới đi.”

Phó Triêu Tuyên nói không sai, Tạ Khang Hà nhanh chóng hạ sốt, nằm trên giường an tĩnh mà ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp