Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 172: Không biết thỏa mãn


...

trướctiếp

“Ô…ô…ô…” 

“Oa…oa…oa…” 

“A…a…a…” 

Vừa chớp mắt đã đến sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, gió thổi vi vụ dịu nhẹ, con chim đậu trên nhánh cây vui vẻ hót vang bài hát thiếu nhi. Nhưng bên trong dịch trạm của Hoàng Phủ Nam Ninh lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết. 

“Ô…ô…ô… Tiểu Tình, ta đau quá.” 

Hạ Tình vốn bị ngăn lại bên ngoài, bây giờ mới được phép tiến vào thăm, Hạ Mông nhìn thấy nàng liền nước mắt chảy ròng ròng, gào to. 

“Oaoaoa…” Hạ Tình cũng dùng ôm nàng thật chặt, an ủi, “Tớ đã sớm nói cho cậu biết phá thân rất đau. Ai kêu cậu không chuẩn bị sẵn sàng đã xông tới. Cậu không đau thì còn ai đau nữa chứ.” 

“Ô ô ô… Nhưng mà làm sao tớ lại biết sẽ đau như vậy chứ? Tớ còn tưởng là tớ sẽ bị đau đến chết luôn đấy chứ.” 

“oaoaoa… Nhưng mà không phải cậu còn chưa chết sao? Chỉ cần cậu sung sướng là được.” 

“Ô… Sướng cái đâu cậu á? Bây giờ toàn thân tớ đều đau nhức đây. Hơn nữa, cậu không biết đâu, tên khốn kia, hắn biết rõ tớ đau sắp chết luôn, vẫn không chịu buông tha tớ, lại dây dưa đến hơn nửa đêm lận đó? Đã dây dưa thì cũng không nói đi, kỹ thuật của hắn lại kém như vậy...Ô ô ô… Đã là nhiệt tình thì có mà kinh nghiệm thì thiếu mà. Lúc đó, tớ thực muốn cắn chết hắn cho rồi mà.” 

“Oa, đứa nhỏ đáng thương, ai bảo cậu cũng chủ động hướng về chỗ đó làm gì. Hai nơi gặp nhau, chắc chắn là huyết nhục tung tóe, vô cùng thê thảm rồi.” 

“Làm sao tớ biết được chứ? Tớ còn tưởng rằng cho dù hắn không có kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng có thể thuận lợi một chút chứ. Ô ô ô…” 

“Oaoaoa…” 

Ách… 

Hai người vẫn còn khóc rống trong phòng, ở bên ngoài, sắc mặt của người nào đó đã sớm xanh méc, không còn giọt máu. 

“Vương gia, xem ra, biểu hiện của người tối hôm qua cũng không có gì gọi là đặc sắc hết nha.” 

Bên cạnh hắn, mặt mũi Lý Như Phong lại cười tươi như hoa, chế nhạo hắn. 

Hoàng Phủ Nam Ninh liếc mắt: “Mắc mớ gì tới ngươi.” 

Lý Như Phong nhún vai: “Thần còn không phải đang quan tâm người sao?” Nhìn bên trong phòng một chút, thở dài một tiếng, “Vương gia, tối hôm qua, người đúng thật khiến cho vương phi lăn lộn trên giường đến thảm vậy sao? Thần vẫn là lần đầu tiên nghe nàng khóc lớn như vậy á, hơn nữa, vẫn là khóc rất thật đó.” 

Khóc thật, hắn đang muốn cùng ngồi khóc với nàng đây. Bất quá, hắn vẫn cảm thấy rất buồn cười. 

Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh một tiếng: “Chuyện không liên quan, ngươi ít hỏi tới thì tốt hơn.” 

Cái gì? 

Nghe vậy, Lý Như Phong thở dài: “Vương gia, người đừng như vậy nha. Thần đặc biệt chuẩn bị mấy quyển xuân cung đồ, định đem nó tặng cho người để người và vương phi viên phòng, giúp người rèn luyện kỹ xảo một chút.” 

Thật không? 

Khi nghe thấy lời này, nội tâm Hoàng Phủ Nam Ninh hơi kích động một chút. Nhưng gương mặt tuấn tú của hắn vẫn không chút thay đổi, rít qua khe miệng: “Xuân cung đồ gì? Bản vương cần cái này làm gì chứ?” 

“Vương gia, đây chính là vật gia truyền của Lý gia thần đó, đây chính là tâm huyết của tổ tiên Lý thị mà đúc kết thành, như vậy có thể thấy, chỉ cho phép con cháu Lý thị sử dụng đồ tốt thôi. Bất kể là người mới trưởng thành hay là gì, chỉ cần có quyển sách này trong tay, bảo đảm không tới một tháng, nhất định sẽ trở nên lão luyện. Đến lúc đó, vương phi khẳng định sẽ không khóc lóc kể lể với Tô mỹ nhân về người nữa. Như vậy, người cũng sẽ có mặt mũi hơn. Không phải sao?” Nói rồi, nhìn về phía căn phòng vẫn còn vang vọng tiếng khóc lóc thảm thiết của Hạ Mộng rồi bĩu môi. 

Tiếp tục nghe các nàng quang quác kêu gào, Hoàng Phủ Nam Ninh mặt trầm xuống, tay đưa ra: “Lấy ra.” 

“Đây.” 

Bàn giao đồ vật trên tay cho hắn, nụ cười trên mặt Lý Như Phong ngày càng rạng rỡ: “Đã thế, thần sẽ không quấy rầy người. Vương gia và vương phi hưởng thụ thật tốt nha. A, đúng rồi.” Nói đến đây, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, khóe miệng lại nở nụ cười đểu, “Vương gia, những ngày tiếp theo, người nên kềm chế một chút nha. Thân thể vương phi nhỏ nhắn xinh xắn, lại vừa mới viên phòng cùng với người, chắc chắn sẽ không chịu nổi tinh lực dư thừa của người đâu. Người phải nhớ kỹ, tiến hành từ từ có chất lượng, không được vội vàng gấp gáp nha.” 

“Cút.” 

Đối với những lời nói lảm nhảm của hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ trả lời một chữ. 

Nghe vậy, Lý Như Phong sờ sờ mũi, hừ nhẹ một câu, “Ai, thỏ con tội nghiệp, ngươi sắp bị đem đi nấu chín rồi, việc này ta không biết nha, không liên quan tới ta.” Nói xong, xoay người rời đi. 

Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, sau khi cúi đầu liếc sơ quyển sách nhỏ trong tay mình, miệng cười thật tươi, cũng xoay người bước nhanh ra cửa. 

“Tiểu bạch thỏ ơi?” (để ‘tiểu bạch thỏ’ thì nghe thường quá, ko đủ độ nổi da gà ) 

“Nha?” 

Hiện nay, chỉ cần nghe được thanh âm của hắn, Hạ Mộng liền toàn thân run rẩy, vội vàng chạy đến núp sau lưng Hạ Tình. 

Hạ Tình cũng nhanh chóng giang hai cánh tay che chở: “Vương gia, Mộng Mộng nàng hiện tại thân thể không thoải mái, người để yên cho nàng nghỉ ngơi đi.” 

Các nàng đang cùng nhau lên án hành động bạo hành của hắn tối hôm qua sao? 

Hoàng Phủ Nam Ninh mặt trầm xuống: “Bản vương cũng chưa nói sẽ cùng nàng lăn qua lăn lại.” 

Vậy là tốt rồi. 

Hai nữ nhân vội vàng thở phào nhẹ nhõm. 

Nhưng khi nhìn thấy biểu hiện hai nàng như vậy, sắc mặt của Hoàng Phủ Nam Ninh ngày càng khó coi hơn --- các nàng có cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy không? Đối với các nàng, hiện tại hắn giống như con mãnh thú và dòng nước lũ sao? Các nàng có cần phải bày ra cái thái độ muốn chạy trốn mà không kịp như vậy sao? Loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy trong lòng khó chịu. Cực kỳ khó chịu. 

“Nàng, đứng lên.” 

Một tay chỉ hướng Hạ Tình, hắn lạnh giọng quát. 

Hạ Tình sững sờ, Hạ Mộng vội vàng bắt lấy tay nàng: “Tiều Tình, đừng rời khỏi ta?” 

Đôi mắt Hoàng Phủ Nam Ninh tối sầm lại, nói: “Tô mỹ nhân, người tốt nhất nên lập tức đi ra ngoài. Nếu không…” 

“A a a. Ta phải đi ra ngoài. Ta đi ngay bây giờ. " 

Hạ Tình bị ngàn vạn thanh đao lanh băng từ mắt hắn bắn ra, lạnh run người, vừa la to vừa chạy ra ngoài. 

" Tiểu Tình. " Hạ Mộng thấy thế, vội vàng gọi to. 

Hạ Tình vội vàng đẩy nàng ra, nói: " Tình yêu à, ngươi yên tâm, mặc dù kỹ thuật của vương gia rất kém, tính tình lại rất xấu, nhưng hắn sẽ không tổn thương ngươi nha. Tin ta đi, ta đi trước, lát nữa sẽ quay lại thăm ngươi nha. " 

Nàng là đang nói tốt cho hắn hay là đang nói xấu vậy? 

Lông mày nhíu chặt lại. May mắn là Hạ Tình chạy trốn rất nhau, nếu không, ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Phủ Nam Ninh sẽ tiếp tục lăng trì nàng. 

Bây giờ, trong căn phòng, chỉ còn mình hắn cùng với tiểu bạch thỏ trên giường. 

Vừa nghĩ đến đấy, trong lòng hắn liền dịu dàng trở lại. 

" Tiểu bạch thỏ ơi " Hắn nhỏ giọng gọi nàng, hắn chậm rãi ngồi xuống mép giường. 

Vừa thấy hắn tiến đến gần, Hạ Mộng liền cảm thấy cực kỳ kinh hãi, ôm chặt mền gối lùi vào sâu bên trong giường. Nhưng vừa mới nhúc nhích… 

" A… »Thân thể cảm nhận nỗi đau lan tỏa toàn thân, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều nhíu chặt lại. 

" Tiểu bạch thỏ. " 

Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh cảm thấy rất đau lòng. Vội ôm nàng vào lòng: " Nàng làm sao vậy? Đau ở đâu? Nói cho bản vương biết, bản vương cho người đến kiểm tra. " 

" Ở đâu cũng đau. " Hạ Mộng hút hút cái mũi, nói nhỏ. 

Chỉ thấy nàng lặng lẽ nâng lên gương mặt đang nhíu chặt, một đôi mắt bồ câu ngập đầy nước mắt, tận sâu bên trong là một chút ủy khuất và lên án hắn. 

Nàng thực sự đau như vậy sao? Hoàng Phủ Nam Ninh cảm thấy khó hiểu. 

" Tại sao nàng lại bị như vậy? Rõ ràng bản vương cảm thấy rất khỏe khoắn mà. " 

A a a? 

Hắn có thể không đề cập với nàng về chủ đề này có được hay không chứ? Ngàn vạn lần không cần nhắc tới nha. Nói về vấn đề này, trong lòng Hạ Mộng không thể không thống hận hắn nha.

Tại sao chứ? Tại sao? Đây gọi là sự khác biệt giữa nam nữ hay sao chứ? Rõ ràng tối hôm qua, người xuất nhiều lực nhất là hắn mà, liên tục ôm nàng, quấn lấy nàng là hắn mà, người xuất tinh cuối cùng cũng là hắn mà, cả đêm qua tới giờ, toàn thân nàng bủn rủn, ngay đến ngón tay cũng không nhấc lên được. Chỉ cần hơi động đậy một chút, khắp người đều đau. Nhìn lại hắn xem, rõ ràng là ngủ sau nàng, vậy mà sáng sớm, tinh thần tươi tỉnh sáng láng, bây giờ còn có thể đi ra đi vào một cách tự nhiên như vậy nữa chứ. 

Thật không công bằng mà. Nàng cảm thấy hối hận nha. Tối hôm qua tại sao chính mình lại chui đầu vào lưới chứ. Nếu nàng chống cự một chút, rồi khóc lóc một chút, nói không chừng, nói không chừng có thể… 

“Được rồi, được rồi, bản vương không nói nữa, nàng đừng khóc nữa nha.” 

Nhìn thấy trong mắt nàng tích tụ càng ngày càng nhiều nước, tựa hồ như trong một, hai giây sau sẽ có hai dòng nước mắt thật dài chảy xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh thật đau lòng, liên tục nói không ngừng. 

Ô… 

Vốn là không muốn khóc, nhưng khi nghe hắn nói như vậy, Hạ Mộng phát hiện, nàng đã muốn khóc rồi. 

Vội vàng hút hút mũi, muốn chui vào trong chăn: “Ta mệt mỏi.” 

“Còn mệt sao? Nàng đã ngủ đến giờ này rồi mà.” 

“Ta cảm thấy rất mệt nha.” Cắn môi, Hạ Mộng nhỏ giọng nói. 

Hắn là nam nhân, đương nhiên không thể biết được hiện tại nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, đến mức cả người không thể động đậy được, thật là đáng thương mà. Nàng bây giờ, ngoại trừ mệt mỏi, chính là đau nhức. Nàng chỉ muốn tìm được một sơn động thật tốt để từ từ liếm láp vết thương mà thôi, không cần bất kỳ kẻ nào đến làm phiền nàng, nhất là hắn đấy. Bây giờ nhìn hắn, nàng chỉ cảm thấy muốn xé xác hắn. 

“Được rồi.” 

Nếu nàng đã nói như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh đành phải gật đầu. “Vậy nàng ngủ đi. Lát nữa tỉnh dậy nhớ ăn cơm đàng hoàng đó.” 

“Biết rồi.” 

Mau cút đi, mau cút đi. Hiện tại, chỉ cần nghe được thanh âm của ngươi ta liền rất buồn bực nha. 

“Ừ.” 

Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, giống như bộ dáng bị tổn thương cực kỳ, Hoàng Phủ Nam Ninh chau mày, trong như bị cái gì bóp nghẹt, vô cùng đau lòng nhưng không biết nên làm thế nào mới tốt. 

Điều duy nhất có thể làm, chính là thở dài, lắc đầu, xoay người ra ngoài, dặn dò nha hoàn đi mời Hạ Tình đến, mọi người chiếu cố nàng thật tốt. 

==== Ta là đường ranh giới của tiểu bạch thỏ thật đáng thương ==== 

“Tình yêu của ta.” 

Vì thế, Hạ Tình công khai xuất hiện bên cạnh Hạ Mộng, hai người ra ra vào vào như một cặp tình nhân rất thân mật. 

“Tại sao?” 

Lạnh lùng liếc nàng một cái, Hạ Mộng mở miệng. 

Vừa thấy như thế, Hạ Tình chỉ có thể bất lực thở dài: “Ai nha, cậu đừng như vậy mà. Ngày đó tớ cũng là bất đắc dĩ mới bỏ lại cậu mà chạy trốn thôi. Có trời mới biết nha, vẻ mặt của vương gia lúc đó, có bao nhiêu tàn độc nha. Tớ sợ là nếu tớ còn ở lại một giây nữa, hắn sẽ đem tớ ăn tươi nuốt sống đó.” 

“Hừ.” Nghe nàng nói thế, Hạ Mộng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, “Không có tiền đồ.” 

“Đúng vậy nha. Vốn là tớ không có tiền đồ mà. Nhất là khi so sánh với cậu.” 

“Cậu …” Hiện tại, nàng chẳng còn sức để cãi nhau nữa. 

Nàng cảm thấy mình kết giao nhầm bạn xấu rồi. Mắc công mình thận trọng tính toán, bày vẽ kế hoạch lâu như vậy, đem nàng ta từ trong ngục cứu ra. Nhưng bây giờ thì sao chứ? Mình cứu nàng ta, đến phiên mình gặp nạn, nàng ta lại chẳng giúp được gì, chỉ còn thiếu một chuyện chưa làm, chính là bỏ đá xuống giếng, châm dầu vào lửa. 

“Thôi được rồi, cậu cũng đã tức giận ta ba ngày rồi còn gì. Hiện tại cũng đã bớt giận chưa?” Vội vàng kéo kéo tay nàng, Hạ Tình vẻ mặt chờ mong. 

Hạ Mộng liếc nàng một cái. “Cậu cho rằng tớ có thể nguôi giận sao?” 

“Thân thể của cậu cũng đã bớt đau đớn, vậy cũng nên nguôi giận với tớ rồi chứ. Muốn hận, cậu cũng nên hận cái tên đầu sỏ đã khiến cậu lăn qua lăn lại rồi thê thảm như vậy nha.” Hạ Tình nở nụ cười nịnh nọt, vội nói. 

Hạ Mộng hừ lạnh. 

Tên hỗn đản kia, nàng đương nhiên là hận nha, hơn nữa là không ngừng hận hắn. Nhưng còn nàng ta… 

“Tình yêu nha.” 

Đang nghĩ ngợi, Hạ Tình không nhịn được kéo tay nàng, trong mắt bắn ra ngàn vạn tia chờ mong. 

Vừa nhìn sẽ biết không phải là chuyện tốt mà. 

Bĩu môi vẻ không vui, Hạ Mộng lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?” 

“Tớ muốn hỏi cậu, hai ngày nay, vị khủng long bạo chúa kia thật sự không đụng đến cậu sao?” 

Ừ. Trong lòng nàng bỗng có cái gì đó gõ một cái, Hạ Mộng lạnh lùng nhìn nàng: “cậu có ý gì?” 

“Ai nha, còn có thể có ý gì khác sao? Cậu ở chung với hắn, đều đã bị hắn phá thân, hắn còn trẻ, khí huyết dồi dào, khí lực sung túc. Ngay ở đêm thứ nhất đã phấn chấn như vậy, vài ngày tiếp theo chắc chắn cậu phải khó sống với hắn mới đúng chứ. Tớ không tin, mấy ngày nay hắn không đụng chạm đến cậu.” 

Cắt. Xem cái vẻ mặt của nàng ta kìa. 

Hạ Mộng bĩu môi: “Thẹn thùng sao? Quả thật là không có?” 

Nói đến việc này, nàng cảm thấy thật hận mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp