Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 166: Ngươi trốn ta đuổi theo


...

trướctiếp

Rất đáng được ăn mừng, lúc này đây, Hoàng Phủ Nam Ninh thế nhưng không hề có hành động gì, Hạ Mộng an toàn tránh thoát một kiếp, ở trong ngực của hắn nghỉ trưa ngủ một giấc an ổn. 

Hơn nữa, không biết là do tác dụng của thuốc, hay là sức miễn dịch của thân thể bắt đầu phát động phản công, sau khi tỉnh dậy, Hạ Mộng thân thể rõ ràng trở nên khá hơn không ít, ho khang không còn nghiêm trọng nữa, thân thể cũng không suy yếu như trước, nói chuyện sức lực cũng đủ không ít. 

Bất quá, đang khi nàng vẫn còn ở bốn phía tìm nguyên nhân, Hoàng Phủ Nam Ninh đã dương dương đắc ý tuyên cáo lên tiếng - - đây hết thảy, đều là công lao của hắn. Là hắn cống hiến thân thể của mình, sau đó Hạ Mộng thân thể mới có thể tốt lên nhanh như vậy. 

Sau đó, hắn lại lớn tiếng tuyên cáo: đã như vậy, như vậy, từ nay về sau, buổi trưa buổi tối mỗi ngày, hắn đều muốn cùng nàng ngủ, mục đích chính là muón cho thân thể của nàng nhanh tốt lên. 

Phi phi phi. 

Người này, rõ ràng là cố ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi của nàng. 

Đối với lần này, Hạ Mộng đầy ngập oán hận, rồi lại không cách nào cự tuyệt. 

Nhưng là, thật chẳng lẽ lão thiên gia mắt bị mù? 

Kể từ khi người này kiên trì cùng nàng sớm chiều chung đụng, dù là ban ngày hay buổi tối đều cùng giường chung gối, tình trạng thân thể của nàng thật đúng là một ngày thật giống như là khỏe hơn. Không quá ba ngày, nàng ngừng ho khan, nước mũi không chảy, hai chân cũng có khí lực đứng xuống đất đi đi lại. 

Kết quả là, Hoàng Phủ Nam Ninh đắc ý hơn, cũng liền càng giống như là cây ngay không sợ chết đứng thừa cơ hội ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng sờ nàng một cái, hôn nàng một chút, quang minh chính đại chiếm tiện nghi của nàng. 

Hạ Mộng buồn bực muốn chết, một bụng uất ức tích lại ở trong lòng, muốn ói lại như thế nào cũng phun không ra. 

" Vương gia." 

A a a? Vốn là bị người nam nhân này gắt gao dây dưa đã đủ buồn bực rồi. Nhưng là, còn có một người, hắn cũng động một chút ở trước mặt nàng tâng bốc lên một chút. Mỗi lần ào ào tâng bốc, Hạ Mộng tâm liền ác liệt một chút. 

Mà bây giờ, hắn laị xuất hiện, trên mặt còn mang theo một nụ cười muốn buồn nôn. 

" Như Phong, ngươi đã đến rồi?" 

Bất quá, nhìn thấy hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh thật cao hứng-- kể từ sau khi thân thể của nàng chuyển biến tốt đẹp, vị này thật cao hứng, hiện tại cũng không ngoại lệ. 

" Đúng vậy, Lý Như Phong gật đầu, ánh mắt nhìn ở trên người Hạ Mộng dừng lại ba giấy đồng hồ, lập tức khóe miệng bên phải nhếch cao hơn, " Xem ra, Vương phi thân thể đã tốt lên rất nhiều rồi." 

" Đúng vậy!" Hoàng Phủ Nam Ninh thay nàng gật đầu, vui sướng hài lòng nhìn bằng hữu tốt nhiều năm của mình," Nàng đã đi nơi nào? Sáng sớm liền không thấy bóng dáng." 

" Những ngày qua, ta một mực tìm kiếm Hạ gia kia. Nhưng là, ai biết, sau khi người của ta được người khác chỉ tìm ra được tòa nhà của Hạ gia, thì vị nhị tiểu thư Hạ gia kia đã không thấy bóng dáng. Tôi tớ nhà họ cũng bị phân phát." Thấp giọng nói, Lý Như Phong nhìn về phía Hạ Mộng, trong mắt cười yếu ớt ý tứ hàm xúc không rõ. 

Đó là đương nhiên! 

Nghe nói bọn họ tìm tới chỗ này, chẳng lẽ tiểu Tình còn không vội vàng cuốn gói rời đi. Dù sao nàng biết rõ nàng nhất định có thể từ nơi này thoát thân đi ra ngoài.....Nhưng là, Hạ Mộng phát hiện, hiện tại tựa hồ có điểm khó khăn. 

" Tại sao có thể như vậy?" 

Lập tức, mặt của nàng tái đi, thân thể vô lực lui về phía sau vài bước, ý vị lắc đầu: " Đã xảy ra chuyện gì? Muội muội của ta nàng đã đi nơi nào rồi? Vì cái gì....Vì cái gì nhà chúng ta không thấy? Vì cái gì? Muội muội ta nàng hiện tại đang ở nơi nào? Nàng ở nơi nào?" 

" Tiểu bạch thỏ?" 

Thấy nàng như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh bắt lấy nàng. 

Hạ Mộng lại dùng sức đẩy hắn ra, sau đó thẳng hướng cửa chạy đi: " Không được, ta phải đi về xem một chút!" 

" Tiểu bạch thỏ, không cho phép đi!" Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh bắt lấy nàng. 

Hạ Mộng quay đầu lại, hai dòng nước mắt đã từ khóe mắt rơi xuống: " Ta muốn đi tìm muội muội của ta!" 

" Nàng không có muội muội! Nàng chỉ có ba người tỷ tỷ!" 

" Ta có! Ta cùng muội muội ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chúng ta từ trước tới nay như hình với bóng. Cha ta trước khi chết có dặn dò qua ta, để cho ta chiếu cố nàng thật tốt. Nhưng là bây giờ, muội muội của ta giờ nàng lại không thấy?" 

Nói, nhiều nước mắt chảy xuôi xuống, ở trên mặt hội tụ thành một cái dòng suối nhỏ thật dài, người xem trong lòng nhị không được mà phát đau nhức. 

Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh còn chưa có nguyện ý để cho nàng trở về cái chỗ kia. 

" Vương gia." Lúc này, Lý Như Phong lại mở miệng, " Nếu như vương phi đã kiên trì muốn đi tìm muội muội này, chúng ta liền đi xem một chút cũng tốt. Nói không chừng, sẽ có thể phát hiện cái gì ngoài ý muốn đây?" 

" Cái gì ngoài ý muốn?" Hoàng Phủ Nam Ninh nhàn nhạt liếc hắn một cái. 

Lý Như Phong cười nhạt," Đi xem một chút không lâu cũng sẽ biết thôi!" 

" Ngươi..." 

Hồ nghi liếc hắn một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày: " Như Phong, vì cái gì ta phát hiện, kể từ sau khi tới đây, ngươi liền cả ngày lẫn đêm thần thần bí bí, đang làm gì đó?" 

Mới phát hiện sao? 

Lý Như Phong nhẹ nhàng cười: " Vương gia, người phải tin tưởng ta, mặc kệ ta làm cái gì, thì cũng là vì tốt cho ngươi. Ta sẽ không hại người, vậy là được rồi." 

Đúng vậy đúng vậy, hắn làm cái gì cũng là vì hắn tốt, cũng không trông nom người khác được hay không. Dù sao, trong lòng của hắn vẫn luôn yêu hắn sâu đậm như vậy? Hạ Mộng bĩu môi, trong lòng không vui nói. 

Lại thấy được nàng ánh mắt khác thường, Lý Như Phong quay đầu hướng nàng cười cười, trong mắt tỏa ra vài phần đắc ý. 

Hạ Mộng khóe miệng vểnh lên. 

Cười đi cười đi! Thừa dịp bây giờ còn có thể cười, lão nhân gia ngài liền tận tình cười đi! 

" Vương gia, chúng ta hãy theo vương phi trở về một chuyến đi! Nếu là có thể tìm được muội muội của nàng, vậy không bằng liền đem nàng cùng nhau thu vào vương phủ đi. Dù sao thì chỉ có một người mà thôi, vương phủ cũng nuôi nổi, người cảm thấy thế nào?" Lại quay đầu lại, Lý Như Phong đi lên khuyên can. 

Hoàng Phủ Nam Ninh suy nghĩ một chút. 

"" Được rồi!" 

Liền bắt lấy cổ tay Hạ Mộng: "Tiểu bạch thỏ, đi thôi! Tìm muội muội nàng đi." 

"Đa tạ vương gia!!" 

Bất kể thế nào, hắn đã đáp ứng, Hạ Mộng vẫn là rất cao hứng, liên tục đối với hắn hành lễ nói tạ ơn. 

Hoàng Phủ Nam Ninh mặt lập tức trầm xuống: " Không phải là đã nói với nàng, không nên cùng bản vương khách khí như vậy!" 

" A?" Nháy mắt mấy cái, Hạ Mộng lại là vẻ mặt vô tội. 

A, thiếu chút nữa đã quên rồi, nàng thật đã quên chuyện đã qua. 

Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt trầm xuống, càng nắm chặt cổ tay của nàng: "Đi thôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp