Đèn Trên Thuyền Chài Đã Về
Đèn Trên Thuyền Chài Đã Về
Đang ra 3 giờ
19 chương
206 531
12345
Đánh giá: 5/5 từ 5 nhận xét
Truyen.TYT • Đang ra

Tên truyện: Đèn Trên Thuyền Chài Đã Về

Tác giả: Mộc Thanh Vũ

Tình trạng: Hoàn thành

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Thị giác nữ chủ

Editor: Măng Cụt team

Văn án:

“Anh không phải là ánh sáng le lói, mà là ánh mặt trời ấm áp.”

“Giữa biển người mênh mông, không có anh, em chẳng thể gượng ép bản thân yêu ai khác.”

Dư Hỏa là bác sĩ Đông y, chuyên môn vững, nguyên tắc cứng, tay nghề thì khỏi phải bàn. Mỗi khi cầm kim là chính xác tuyệt đối, chỉ trừ một lần… sơ suất trượt tay và đâm vào tim mình.

Không ai nghĩ một người lý trí như cô lại có ngày rơi vào lưới tình, và càng không ngờ người khiến cô mất kiểm soát lại chính là bệnh nhân, đồng thời cũng là tai họa duy nhất cô từng tự tay “khai bệnh án”: Hình Đường.

-

Cô từng nghiêm túc khuyên anh:

“Dựa theo ngũ hành tương khắc, em thuộc Thủy, anh thuộc Hỏa. Em sinh ra là để khắc anh.”

Có vẻ như bác sĩ Dư của anh không chỉ biết khám bệnh, mà còn xem được cả… vận mệnh.

Hình Đường nhướng mày, rồi lên tiếng hỏi với giọng đầy ẩn ý:

“Thế em khắc anh kiểu gì?”

Cô lạnh lùng ấn chặt bàn tay không yên phận của anh xuống bàn trị liệu:

“Thủy Hỏa bất dung. Gặp em rồi thì anh phải… tắt lửa thôi.”

Thế nhưng rõ ràng, ngọn lửa kia không những không tắt, mà còn càng cháy càng rực.

Hình Đường rút bệnh án khỏi tay cô, rồi cong môi cười nói:

“Không chừng là anh Hỏa vượng, có thể thiêu khô em luôn đấy?”

Đến tận sau này, khi đã chẳng còn sức để chống đỡ, anh mới khàn giọng thì thầm bên tai cô:

“Chuyện của hai ta… phải gọi là Thủy Hỏa giao hòa mới đúng.”

Đối phó với một bạn trai khó bảo có xu hướng phá phác đồ trị liệu lẫn phác đồ trái tim như vậy, Dư Hỏa chỉ còn cách:

Lợi dụng lúc anh yếu… đòi mạng anh thôi.

Cô đặt tay lên hông anh rồi bỗng nhiên bật cười:

“Đừng có làm loạn. Tay em nặng lắm đấy, anh chịu không nổi đâu.”

Một chuyện tình đan xen giữa Đông y và cảm xúc, giữa bàn tay chẩn mạch và trái tim bị rung động.

Một cô bác sĩ bình tĩnh đến đáng sợ, gặp phải một bệnh nhân “càng chữa càng nghiện”, và kết quả là tự kê cho mình cả đời sống chung một nhà.

Nam nữ chính trưởng thành, thông minh, giỏi nghề

Chất liệu Y học - Đông y | Motif từ bạn giường bệnh đến bạn đời

KHÚC DẠO ĐẦU

Từ bác sĩ - bệnh nhân trở thành người yêu

【Khi cô là bác sĩ】

Cô vừa đưa tay lên kiểm tra thì chỉ trong giây lát đã nắm rõ tình hình, sau đó liền rút tay về và bình thản đưa ra chẩn đoán: “Ngày mai anh đến trung tâm Trị Vị Bệnh để xoa bóp. Kiên trì khoảng ba đến bảy ngày thì triệu chứng sẽ thuyên giảm rõ rệt.”

Nghe thấy hai chữ “Trị Vị”, anh lập tức khẽ nhíu mày, và vẻ mặt cũng tràn đầy nghi hoặc:  “...Dạ dày của tôi không có vấn đề gì cả.”

Cô chỉ sững người nửa giây rồi nhận ra anh đã hiểu sai chữ “vị” đồng âm khác nghĩa. Thay vì nhìn tấm phim anh mang tới, thì cô chỉ thẳng vào nó rồi bắt đầu mất kiên nhẫn giải thích: “Thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng đốt L4-L5 thể nhẹ không phải sao? Đây là bệnh cận lâm sàng nên thuộc phạm trù ‘Trị Vị Bệnh’, ‘vị’ trong ‘vị lai’, nghĩa là tương lai ấy.”

Nói xong cô cũng không quên bồi thêm một nhát chí mạng bằng giọng châm chọc: “Tôi thấy ngoài đĩa đệm ra thì anh chẳng có chỗ nào nổi bật cả.”

Thế nhưng câu nói sắc như dao kia dường như chẳng làm ảnh hưởng gì đến anh, bởi anh chỉ quan tâm đến trọng điểm: “Có chữa khỏi hoàn toàn được không?”

Dù sao thì đàn ông có mạnh hay không mấu chốt vẫn phải nằm ở cái thắt lưng.

Là một bác sĩ thì dĩ nhiên cô cũng hiểu rõ tầm quan trọng của thắt lưng đối với đàn ông, nên cô chỉ có thể thành thật:  “Không thể. Tôi chỉ có thể đảm bảo nếu anh giữ gìn cẩn thận thì sẽ không tái phát.”

Nói xong câu đó cô lại đưa ra một đề nghị khác: “Nhưng tôi có thể dạy kỹ thuật xoa bóp cho thư ký của anh để cô ấy giúp anh xoa bóp mỗi ngày mười phút, như vậy thì sẽ hồi phục nhanh hơn.”

Vừa nghe đến đó, anh liền có cảm giác rằng cái khoảnh khắc cô ngập ngừng ấy vốn là định nói ra từ “phu nhân”. Ánh mắt anh liền dừng trên khuôn mặt tinh xảo của cô, rồi khóe môi cũng bất giác cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý: “Tôi vẫn muốn cô đích thân xoa bóp cho tôi.”

Cô lập tức ngước mắt lên rồi dùng chuyện tiền bạc để giữ khoảng cách: “Phí của tôi rất đắt đấy.”

Nào ngờ anh lại thuận thế phản pháo với giọng điệu đầy bá đạo: “Không đắt thì làm sao xứng với tôi được.”

Dư Hỏa thầm nghĩ, đúng là cao thủ thả thính, quả không hổ danh đàn ông có con gái đã lớn tướng đến chừng này. Nhưng ngoài mặt thì cô vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp rồi gật đầu đồng ý: “Được thôi. Nhưng tôi không dám chắc sẽ làm anh hài lòng đâu đấy. Đến lúc đó, ngài Hình đừng có mà khiếu nại tôi.”

Anh liền cắt luôn đường lui bằng một câu chắc nịch: “Chỉ cần là cô ra tay thì không có gì khiến tôi không hài lòng cả. Ở chỗ bác sĩ Dư, tôi tuyệt đối không có khiếu nại.”

Đúng hẹn là đã thấy anh có mặt tại phòng khám. Vừa bước vào thì ánh mắt anh đã liếc ngay qua bảng giá trên tường rồi cố tình cảm thán: “Đúng là đắt thật!”

Cô đến mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, chỉ lười nhác đáp lại bằng chính câu anh từng nói: “Cái gì có giá niêm yết thì không thể gọi là đắt được. Hơn nữa, chẳng phải chính anh đã nói không đắt thì không xứng với anh sao?”

Câu nói này vào lúc này lại như một lời trêu ghẹo mờ ám rót thẳng vào tai anh khiến anh chỉ muốn ngay lập tức lấy thân báo đáp. Anh chăm chú nhìn sâu vào mắt cô rồi cất giọng nhẹ nhàng: “Cô là người đắt nhất à?”

Cô liền khéo léo dùng thái độ chuyên nghiệp để dập tắt ngọn lửa mờ ám kia: “Trừ trưởng khoa ra thì tôi là người đắt nhất. Nhưng trưởng khoa không nhận khám thường.”

Nói xong câu đó cô còn nhiệt tình gợi ý: “Hay là anh đăng ký khám chuyên gia đi. Dù sao với điều kiện của anh thì đâu cần phải khiêm tốn làm gì.”

Anh liền ngắt lời bằng một câu dứt khoát, ánh mắt tràn ngập ý cười không chút che giấu: “Muốn cô khám cho tôi thôi.”

Quả nhiên, đàn ông nếu không lả lơi thì có thể xem như là phát triển không bình thường. Định trêu chọc cô đúng không?

Nghĩ vậy, cô cũng không định tỏ ra yếu thế. Ngược lại, cô liền chủ động tiến lên một bước rồi kề sát tai anh gằn từng chữ cảnh cáo: “Đừng có mà lả lơi. Tay tôi nặng lắm đấy, đến lúc đó người khổ chỉ có anh thôi.”

【Khi cô được theo đuổi】

【Lúc bị theo đuổi——】

Hôm ấy, anh nói rất nhiều, từ lần đầu gặp gỡ rồi cùng nhau giúp đỡ, cho đến những lần trùng phùng đầy duyên phận về sau. Anh càng kể càng say mê, giọng nói cũng vì xúc động mà trầm xuống, giống như muốn đem hết mọi kỷ niệm giữa hai người lật giở lại từng trang một.

Cô cảm thấy nếu mình không lên tiếng cắt ngang thì anh thật sự có thể kể đến tận ngày tận thế, thế là cô liền chen lời, giọng điệu mang theo vẻ khẩn trương nhưng vẫn lịch sự: “Tôi còn phải khám cho bệnh nhân khác, anh nói ngắn gọn được không?”

Bị cắt ngang giữa chừng, anh thoáng sững người, sau đó liền chau mày hỏi ngược lại với giọng điệu mang theo ý trách: “Chẳng lẽ em không hiểu ý tôi sao?”

Thấy ánh mắt anh bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn, và dáng vẻ cũng có phần sắp phát cáu, cô liền cố nén nụ cười, sau đó cố ý buông ra một câu châm chọc để xoa dịu tình hình: “Muốn tôi làm bạn gái thì nói thẳng đi, quanh co lòng vòng rồi cũng quay lại chỗ cũ mà thôi.”

Anh nghe vậy thì cong môi cười khẽ, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô không rời: “Vậy ý em là sao?”

Cô cũng không né tránh, liền giơ cuốn sổ bệnh án trong tay lên vung nhẹ hai cái như đang xác nhận thân phận, rồi buông giọng nửa đùa nửa thật: “Em đồng ý! Bạn trai!”

【Khi cô làm bạn gái——】

Có một lần cô đến công ty tìm anh, nhưng vì không hẹn trước nên vừa mới vào sảnh đã bị lễ tân chặn lại, ánh mắt của cô ấy tuy lễ phép nhưng lại mang theo chút nghi ngờ và thận trọng.

Trợ lý của anh sau khi nghe tin liền hấp tấp chạy xuống, cả gương mặt tươi rói như hoa vừa nở, và giọng nói cũng không giấu nổi vẻ mừng rỡ: “Bác sĩ Dư đích thân tới đây đúng là vinh hạnh lớn cho Đại Đường chúng tôi.”

Đúng lúc ấy, anh vừa từ trong thang máy bước ra, vừa nhìn thấy cô thì bước chân anh bất giác thả chậm lại. Cô cũng đã nhìn thấy anh từ trước, nên liền nhướng mày, rồi cố ý buông một câu trêu chọc: “Em chỉ tiện ghé tái khám thôi, không cần làm phiền tổng giám đốc Hình đâu.”

Nghĩ đến chuyện trước kia cô từng lạnh lùng từ chối khám riêng cho mình, ánh mắt anh khẽ lóe lên tia cười, và vẻ mặt cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn: “Bạn gái tới, anh dám không rải nước thơm và xếp hàng nghênh đón hay sao?”

Thấy anh bước lại gần, ánh mắt vừa chân thành vừa mang theo vẻ nghiêm túc giả vờ, hiển nhiên cô không thể bỏ qua cơ hội liền đùa tiếp: “Thế tổng giám đốc Hình có cần tắm rửa rồi xông trầm luôn không?”

Anh không trả lời ngay, mà chỉ bước thêm một bước rồi siết nhẹ tay cô, sau đó mới cúi người ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp vang lên mang theo mùi hương nhè nhẹ quen thuộc: “Đừng vội, tối nay để anh chăm sóc cho em.”

【Khi trở thành người bình thường】

Hôm ấy, anh tình cờ bắt gặp cô đang ngồi ăn cùng một người đàn ông lạ. Từ xa nhìn thấy dáng vẻ cô mỉm cười, ánh mắt lại dành trọn cho đối phương, anh liền bước nhanh tới, ánh mắt khóa chặt cô như muốn xác minh điều gì đó: “Người này là?”

Cô cảm nhận được bước chân quen thuộc vừa dừng lại bên cạnh, cô liền liếc nhìn sang người đàn ông bên cạnh một cái, rồi điềm nhiên trả lời: “Bạn trai tôi.”

Anh như không tin vào tai mình, ánh mắt dừng lại ở gương mặt cô khá lâu, sau đó mới gằn giọng hỏi lại, giọng của anh lúc này đã khàn hẳn đi: “Anh nghe không rõ lắm, em đang giới thiệu ai vậy chứ?”

Cô không né tránh cũng không chột dạ, chỉ điềm nhiên đối diện với ánh nhìn của anh, và sau đó liền thản nhiên trả lời: “Dĩ nhiên là anh ấy.”

Lông mày anh khẽ nhíu lại, biểu cảm trên gương mặt dần trở nên khó đoán, giọng nói cũng vì cố gắng kiềm chế cảm xúc mà trầm xuống một cách rõ rệt: “Thế… anh thì tính là gì?”

Cô liền đáp dứt khoát: “Bạn trai cũ.”

Anh nghe vậy thì bật cười, cười hăng đến mức như thể đang tức đến cực điểm: “Vậy là chúng ta chia tay rồi hả?” Câu hỏi còn chưa kịp nguội thì anh đã đưa tay chỉ thẳng vào cô, và ánh mắt của anh mang đầy vẻ khó tin: “Lòng dạ em bay đi đâu rồi, cứ chờ đấy, về nhà rồi tính!”

Sau đó anh liền quay người rời đi, ngay khi bóng lưng anh vừa khuất, cô liền quay sang mách người bên cạnh với giọng điệu không giấu được vẻ tức tối: “Anh ta vừa đe dọa em đó!”

Người kia nghe vậy thì mặt vẫn không đổi sắc, giọng nói bình tĩnh đến mức chẳng phân rõ là thật hay đùa: “Đã chẳng nỡ đánh em, thì nói vài câu dữ một chút để xả giận cũng không được à? Em cũng đừng quá bá đạo như thế.”

Cô nghe xong thì càng thêm bực bội nên liền trừng mắt hỏi lại: “Sao anh lại bênh anh ta vậy?”

Người kia khẽ nhướng mày, ngữ điệu thản nhiên như đang kể chuyện của người khác: “Thế để anh giúp em đánh anh ta một trận nhé?” Nói xong người đàn ông còn làm bộ đứng dậy, bày ra dáng vẻ như sắp hành động thật: “Chỉ cần em nỡ xuống tay thì anh đi ngay đây.”

Thấy thân hình cao lớn ấy vừa mới động một cái, cô lập tức đưa tay ấn vai người đối diện xuống, rồi lên tiếng với giọng điệu lạnh tanh: “Ai dám động vào anh ấy thì cứ thử xem.”

Lúc đối đầu anh, cô chẳng hề nương tay. Nhưng lúc bảo vệ anh, cô cũng chẳng ngán bất cứ ai.

Người kia thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười, ánh mắt của anh ấy thoáng qua một tia ghen tị, rồi buông lời cảm khái: “Tự dưng anh thấy hơi hối hận rồi đấy.”

Cô cong môi nở một nụ cười trông có vẻ tinh quái, dáng vẻ như vừa giành được một bàn thắng đẹp mắt: “Giờ mới nhận ra em tốt à? Nhưng cũng không cần phải đau khổ quá đâu. Chỉ cần hạ tiêu chuẩn xuống một chút thì anh vẫn còn cơ hội mà.”

Người kia nghe xong thì bật cười, sau đó anh ấy vừa lắc đầu vừa buông lời mắng yêu: “Đúng là ‘miệng cười dao xỉa đằng sau’ mà!”

Các số gần nhất

Người dùng bắt buộc phải tuân thủ và chịu trách nhiệm theo quy định, pháp luật của quốc gia có liên quan khi xuất bản nội dung (tác phẩm, bình luận, nội dung hoặc hình ảnh, ...). Chúng tôi từ chối tất cả nội dung không hợp thuần phong mỹ tục, bạo lực, bất hợp pháp và sẽ huỷ chúng ngay khi phát hiện.

Các tác phẩm, bình luận, nội dung hoặc hình ảnh do thành viên đăng tải, người đăng phải chịu trách nhiệm. Nếu vi phạm, ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức khác, chúng tôi sẽ xác minh và gỡ ngay lập tức.