Giờ phút này Yên La đâu còn tâm trí quan tâm Hứa Tiểu Kỳ ra sao, cô đuổi theo luồng khí tức ấy đến gần hồ nhân tạo ở phía đông khu biệt thự, nhưng rồi khí tức đó đột nhiên biến mất.

Yên La khựng lại, cô tập trung tra xét kỹ, nhưng không phát hiện ra điều gì. Mọi thứ vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của cô. Yên La nhíu mày, nhìn những căn biệt thự xung quanh, cô do dự một chút, cuối cùng lật lòng bàn tay lên, lấy ra một chiếc vòng tay vàng.

Chiếc vòng tinh xảo, mặt vòng khắc những hoa văn khó nhận ra, dưới vòng treo một chiếc chuông nhỏ màu vàng, nhìn tổng thể vừa tinh xảo vừa thanh nhã, chỉ là dường như hơi cũ kỹ, bề mặt hơi xỉn màu.

Yên La vừa lấy ra, chiếc chuông trên vòng liền vang lên một tiếng leng keng giòn tan.

Tiếng chuông này khác hẳn tiếng chuông bình thường, âm thanh trong trẻo thanh thoát, như vọng về từ tận chân trời. Xen lẫn trong đó còn có một tiếng cười nhẹ của đàn ông, trầm thấp dễ nghe: “Tiểu Yên La, hôm nay tâm trạng cô tốt chứ?”

"...Tôi vốn đang vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy ông thì lại không vui." Yên La vừa nghe giọng này liền thấy bực bội, cô vỗ vỗ chiếc vòng tay rồi giơ lên dò xét xung quanh: “Mau tìm giúp tôi xem cái tên chủ khốn nạn của ông đang ở đâu!”

Đúng vậy, chiếc chuông này là do kẻ thù truyền kiếp của Yên La — một trong những Thượng Cổ Chúng Thần — Đế quân Côn Lôn, tặng cho cô.

Trên thế gian có một ngọn núi thần linh tên là Côn Lôn, nó tồn tại từ thời hỗn độn, sau khi thiên địa sinh ra, các vị thần cũng được sinh ra, anh ta cũng khai linh trí hóa hình người, trở thành một trong những Thượng Thần cổ xưa nhất của Thiên Giới.

Ngày ấy Yên La bị thua dưới tay Đế quân Côn Lôn.

Còn chiếc vòng này do chính tay Đế quân Côn Lôn rèn nên, chiếc chuông bên trên có thể thu thập và lưu trữ tất cả âm thanh trên đời, sau đó tái hiện lại những âm thanh khác nhau theo từng bối cảnh.

Có lẽ là đã tính trước được đại hạn của mình sắp tới nên trước khi chết, đế quân Côn Lôn lấy cớ tặng cô một món quà, ép buộc buộc nó lên cổ tay Yên La.

Không biết anh ta đã giở trò gì trên chiếc vòng tay đó, mà suốt hơn ngàn năm đầu, Yên La đã tìm đủ mọi cách cũng không tháo ra nổi, chỉ đành mỗi ngày phải nghe nó lải nhải phát lại giọng nói đáng ghét của anh ta.

Ví dụ như mỗi khi cô gặp chuyện không vui muốn đại khai sát giới, nó lại phát ra giọng anh ta cười tủm tỉm nhắc nhở: “Giết chóc quá nhiều sẽ dẫn tới thiên lôi, tuy thiên lôi không đánh chết được cô, nhưng một khi bị thiên đạo chú ý sẽ sinh ra đủ thứ phiền toái không đáng có. Cô chẳng phải ghét nhất là phiền phức sao? Nhịn chút đi, ngoan nào.”

Lại ví dụ như khi cô mắc nợ nhân quả không muốn trả, nó lại phát ra giọng anh ta chậm rãi khuyên nhủ: “Thứ gì trên đời cũng dễ trả, chỉ có nhân quả là khó trả. Nếu lỡ mắc nợ nhân quả của người khác, nhớ trả càng sớm càng tốt, nếu không sẽ tổn hại đến tu vi của cô. Cô chẳng phải còn đang tính lột da, róc xương tôi rồi nuốt sạch hay sao? Nếu không còn tu vi nữa, dù có tìm được tôi, e rằng tâm nguyện đó cũng chưa chắc làm nổi…”

Ngoài chuyện bám theo cô để “tẩy não”, cô gặp chuyện vui anh ta cũng xen vào, cô ăn gì anh ta cũng có ý kiến, cô muốn ngủ anh ta lại lấy cớ kể chuyện trước giờ đi ngủ để quấy rầy, thỉnh thoảng còn lên cơn khùng đàn mấy khúc nhạc siêu khó nghe, hát mấy bài siêu chối tai… Đã vậy hết lần này tới lần khác chỉ lặp đi lặp lại có mấy câu, cô chửi anh ta cũng chẳng phản ứng gì, thật sự phiền không thể tả.

May mà theo thời gian, sức mạnh còn sót lại trên chiếc vòng càng ngày càng yếu, Yên La mới tìm được cách tháo cái đồ bỏ đi đó ra khỏi tay, nhốt vào trong thức hải của mình, cô vốn định vứt quách đi, nhưng nghĩ trên chiếc vòng này vẫn còn dính dáng tới tên đáng ghét kia, biết đâu có thể giúp cô tìm ra mảnh hồn của anh ta nên cô đành nhịn lại.

Chỉ là lúc này Yên La cầm chiếc vòng đi loanh quanh nửa ngày bên hồ nhân tạo mà nó vẫn chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Trong lòng cô vừa thất vọng vừa khó hiểu, bèn tiện tay quăng cái thứ ngoài lải nhải ra chẳng được tích sự gì đó vào lại thức hải, mày khẽ nhíu lại.

Cô dám chắc vừa rồi mình không hề nhầm lẫn, nhưng sao khí tức ấy lại đột nhiên biến mất?

Yên La trầm ngâm một lúc lâu rồi nhắm mắt lại, dùng thần thức liên lạc với tiểu đệ năm xưa của mình — một con hồ ly chín đuôi đã sống hơn năm ngàn tuổi, rất giỏi che giấu hành tung.

Hồ ly chín đuôi tên là Hồ Lê đã ký khế ước chủ tớ với Yên La, gần ngàn năm nay vẫn sống nơi nhân gian, thần thức của Yên La vừa chuyển động, anh ta đã lập tức cảm nhận được.

“Đại ca tỉnh rồi hả?”

“Ừ, bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Em đang ở thủ đô Hoa quốc đây! Đại ca có muốn qua đây không? Em tới đón nhé!”

“Tôi đã ở đây rồi.” Yên La báo địa chỉ nhà Trần Tuyết Nhược: “Cậu tới đây ngay cho tôi, tôi có việc tìm cậu.”

“Cái gì? Đại ca đã ở đây rồi á? Sao em lại chẳng cảm nhận được gì hết vậy?” Hồ Lê rất ngạc nhiên, rồi vội nói: “Em tới ngay!”

Lúc này Yên La mới hơi giãn mày, cô ngồi xuống băng ghế dài bên đường.

Cùng lúc đó, trong căn biệt thự xa hoa đằng sau cô, một thanh niên mặc quần jeans giản dị và áo khoác gió đen, lau khô chuỗi vòng tay gỗ bị nước bắn ướt rồi đeo nó lại vào tay, sau đó, anh ta mỉm cười đưa khăn tay trả lại cho quản gia tóc đã bạc trắng: “Cảm ơn.”

“Cậu cả khách sáo rồi, cậu không sao là tốt rồi.” Quản gia già liếc nhìn vòi phun nước vẫn còn rỉ nước cách đó không xa, áy náy nói: “Trước giờ vẫn tốt, chẳng biết sao hôm nay lại hỏng, tôi sẽ gọi người đến sửa ngay.”

“Có lẽ dính vận xui của tôi nên mới hỏng đấy.” Thanh niên cười như chẳng bận tâm, anh ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, nhưng sắc mặt hơi tái nhợt, trông có chút gầy gò: “Tôi còn có việc nên đi trước đây. Nếu được, phiền bác chuyển lời tới ông cụ Thẩm giúp, sau này đừng bày mấy trò giả bệnh lừa người nữa, vô nghĩa lắm.”

Giọng anh rất ôn hòa, khóe môi mang theo nụ cười lười biếng, tạo cho người ta cảm giác dễ gần. Nhưng có lẽ vì anh quá đẹp, lại thêm đôi lông mày hơi lạnh lùng, trên người luôn toát ra một vẻ xa cách như thể chẳng thuộc về trần thế, khiến người ta chỉ dám đứng xa nhìn mà không dám đến gần. Đặc biệt là lúc nói những lời thản nhiên, không gợn chút cảm xúc như bây giờ, lại càng khiến người ta cảm thấy khó lại gần.

Quản gia nghiêm mặt nhìn anh, trong lòng có chút sốt ruột, muốn mở miệng khuyên anh đừng giận dỗi với ông chủ nữa, dù sao ông ấy cũng là ông nội ruột của anh, nhưng nghĩ đến những chuyện cũ năm xưa, lời khuyên ấy lại không sao thốt ra nổi.

Cuối cùng, quản gia chỉ đành nuốt tiếng thở dài vào trong, nói: “Vâng, tôi bảo tài xế chở cậu đi.”

Chàng trai mỉm cười quay người lại, đầu ngón tay vô thức vuốt ve chiếc vòng gỗ trên cổ tay.

Chuỗi hạt này thoạt nhìn rất bình thường, trông chẳng khác gì chiếc vòng mười đồng một xâu bán ở các sạp hàng ven đường, nhưng theo lời mẹ anh đã qua đời kể lại, đây là thứ một vị thần tiên tặng cho anh vào ngày anh mới chào đời, nói là có thể trừ tai tránh nạn, dặn anh đừng bao giờ tháo nó ra.

Anh luôn cho rằng mẹ mình đã gặp kẻ lừa đảo, bởi suốt hơn hai mươi năm nay, vận xui vẫn cứ đeo bám anh, xui xẻo đến mức thảm hại, anh cũng chưa bao giờ phát hiện chuỗi hạt này có gì đặc biệt, chỉ là đeo quen nên chưa bỏ đi thôi.

Nhưng vừa rồi, khi anh tháo chuỗi hạt ra để lau, nó lại bất ngờ làm anh thấy bỏng rát…

Là ảo giác sao?

Chàng trai mỉm cười trầm ngâm, vừa nở một nụ cười vừa mong chờ vừa hứng thú.

Nếu không phải, vậy thì thú vị rồi đây.

Đúng lúc chàng trai đang lái xe rời khỏi khu biệt thự, một bóng đen mà người thường không thể nhìn thấy xuất hiện trước mặt Yên La.

“Đại ca, tôi đến rồi! Ủa? Cô… cô là ai? Đại ca của tôi đâu?!”

Thanh niên vừa xuất hiện có làn da trắng chân dài, lông mày và đôi mắt mềm mại, trông vô cùng điển trai. Đặc biệt là đôi mắt hồ ly long lanh sóng nước kia, càng toát ra vẻ phong lưu đa tình, trời sinh đã mang theo nét quyến rũ.

Chỉ là…

“Sao cậu lại béo ra thế này?!”

Yên La ngỡ ngàng nhìn thanh niên trước mặt, anh ta béo hơn ít nhất gấp hai lần so với lần gặp trước.

Lúc này Hồ Lê mới nhận ra cô gái loài người trước mặt chính là đại ca của mình, anh ta vừa kinh ngạc vừa có chút ngượng ngùng, gãi đầu nói: “Chẳng qua dạo này đồ ăn ngon hơn thôi… hề hề. À mà, sao đại ca lại chui vào thân thể của con người thế này? Bảo sao tôi chẳng cảm nhận được khí tức của chị!”

“Chuyện này để nói sau.” Yên La lạnh nhạt đáp: “Vừa rồi tôi cảm nhận được khí tức của cái tên rùa khốn kiếp Côn Luân ở quanh đây, nhưng chỉ một chốc là khí tức biến mất. Mau xem giúp tôi rốt cuộc là thế nào.”

“Cái gì? Đế quân… không, cái tên rùa đó, anh ta đã chuyển thế rồi sao?” Những năm qua Hồ Lê đã rất nhiều lần giúp Yên La dò la tung tích của Đế Quân Côn Lôn, nên đương nhiên anh ta rất rõ mối hận thù giữa hai người họ, thế mà đến giờ anh ta đã thử đủ cách mà vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Yên La rất không vui, nhưng có manh mối đã là tốt lắm rồi, cô lại không cam lòng mà vòng đi vòng lại thêm một lần nữa, rồi mới cùng Hồ Lê tạm thời rời khỏi đó.

“Đại ca, mấy năm chị ngủ say, nhân gian phát triển nhanh lắm, nhanh hơn mấy nghìn năm cộng lại…” Sợ Yên La vừa mới từ núi xuống sẽ không thích ứng nổi thời đại mới này, Hồ Lê vừa lái xe vừa kể sơ qua cho cô nghe những biến đổi suốt bảy, tám mươi năm qua, sau đó dẫn cô lên chiếc xe tải nhỏ đậu ở cổng khu biệt thự: “Đây là bảo bối của em, Tiểu Hôi, hề hề.”

Vừa bước lên xe, Yên La đã ngửi thấy mùi gà thơm lừng khắp xe: “…???”

“Bây giờ em đang mở một quán cơm gà kho ở bên đường Học Viện, buôn bán cũng ổn.” Hồ Lê vừa nói vừa nở nụ cười đắc ý: “Chỉ là dạo này gà nuôi công nghiệp thịt dở tệ, em thật sự không ăn được nên lại thuê người mở cả một trang trại nuôi gà ở ngoại ô…”

“Khoan đã, sao cậu lại lụn bại đến mức này?”

Trước khi cô ngủ say, tên này vẫn còn là ông chủ lớn mở thương hội buôn bán khắp nơi, sao cô vừa tỉnh lại đã thành… nuôi gà bán cơm rồi???

Nhớ lại những năm tháng huy hoàng trước kia, Hồ Lê cũng thấy chua xót: “Đại ca không biết đấy thôi, thời thế thay đổi rồi. Từ khi cái thời loạn chiến khắp nơi kết thúc hơn bảy mươi năm trước, linh khí trong trời đất cứ giảm dần. Con người lại bắt đầu tin vào khoa học và chủ nghĩa xã hội, sức mạnh tín ngưỡng trong thiên địa cũng ngày càng ít, nhiều thần linh vì thế mà chết. Còn bọn yêu quái như chúng ta vốn chẳng được thiên đạo bảo vệ, càng chẳng phải nói, chết thì chết, thoái hóa thì thoái hóa, chẳng còn lại bao nhiêu…”

Yên La nghe mà cực kỳ kinh ngạc, cô vừa định nói gì đó thì hồn thể của Trần Tuyết Nhược đột nhiên tỉnh lại khỏi trạng thái gần như hôn mê từ trước.

“Chị Yên La? Chúng ta đang ở… khoan đã, con khốn Hứa Tiểu Kỳ đâu?!”

Yên La: “…”

Dĩ nhiên là… cô quên bẵng mất rồi.

Yên La nhận ra điều này đã muộn, cô hơi chột dạ nói: “Khụ, tôi bẻ gãy tay cô ta rồi mặc kệ bỏ đi, hay giờ quay lại giết cô ta luôn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play