“Chuyện em bị bán không phải tai nạn, mà là có người hại em.” Lúc này Trần Tuyết Nhược đã hoàn toàn không còn sợ Yên La nữa, cô ấy hít sâu, đè nén cảm xúc trong lòng và kể lại toàn bộ câu chuyện: “Hôm đó là thứ sáu, em tan học xong định về nhà thì lại thấy Hứa Tiểu Kỳ đứng trước cổng trường, Hứa Tiểu Kỳ là con gái của mẹ kế em. Mẹ ruột em mất trong một vụ tai nạn xe khi em mười ba tuổi, ba em sợ em không ai chăm sóc nên tái hôn.”

“Hứa Tiểu Kỳ là con riêng của mẹ kế với chồng cũ, nhỏ hơn em hai tuổi, bình thường cô ta ở với ba ruột, ít khi về nhà chúng em, nên bọn em cũng không thân thiết lắm. Nhưng mẹ kế em rất tốt với em, nên mỗi lần gặp Hứa Tiểu Kỳ em đều chủ động chào hỏi. Hôm đó thấy cô ta đang khóc, em hỏi có chuyện gì, cô ta nói đi xe đạp không cẩn thận bị ngã, lại còn làm mất ví, cô ta cầu xin em đi cùng để tìm. Lúc ấy trời vừa tối, gần trường vẫn còn nhiều người qua lại nên em cũng không nghi ngờ gì, bèn đi theo cô ta. Ai ngờ cô ta lại dẫn em vào một con hẻm vắng, rồi cùng với mấy kẻ buôn người đã chờ sẵn ở đó làm em hôn mê. Đến lúc em tỉnh lại thì đã ở trên xe của bọn buôn người, những chuyện sau đó… chị Yên La đều biết cả rồi đấy.” 

Nhớ lại những ngày kinh hoàng đó, trong lòng Trần Tuyết Nhược vừa hoảng sợ, vừa phẫn hận, vừa không hiểu nổi.

Cô ấy tự nhận mình chưa từng đắc tội gì với Hứa Tiểu Kỳ, rốt cuộc vì sao cô ta lại muốn hại mình?

“Nếu muốn biết tại sao, sao không lôi cô ta ra hỏi thẳng?” Con người tuy thông minh, nhưng sống quá phức tạp, Yên La nghe Trần Tuyết Nhược lải nhải một tràng dài dòng mà thấy hơi chóng mặt, cô trực tiếp ngắt lời: “Nhà cô ta ở đâu?”

“Nhà cô ta…” Trần Tuyết Nhược lấy lại tinh thần: “Em muốn nói chuyện với cô ta sau, giờ em chỉ muốn về nhà gặp ba trước, em mất tích nhiều ngày như vậy, chắc ông ấy lo đến chết mất.”

Yên La không hiểu cách làm của cô ấy, bị bắt nạt đến suýt mất mạng, chẳng phải nên tìm người đó trả thù, vặn đầu chó của cô ta cho xong sao? Vội vã về nhà tìm ba làm gì? Cô ấy đâu phải là đứa trẻ chưa cai sữa nữa đâu?

Nhưng đây là chuyện của Trần Tuyết Nhược, tuy không hiểu, nhưng cô cũng không định xen vào chuyện của người khác, cô thản nhiên “ồ” một tiếng, rồi theo chỉ dẫn của Trần Tuyết Nhược gọi một chiếc taxi, báo địa chỉ biệt thự nhà họ Trần.

Đúng vậy, là biệt thự. Trần Tuyết Nhược là một cô chủ chính hiệu, ba cô ấy, Trần Kiện Vân là ông chủ một công ty niêm yết, có khối tài sản kếch xù. Dù không phải là người đứng đầu trong giới thương nhân thủ đô, nhưng cũng là nhân vật mà người thường khó bì kịp.

Chẳng mấy chốc xe đã đến khu biệt thự, tài xế taxi dừng xe trước cổng khu. Trần Tuyết Nhược không mang theo tiền nên đành bảo Yên La nói với tài xế đợi một lát, cô về lấy tiền.

Tài xế taxi nhìn cô với vẻ nghi ngờ, vẻ mặt không mấy vui vẻ: “Ai biết cô có thật sự sống ở đây không? Lỡ cô đi rồi không quay lại, chẳng phải tôi chạy chuyến này công cốc sao?”

Yên La ghét nhất là bị người khác cằn nhằn, cô trở nên mất kiên nhẫn. Trần Tuyết Nhược sợ cô lại đập méo cửa xe người ta ngay giữa ban ngày nên vội nói mình quen anh bảo vệ gác cổng, có thể mượn tiền anh ấy trước.

Lúc này tài xế mới yên tâm.

Anh bảo vệ họ Vương, là một chàng trai trẻ mắt híp, tính tình cởi mở nhiệt tình. Nghe nói Trần Tuyết Nhược làm mất ví và điện thoại, anh ấy không nói một lời mà đi lên trả tiền xe cho cô.

Chỉ có điều…

“Sao hôm nay tài xế không đến đón cô? Tôi thấy bác ấy chỉ vào trước cô chừng nửa phút thôi.”

Nghe có vẻ hơi lạ, nhưng Trần Tuyết Nhược giờ chỉ muốn nhanh chóng về nhà nên không kịp nghĩ nhiều. Yên La càng lười suy nghĩ, cô tiện tay véo lấy sợi khí đen quấn trên vai Tiểu Vương rồi rời đi.

Tiểu Vương chỉ thấy vai, chỗ từng bị thương vì ra tay nghĩa hiệp tháng trước bỗng nhẹ hẳn, tiếp đó hoàn toàn không còn đau đớn gì nữa.

Anh ấy sững sờ một lúc, giơ tay lên thử cử động thì phát hiện ra quả thực không đau chút nào!

“Ối mẹ ơi sao thế này? Sao tự nhiên đỡ hơn vậy? Vừa nãy còn nhói từng cơn mà!”

Tiểu Vương vừa mừng vừa ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh ấy nhảy tại chỗ hai cái rồi vội quay về đứng gác.

Bên này, dưới sự dẫn dắt của Trần Tuyết Nhược, Yên La đang đi về phía biệt thự nhà họ Trần.

Các biệt thự ở đây đều là biệt thự đơn lập, nhà họ Trần cách cổng chính không xa, bước chân Yên La lại nhanh hơn người thường nên chẳng mấy chốc hai người đã thấy cánh cổng sắt kiểu Âu tinh xảo của nhà họ Trần.

Trước cổng, một chiếc xe Mercedes-Benz vừa dừng lại, đây chính là xe mà ông Hoàng nhà cô ấy thường lái, bình thường mỗi lần cô ấy ra ngoài hay về nhà đều do ông Hoàng đón đưa. Trần Tuyết Nhược thấy chua xót trong lòng, những cảm xúc sợ hãi và bất an mà cô đã kìm nén suốt chặng đường bỗng trào dâng. Nếu không phải do không thể kiểm soát được bản thân, chắc chắn cô ấy đã bật khóc ngay lúc này.

Yên La cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của cô ấy, cô đang định nói gì đó thì cửa xe Mercedes đột nhiên mở ra, lập tức có một thiếu nữ mặc váy liền màu trắng, đeo chiếc ba lô nhỏ màu xanh matcha bước xuống xe với nụ cười rạng rỡ…

“Để tôi tự đi vào là được rồi, chú Hoàng chú đi đón ba tôi đi, chú lái xe chậm thôi nhé.”

“Vâng, thưa cô.”

Một cảnh tượng, một đoạn đối thoại hết sức bình thường nhưng lại khiến Trần Tuyết Nhược như bị sét đánh, cả người cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không kịp phản ứng.

“Yên… chị Yên La… có phải em bị hoa mắt rồi không? Cô gái kia… cô gái kia…”

“Cô không nhìn nhầm đâu, cô ta trông giống hệt cô.”

Trần Tuyết Nhược thấy, tất nhiên Yên La cũng thấy. Điểm khác biệt là Yên La vừa nhìn đã nhận ra vấn đề trên người cô gái kia. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, sức mạnh hồn thể của Trần Tuyết Nhược đã bùng lên dữ dội theo cảm xúc dâng trào, mạnh mẽ đoạt lại quyền kiểm soát thân thể từ tay cô.

Yên La hơi bất ngờ, nhưng dù sao đây cũng là cơ thể của Trần Tuyết Nhược, việc tạm thời chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc và ý chí của cô ấy cũng chẳng có gì lạ, nên cô chỉ nhướng mày, chẳng làm gì cả mà mặc kệ cô ấy.

“Cô là ai? Cô… Sao cô lại giống hệt tôi thế?!”

Trần Tuyết Nhược đã lao thẳng đến trước mặt cô gái kia, cô gái kia giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của cô ấy, khi thấy rõ khuôn mặt Trần Tuyết Nhược, sắc mặt lập tức tái nhợt, hoảng hốt lùi lại: “Cô?! Sao cô có thể… không thể nào, rõ ràng cô đã… không, không thể nào! Cô đi đi! Tôi không quen biết cô!”

Mặc dù cô ta mặc quần áo, đeo ba lô và có gương mặt hoàn toàn giống hệt cô ấy, nhưng từ đôi mắt sợ hãi và chột dạ của cô gái kia, Trần Tuyết Nhược vẫn nhận ra thân phận của cô ta.

“Hứa Tiểu Kỳ… mày là Hứa Tiểu Kỳ!” Trần Tuyết Nhược không thể nào ngờ rằng, Hứa Tiểu Kỳ không những câu kết bọn buôn người bán đứng cô ấy, mà còn biến thành dáng vẻ của cô ấy, thay thế cô ấy trở thành “Trần Tuyết Nhược”. Khó trách vừa nãy bảo vệ Tiểu Vương khi thấy cô lại không hề kinh ngạc, mà còn làm như thể mấy ngày nay cô ấy vẫn về nhà bình thường. ( app truyện TᎽT )

Bởi vì anh ấy hoàn toàn không biết chuyện cô ấy mất tích!

Sự thật còn khủng khiếp hơn cả tưởng tượng khiến đầu óc Trần Tuyết Nhược ong ong, cô ấy tức đến mức toàn thân run rẩy, lao đến túm lấy tóc Hứa Tiểu Kỳ: “Mẹ mày, tao xé xác con điên không biết xấu hổ nhà mày ra!”

Hứa Tiểu Kỳ đau đớn hét lên, theo bản năng né tránh, nhưng bị Trần Tuyết Nhược đập cho mấy cái, nỗi sợ hãi và chột dạ trong lòng lại bị ghen ghét và không cam lòng đè xuống.

“Tôi không biết cô đang nói gì, tôi mới là Trần Tuyết Nhược! Tôi mới là Trần Tuyết Nhược thật sự!”

Cô ta bắt đầu phản kháng, hai cô gái cào cấu nhau rồi vật nhau xoay tròn dưới đất.

Yên La đứng bên xem: “…”

Hai người họ ngang tài ngang sức, thế này thì đánh đến bao giờ mới xong?

Ngay lúc cô đang chán nản thì Trần Tuyết Nhược bỗng dừng lại, Yên La nhìn lướt qua thì thấy hồn thể cô ấy bị tổn thương bởi lần bùng nổ dữ dội này, giờ đã kiệt sức và rơi vào trạng thái như hôn mê.

Yên La lại giành lại quyền kiểm soát thân thể, cô cười khẩy, bóp chặt lấy bàn tay cào trên mặt mình của Hứa Tiểu Kỳ, hay nói đúng hơn là gương mặt của Trần Tuyết Nhược.

“Chỉ là một con chim khách chiếm tổ mà cũng dám hống hách trước mặt chủ nhân à.”

Nói xong cô khẽ dùng sức, cổ tay Hứa Tiểu Kỳ kêu “rắc” một tiếng gãy lìa.

Hứa Tiểu Kỳ: “…”

Hứa Tiểu Kỳ: “??!!”

Cơn đau đớn đột ngột khiến đầu óc cô ta trống rỗng trong giây lát, một lúc lâu sau mới ôm tay lăn lộn dưới đất, thét lên thảm thiết.

Dáng vẻ khóc lóc của con hàng giả này xấu thật, xấu hơn chủ nhân thật sự Trần Tuyết Nhược rất nhiều.

Yên La vừa chán ghét vừa khinh thường, cô đang định ra tay phá vỡ cái trò che mắt nho nhỏ trên người cô ta, ai ngờ vừa định động tay, chóp mũi lại thoang thoảng một mùi hương quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

Yên La sững người, sắc mặt lập tức thay đổi.

Là khí tức của kẻ thù không đội trời chung của cô, tên khốn ở Côn Lôn!

Cô không kịp nghĩ nhiều, dậm chân hóa thành một làn sương đen đuổi theo.

Trần Tuyết Nhược… Trần Tuyết Nhược hóa thành ma về đòi mạng cô ta rồi sao?!

Hứa Tiểu Kỳ bị cảnh tượng quỷ dị này dọa đến gan mật vỡ vụn, không chịu nổi mà ngất xỉu tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play