Khi tỉnh lại, Mã Đại Viễn phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.
Ông ấy ngơ ngác nhìn trần nhà, nhớ tới tờ giấy chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối nhận được ba tháng trước, nước mắt từ đôi mắt đục ngầu lăn dài xuống.
“Bác sĩ, tôi… tôi còn sống được bao lâu nữa?”
Lúc đó bác sĩ đã nói ông ấy chỉ còn chưa đầy một năm nữa, còn dặn nếu không chú ý nghỉ ngơi, bệnh tình sẽ càng nặng hơn.
Nhưng làm sao ông ấy dám nghỉ ngơi chứ? Con gái Na Na của ông ấy sắp vào đại học rồi, ông ấy nhất định phải gom đủ học phí cho con trước khi mình đi, nếu không thì đứa nhỏ ấy, vừa không cha mẹ, vừa chẳng có họ hàng giàu có, lấy gì mà đi học?
Trong lòng Mã Đại Viễn vừa sợ hãi vừa không nỡ, nhìn bác sĩ bên cạnh đang dặn dò y tá, nước mắt ông ấy rơi lã chã.
Bác sĩ: “…”
Bác sĩ khó hiểu nhìn ông ấy: “Cái gì mà còn sống được bao lâu? Ông chỉ bị viêm dạ dày mãn tính cộng với quá sức thôi, sao lại làm như mình bị ung thư dạ dày vậy?”
Mã Đại Viễn sững người: “Cái… cái gì? Bác, bác sĩ vừa nói gì cơ?!”
Bác sĩ: “Tôi nói ông chỉ bị viêm dạ dày mãn tính thôi…”
“Nhưng mà trước đây tôi đi bệnh viện khám, bác sĩ… bác sĩ đó bảo tôi bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, chẳng còn sống được bao lâu nữa mà!” Mã Đại Viễn không tin nổi, bật dậy khỏi giường bệnh.
Bác sĩ bị ông ấy làm giật mình, lập tức nhíu mày: “Sao có thể chứ?”
“Thật mà!”
Mã Đại Viễn vội vàng kể lại tình trạng cơ thể gần đây của mình, bác sĩ nghe xong thấy đúng là có hơi giống triệu chứng ung thư dạ dày, trong lòng chùng xuống, bèn cho kiểm tra lại lần nữa.
Thế nhưng kết quả kiểm tra vẫn không thay đổi, bác sĩ xác nhận đi xác nhận lại, bệnh của ông ấy chỉ là viêm dạ dày bình thường, không phải căn bệnh chết người như ung thư dạ dày.
“…”
Mã Đại Viễn đứng ngây người ra đó, kinh ngạc đến mức không biết hôm nay là ngày mấy. Mãi tới khi ra khỏi bệnh viện, nhận lại chiếc xe bị móp hẳn một bên cửa từ tay anh cảnh sát giao thông tốt bụng ở sân bay, ông ấy mới chợt nhớ ra câu mà Yên La nói trước khi xuống xe: “Đưa tôi tiền, tôi sẽ cứu mạng ông.”
Vậy là không phải tối qua ông ấy gặp con quỷ hại người, mà là tiên cô cứu người sao?!
Ôi trời ơi! Mã Đại Viễn đập đùi, trong lòng vừa mừng vừa hối hận, sớm biết thế thì đáng lẽ hôm qua ông ấy nên đưa năm trăm đồng… không, phải đưa cả thẻ ngân hàng trong ví cho tiên cô mới phải!
Đây là đại ân cứu mạng mà!
Yên La không hề biết Mã Đại Viễn đã coi cô thành vị thần tiên mà cô ghét nhất, lúc này cô đã ngồi trên máy bay rồi.
Từ đây bay tới thủ đô có nhiều chuyến, Yên La nghe lời Trần Tuyết Nhược chọn chuyến sớm nhất, lại được cô ấy hướng dẫn đi phòng cảnh vụ sân bay làm chứng minh nhân dân tạm thời, thuận lợi qua cửa an ninh và lên máy bay.
Đây là lần đầu tiên Yên La đi máy bay, cô thấy tò mò với cái thứ không hề có cánh, cũng chẳng phải sinh vật sống, vậy mà lại có thể chở cả một đám người bay lên trời này, suốt dọc đường cứ nhìn ngó không ngừng. Thấy tiếp viên đứng ở cửa khoang chào đón khách, cô còn hiếm khi nhìn thẳng vào đối phương, khen một câu đầy tán thưởng với Trần Tuyết Nhược: “Loài người các cô cũng tốt đấy chứ.”
Yếu đuối như một con kiến, vậy mà lại có thể sáng tạo ra những thứ to lớn vượt xa bản thân, điều khiển chúng để phục vụ mình. Bảo sao loài người có thể trở thành kẻ thống trị thế gian này khi linh khí đất trời dần dần tiêu tan.
Trần Tuyết Nhược vừa được khen đã vô cùng mừng rỡ, cô ấy bỗng cảm thấy chị gái này thật đáng yêu. Cô ấy nhớ lại câu Yên La nói với Mã Đại Viễn trước khi xuống xe “Đưa tôi tiền, tôi sẽ cứu mạng ông”, Trần Tuyết Nhược không nhịn được tò mò, ngập ngừng hỏi: “Cảm ơn chị đã khen. Nhưng mà chị này, em có thể hỏi chị một câu được không?”
Tâm trạng Yên La lúc này rất tốt, nghe vậy bèn thản nhiên nói: “Hỏi gì?”
Thấy cô chịu trả lời, lại không hề khó chịu, Trần Tuyết Nhược mừng thầm, vội nói: “"Là chú tài xế lúc nãy, chị nói có thể cứu ông ấy một mạng là sao vậy? Còn thứ mà chị cho ông ấy ăn trước khi xuống xe, đó là cái gì thế?”
“Trong bụng ông ấy mọc ra thứ gì đó, sắp chết rồi.” Yên La hờ hững đáp: “Thứ tôi cho ông ấy ăn chính là sức mạnh của tôi, có thể nuốt chửng thứ đó.”
Trong bụng mọc ra thứ gì đó rồi sắp chết? Chẳng lẽ là… ung thư dạ dày? Trần Tuyết Nhược giật mình: “Vậy bây giờ ông ấy…”
“Chắc là khỏi rồi.”
Không ngờ câu “cứu mạng” của cô lại thực sự là cứu mạng theo đúng nghĩa, Trần Tuyết Nhược sững người, bỗng thấy không còn sợ cô như trước nữa.
Tuy hành sự thẳng thắn, tính tình nóng nảy, nhìn qua có vẻ khó gần, nhưng chị gái này dường như không hề tàn nhẫn như cô ấy tưởng tượng, ngược lại còn rất rõ ràng ân oán, ra tay hào phóng nữa chứ…
Nghĩ đến đây, trái tim căng thẳng suốt cả chặng đường của Trần Tuyết Nhược bỗng thả lỏng: “Ông chú tài xế chắc chắn không ngờ chỉ vì giúp đỡ đưa bọn mình ra sân bay và mua một tấm vé máy bay, mà lại đổi được cả một mạng sống. Chị đúng là người tốt!”
Sống mấy vạn năm, lần đầu tiên Yên La nghe được lời khen ngợi như vậy: “…?”
Con bé loài người này có mù không vậy? Cô là kẻ mà ai thấy cũng sợ, ngay cả đám thần tiên trên trời cũng kiêng kỵ, thế mà lại bảo cô là “người tốt”?
Yên La thấy kỳ quặc, khẽ hừ một tiếng: “Tôi chỉ là không thích mắc nợ người khác, chứ không phải thích cứu người. Còn nữa, ‘người tốt’ gì chứ, tôi đâu có phải người.”
Trần Tuyết Nhược bị dáng vẻ “Cô đang nói cái quỷ gì vậy? Chị đây cực kỳ hung dữ cực kỳ đáng sợ đấy” của chị gái làm cho choáng váng mà. Cô ấy ngẩn ra, rồi bỗng to gan hẳn: “Vậy… chị là gì, là… yêu quái à?”
Máy bay chỉ to có vậy, sau khi cảm giác mới lạ ban đầu qua đi, Yên La cũng không còn hứng thú nữa, cô uể oải cuộn mình vào ghế, nhắm mắt lại và đáp: “Coi như thế đi.”
Yên La vốn là một ngọn núi sinh ra cùng trời đất, lớn lên ở nơi truyền thuyết gọi là Quy Khư, nơi hội tụ mọi tối tăm trên thế gian.
Mấy vạn năm đầu khi trời đất mới mở, cô không có linh thức và luôn trong trạng thái mơ hồ, chẳng biết hôm nay là ngày tháng năm nào. Cho đến hơn một vạn năm trước, có một vị Thượng Thần trên thiên giới trong lúc bắt hung thú bị thương, làm rơi một giọt máu xuống người cô. Mãi đến lúc đó, cô mới sinh ra linh trí và hóa hình thành người.
Nhưng vừa mới hóa hình được vài năm, Yên La đã bị vị Thượng Thần kia bắt về thiên giới và trồng vào một cái chậu hoa nhỏ xíu, nguyên nhân là vì khi chưa hóa hình, cô chỉ biết đứng yên một chỗ, không mang sức mạnh của mình ra khỏi Quy Khư. Nhưng sau khi hóa hình, vì không chịu nổi cô đơn mà cô bước ra khỏi Quy Khư, dẫn đến sức mạnh trên người cô rò rỉ, nuôi dưỡng ra vô số sinh linh mà trong mắt đám thần tiên chỉ thấy “tối tăm tà ác, bản tính bạo loạn, chỉ gây hại tam giới”. Thiên giới thấy thế không ổn, bèn muốn giết cô để trừ hậu họa.
Không ngờ vị Thượng Thần kia lại không đồng ý, nói đây là nguyên nhân do mình gieo xuống, nên phải tự mình chịu trách nhiệm, bèn đưa cô về nhà và trồng vào chậu hoa, ngày ngày tưới Linh Tuyền để tẩy não cô.
Yên La: “…”
Yên La ghét nhất cái cảm giác ướt át nhớp nháp, cũng ghét nhất là người khác giảng đạo lý với mình. Bản thân cô vốn là kết tinh của tất cả bóng tối tà ác trên đời, dù là suy nghĩ hay tính cách cũng vốn đã đối lập với đám thần tiên “quang minh chính đại” kia. Vậy mà anh ta cứ muốn gieo “thiện lương” vào lòng cô, hy vọng cô học cách kiềm chế bản thân, đừng muốn gây chuyện là gây chuyện.
Yên La cực kỳ tức giận.
Cô muốn làm gì thì liên quan gì đến anh ta chứ? Dựa vào đâu mà anh ta muốn quản cô?
“Dựa vào linh trí của cô là do ta mà sinh ra, ta cũng coi như… nửa cha mẹ cô.” Trong đầu cô đột nhiên hiện lên khuôn mặt vừa tuấn tú lạnh lùng như tuyết trên đỉnh núi Côn Lôn, vừa nở nụ cười đáng ghét, khiến tâm trạng của Yên La bỗng trở nên tồi tệ.
Cái tên đáng ghét ấy nhốt cô trong chậu hoa, tưới nước cho cô tám nghìn tám trăm năm, cô đã thề sẽ lột da rút gân, nghiền cả xương anh ta ra mà ăn. Vậy mà đến khi cô cuối cùng thoát ra khỏi chậu hoa thì anh ta đã chết rồi. Vì thế Yên La đã lặn lội khắp trời đất tìm hơn ngàn năm, mới tìm lại được một tia nguyên thần của anh ta, nhưng còn chưa kịp báo thù, nguyên thần đó lại bị đám thần tiên khốn kiếp trên trời cướp đi.
Khi cô còn bị giam trong chậu hoa, đám thần tiên ấy mặt dày dùng sức mạnh mà cô để lại bên ngoài Quy Khư tạo ra nơi gọi là Âm Tào Địa Phủ, đồng thời còn bày ra cái gọi là Lục Đạo Luân Hồi để cân bằng âm dương, duy trì trật tự tam giới. Sau khi cướp nguyên thần của anh ta, bọn họ che giấu khí tức của anh ta rồi đẩy anh ta vào luân hồi, nhưng đến nay cô vẫn chưa tìm được anh ta đã chuyển thế ở đâu.
Yên La nghi ngờ bọn thần tiên lòng dạ rách hơn cái rổ ấy đã giấu anh ta đi, nhưng dù cô đã nhiều lần xông lên thiên giới cũng không tìm thấy tung tích anh ta. Sau này linh khí trong trời đất dần dần biến mất, các thần tiên lần lượt chết đi, thiên giới cũng sụp đổ, cô đành phải xuống nhân gian tìm kiếm tung tích anh ta.
Chỉ tiếc là biển người mênh mông, chẳng có tin tức gì về anh ta.
Nhưng Yên La sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Cô đã tìm được anh ta một lần, thì chắc chắn sẽ tìm được lần thứ hai. Cho dù anh ta có hóa thành tro bụi lần nữa, cô cũng sẽ tìm cách gom lại nguyên thần của anh ta, nếu không thì cô báo thù kiểu gì đây?
Trần Tuyết Nhược không biết nỗi chấp niệm trong lòng Yên La, thấy mình đoán đúng cô ấy cũng không còn sợ nữa, ngược lại còn tò mò hỏi: “Vậy… bản thể của chị là gì vậy? Chị xinh đẹp như vậy, bản thể chắc chắn cũng rất xinh đẹp nhỉ?”
Yên La vốn thích người khác khen mình xinh đẹp. Nghe thấy câu này, tâm trạng tệ hại vừa nãy bỗng tốt lên một chút: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy chị là?” Trong đầu Trần Tuyết Nhược hiện lên đủ loại yêu tinh yêu mị xinh đẹp như hồ yêu, hoa yêu, xà yêu…
“Một ngọn núi.” Một ngọn núi toàn thân đen kịt, không pha lẫn bất cứ màu sắc nào.
Trần Tuyết Nhược: “…”
Trần Tuyết Nhược: “???”
Cho đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô, Trần Tuyết Nhược mới miễn cưỡng chấp nhận được sự thật “hóa ra chị gái là một ngọn núi hùng vĩ sừng sững”, hoàn toàn không hề ăn nhập với vẻ ngoài xinh đẹp yêu mị của cô chút nào.
Cô ấy cười gượng gạo rồi bước xuống máy bay, sau đó cũng không còn tâm trạng tò mò gì nữa, bây giờ cô ấy chỉ muốn nhanh chóng về nhà gặp ba rồi báo cảnh sát để bắt lũ buôn người đã bán cô ấy đi.
Còn cả con nhỏ lấy lý do “bị thương cần giúp đỡ” để lừa cô ấy vào hẻm nhỏ, sau đó cùng bọn buôn người làm cô ấy mê man, chính là đứa em gái trên danh nghĩa của cô ấy, Hứa Tiểu Kỳ…
Trần Tuyết Nhược mím môi, cơn giận trào dâng trong lòng.
Lần đầu tiên Yên La cảm nhận được cảm xúc dao động mạnh mẽ như vậy từ cô ấy, cô không khỏi nhướng mày: “Sao thế?”