“Chỉ là mấy tên người phàm ngu ngốc thôi, sợ cái gì.” Yên La khẽ cười khinh miệt, cô phẩy tay, vài luồng sương đen như rồng bay về phía đám người kia.

“Cái… cái gì vậy?!”

“Cứu mạng---”

Chỉ thấy sương đen như những bàn tay khổng lồ, túm lấy chân đám người trên núi rồi úp ngược đầu họ xuống đất, Trần Tuyết Nhược: “…”

Cái… cái này bạo lực quá rồi đấy?

“Xong rồi, đi thôi.” Yên La nói xong bèn quay người rời đi.

Trần Tuyết Nhược hoàn hồn: “Chờ đã, bọn họ… thế này… sẽ chết sao?”

“Không biết, chắc là vậy.” Với sức mạnh của cô, đừng nói là người phàm, ngay cả tiên, yêu, thần, Phật cũng chưa chắc chịu nổi. Có điều cô chỉ động tay một chút, nếu những người này có kim quang công đức bảo vệ thân thể, hoặc có duyên phận quý giá như cô bé này, hay có người kịp thời cứu giúp thì vẫn còn cơ hội sống sót.

Trần Tuyết Nhược sững lại, cô ấy theo bản năng quay đầu nhìn những người dân trên núi đang giãy giụa trong hoảng sợ kia.

Đám người từng hung ác như ác quỷ trước mặt cô ấy, giờ lại yếu ớt, nhếch nhác đến mức này…

Nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy dần tan biến, thay vào đó là niềm vui sướng và nhẹ nhõm sau khi thoát nạn, còn có cả một chút khoái trá hả giận — các người cũng có ngày hôm nay!

Nghĩ tới trong làng kia vẫn còn nhiều phụ nữ như mình bị bắt bán tới đây, Trần Tuyết Nhược lấy lại bình tĩnh, cô ấy lấy hết can đảm cầu xin Yên La: “Cho họ chết ngay thế này thì quá dễ dàng cho họ rồi. Tiên… à không, chị Yên La, chị có thể giúp em một chuyện nữa không?”

Yên La tính tình nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, nhưng cô không thích nợ nần người khác. Con bé này đã giúp cô một việc lớn, mà cô cũng thấy con bé thuận mắt, nên lúc này cũng không cảm thấy phiền.

“Chuyện gì?” Giọng cô lười biếng vang lên.

“Em muốn…”

Trần Tuyết Nhược vội vàng nói rõ ý định của mình. Yên La chẳng thèm nghe lý do đã trực tiếp làm theo. Xong xuôi, cô điểm chân một cái, nhảy vọt từ đỉnh núi cao xuống.

Trần Tuyết Nhược lập tức hét lên như chuột đồng bị dọa: “…”

Cái kiểu sống này, kích thích quá đi!

Cùng lúc đó, tại một ngôi làng cách đó không xa, một bà lão với khuôn mặt khắc khổ nhìn màn đêm tĩnh lặng bên ngoài rồi đứng dậy, không thể ngồi yên được nữa: “Bọn thằng Sơn đi lâu thế rồi, sao còn chưa quay lại? Đêm hôm khuya khoắt thế này, chẳng lẽ gặp phải heo rừng rồi?”

“Nhiều người đi cùng nhau như vậy, dù có gặp heo rừng cũng chẳng xảy ra chuyện gì đâu, bà đừng lo vớ vẩn nữa.”

Thấy bà cụ lải nhải mãi không dứt, ông cụ bên cạnh có hơi bực bội, nhưng lời vừa dứt, ngoài sân đã vang lên tiếng kêu thất thanh đầy kinh hãi: “Thần núi hiển linh rồi! Thần núi hiển linh rồi!”

Hai ông bà giật nảy mình, vội vàng chạy ra ngoài: “Xảy ra chuyện gì thế?!”

“Anh Sơn… anh Sơn bị sét đánh chết rồi! Còn… còn có cái gì đó túm chân tụi con, vùi tụi con xuống đất… nhất định là thần núi hiển linh rồi! Nhất định là thần núi hiển linh rồi!”

Người nói là một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi, vốn chỉ theo đám người đàn ông chột mắt đi truy bắt Trần Tuyết Nhược cho vui, không ngờ vui đâu chẳng thấy, còn suýt nữa mất mạng. Cậu ta sợ hãi đến mức nói năng lắp bắp, ông bà già kia chính là cha mẹ của gã chột mắt, họ nghe mà thấy bất an, vội vàng gọi thêm người trong làng chạy tới nơi cậu ta nói.

“Trời đất ơi! Chuyện… chuyện gì thế này? Sao tất cả đều bị vùi xuống đất thế này?!”

“Mau! Mau kéo họ ra!”

“Con tôi đâu? Con trai tôi đâu rồi?!”

Khu rừng âm u tĩnh mịch, ánh trăng mờ ảo, vài chục người bị vùi nửa thân trên xuống đất, chỉ còn chổng hai chân lên trời, cảnh tượng ấy nhìn mà rợn người, khiến tất cả mọi người vừa hoảng sợ vừa hỗn loạn.

May mà họ đến kịp, mấy người kia được kéo lên khỏi mặt đất, phần lớn vẫn còn thoi thóp. Nhưng dù giữ được mạng, tình trạng của họ lại chẳng khá hơn chết bao nhiêu — ngoại trừ một vài người, bao gồm cả cậu bé kia không bị thương nặng, những người khác hoặc là bị điên hoặc ngu ngốc. Bộ dạng ấy nhìn vào, còn đáng sợ hơn cả cái chết.

“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, sau này tôi không mua vợ nữa, cũng không đánh vợ nữa! Hu hu hu… đừng bắt tôi ăn đất nữa, tôi không dám làm vậy nữa đâu…”

“Thần núi hiển linh rồi! Là thần núi hiển linh thật rồi! Tôi nghe thấy ngài nói! Ngài… ngài nói chúng ta có tội, tất cả đều là tội đồ, ngài muốn chúng ta chết, tất cả chúng ta đều phải chết!”

“Đừng lại đây! Các người đừng lại gần tôi ——”

Nhìn đám người kia, kẻ thì quỳ dưới đất vừa khóc vừa nhét đất vào miệng, kẻ thì đầu đầy giun dế, quần ướt đẫm mùi khai chạy tán loạn; kẻ thì điên điên dại dại gào thét, kẻ thì đờ đẫn ngồi lì, không nói lấy một lời… những người dân làng kéo tới sau đó mặt mày tái mét, trong lòng lạnh toát.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Đang yên đang lành, tại sao thần núi lại trừng phạt họ nặng nề đến vậy?

Đang lúc mọi người kinh hãi, bỗng nhiên có người trong đám đông hét lên: “Ở đây có chữ!”

Mọi người nghe thấy, lập tức chen chúc xúm lại.

“Đây là Sơn Tử sao?”

Sơn Tử chính là gã đàn ông chột mắt bỏ ra hai vạn tệ để mua Trần Tuyết Nhược. Là kẻ xấu số duy nhất chết hẳn tại chỗ, thân thể anh ta cháy đen cứng đờ, xem ra đã chết rồi.

Cha mẹ già của anh ta chịu không nổi cú sốc này, gào khóc rồi ngất lịm đi. Những người xung quanh có kẻ thì thương hại, kẻ thì sợ hãi, kẻ lại lẩm bẩm anh ta sống chẳng ra gì, chết cũng đáng. Nhưng ngay sau đó, tất cả đều bị hàng chữ đỏ như máu bên cạnh thi thể anh ta thu hút.

“Ông Dư, ông biết chữ nhiều, mau đọc xem có ý gì!”

“Mua bán người, trời không dung. Mau thả người, bằng không cả làng chịu họa. Đây… đây là bảo chúng ta thả hết những cô vợ mua về…”

“Cái gì? Dựa vào đâu chứ?!”

“Dựa vào đây là ý của thần núi.” Ông Dư từng đi học, có học vấn nên biết rõ mua bán người là phạm pháp. Nhưng cả làng vốn đã quen với việc mua vợ từ ngoài vào, một mình ông ấy chẳng thể chống lại cả làng, cũng chẳng lay chuyển nổi quan niệm lạc hậu, ngu muội đã kéo dài cả trăm năm này, ông ấy đành nín nhịn trong lòng. Giờ đây, một phần vì kính sợ thần núi, một phần vì lương tâm cắn rứt, ông ấy chỉ vào hàng chữ, sắc mặt nghiêm túc chưa từng thấy: “Tôi biết các người muốn nói gì. Các anh bỏ tiền ra mua, không trộm không cướp, không có lỗi gì. Nhưng các anh dám vỗ ngực mà nói, mấy cô gái ấy đều tự nguyện về đây làm vợ các anh à?” 

Mọi người sững sờ, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ xấu hổ.

Tất nhiên là không rồi, làng này vừa nghèo vừa hẻo lánh, phụ nữ bên ngoài sao có thể tự nguyện gả vào đây.

“Thấy chưa, chính các anh cũng biết họ không hề tự nguyện.” Ông Dư lắc đầu thở dài: “Bọn họ đều là người, cha mẹ sinh ra, các anh lại đối xử với họ như súc vật, mua về rồi nhốt trong làng không cho đi, lại còn chửi mắng đánh đập, chẳng phải các anh đang tạo nghiệp hay sao? Thử nhìn mấy đứa như thằng Cường kia xem, tại sao người khác bị trừng phạt còn chúng thì không? Vì gia đình chúng chưa từng dính dáng chuyện này, lại hay giúp đỡ người khác, thần núi thấy chúng là người tốt nên chỉ dọa chứ không phạt nặng…”

Thằng Cường chính là cậu thiếu niên dẫn đường ban nãy. Ông Dư nói xong, giọng chậm rãi mà đầy ý tứ, khuyên nhủ: “Mọi người tốt nhất nên mau chóng thả họ ra, bằng không, lần sau bị sét đánh, bị chôn dưới đất suýt chết ngạt chính là cả làng chúng ta đấy.”

Người dân miền núi vốn chẳng ai dám bất kính với thần núi, lời của ông Dư cộng thêm cái chết của gã chột mắt và cảnh đám người kia hóa điên hóa dại, khiến cả làng chìm trong im lặng.

Cuối cùng, ông trưởng làng đầu tóc bạc phơ cất tiếng: “Cứ làm theo ý thần núi… thả ra đi.”

“Nhưng trưởng làng ——”

Nhiều người vẫn không cam lòng, nhưng chuyện này liên quan tới sự an nguy của cả làng, dẫu có không muốn cũng đành phải làm theo.

Từ đó về sau, ngôi làng nhỏ vốn coi việc mua bán người là chuyện thường tình này, không còn xuất hiện thêm “cô dâu mua về” nào nữa.

Tất nhiên, đây đều là chuyện sau này. Quay lại hiện tại, sau khi rời khỏi dãy núi trập trùng với tốc độ mà con người không thể nào đạt được, cuối cùng Yên La cũng giảm tốc độ lại, giờ cô đang lợi dụng thân thể của Trần Tuyết Nhược, nếu làm quá phô trương thì dễ gây ra rắc rối không đáng có.

Dĩ nhiên không phải cô sợ, chỉ là cô lười không muốn tốn thời gian vào mấy chuyện vặt vãnh này.

Trần Tuyết Nhược đang lưỡng lự không biết có nên nhắc nhở không, thấy vậy liền ngẩn người một lát, rồi lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nơi này trông có vẻ hẻo lánh, nửa đêm vắng vẻ, nhưng ai biết được cái đường lớn đằng kia có lắp camera giám sát hay không. Lỡ bị quay cảnh cô ấy nhảy cao mười mấy mét, nhảy xa cả trăm mét, chẳng phải sẽ gây chấn động xã hội sao? Nghiêm trọng hơn nữa, biết đâu còn bị bắt đi mổ xẻ nghiên cứu mất.

Trần Tuyết Nhược nghĩ vậy mà toát mồ hôi lạnh, may mà chị gái này ý thức được nên cô ấy cũng yên tâm hơn hẳn.

“Giờ đi đường nào?” Đúng lúc cô ấy đang nghĩ ngợi, chị gái đột nhiên lên tiếng.

Trần Tuyết Nhược hoàn hồn, nhìn con đường nhựa rộng rãi trước mắt nối dài về hai phía, cô ấy ngẩn người “ờm” một tiếng: “Em… cũng không biết…”

Điện thoại của cô ấy đã bị bọn buôn người cướp mất, giờ không có GPS cũng chẳng có bản đồ, đừng nói tìm đường về nhà, ngay cả đang ở đâu cô ấy cũng mù tịt.

“Vậy thì đi bên này.” Nghĩ tới việc con bé xui xẻo này bị bán tới tận đây, Yên La cũng không hỏi thêm, tùy ý chọn một hướng rồi đi tới.

Trần Tuyết Nhược: “…???”

Tùy tiện vậy luôn hả?

Có điều, đã là đường lớn thì ắt sẽ dẫn đến thôn xóm hoặc thị trấn. Dù phía trước là nơi nào, chỉ cần tìm thấy người hỏi đường thì họ sẽ biết mình đang ở đâu.

Nghĩ vậy, Trần Tuyết Nhược không dám nói gì thêm, đối với Yên La, trong lòng cô ấy có hơi tò mò và kích thích, nhưng phần nhiều vẫn là nỗi sợ theo bản năng. Dẫu sao chị gái này không phải người cũng chẳng phải tiên, chẳng có lương tri như người, cũng chẳng có lòng từ bi như tiên. Lỡ chẳng may nói sai một câu, chọc cô phật ý, cô phẩy tay một cái trồng cô ấy xuống đất luôn thì sao…

Yên La không biết, cũng chẳng muốn biết Trần Tuyết Nhược đang nghĩ gì trong đầu. Cô đang quan sát xung quanh, trước khi bị tiếng sét đánh thức, cô vẫn đang say ngủ trong động phủ tạm thời của mình. Vì ngủ quá sâu nên cô hoàn toàn không rõ giấc ngủ này kéo dài bao lâu và bây giờ là thời đại nào.

Tuy nhiên, khu vực này quá hoang vắng, cô chẳng nhìn ra được chút manh mối nào, ngay lúc cô đang định hỏi Trần Tuyết Nhược thì phía sau đột nhiên lóe lên hai luồng ánh sáng từ xa tiến lại gần.

Yên La theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy một “con dã thú” toàn thân trắng toát, hai mắt phát sáng lao vun vút trên con đường thẳng tắp. Cô nhướng mày, không để ý đến nó, cho đến khi nó không biết sống chết dừng lại chắn trước mặt cô, cô mới không vui nhấc tay lên…

“Đúng là con gái thật này, cứ tưởng mình nhìn nhầm chứ!” Một giọng nói bỗng vang lên khiến Yên La khựng lại. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên vóc dáng gầy gò, mặt mũi bình thường.

Người đàn ông trung niên đang ngồi bên trong cái đầu con “dã thú” màu trắng ấy. Yên La ngẩn người một lúc mới nhớ ra thứ này không phải là quái thú, mà là một phương tiện di chuyển gọi là “ô tô”.

Cô từng thấy phương tiện này vài lần trước khi ngủ say, thậm chí từng ngồi qua vài lượt. Có điều chiếc xe trước mắt trông khác hẳn những ô tô cô từng thấy…

Trong lúc Yên La đang suy nghĩ, người đàn ông trung niên thò đầu ra, cười nói: ( app truyện TᎽT )
“Cô gái à, khuya thế này sao cô lại đi một mình thế? Tôi vừa hay quay về thị trấn, cô đi đâu? Tiện đường tôi chở cô một đoạn nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play