“Đứng lại! Đừng chạy!”
“Mau! Mau bắt con đàn bà thối ấy về cho tao! Mẹ nó chứ, tao bỏ ra hơn hai vạn mới mua được vợ, để nó chạy mất thì tao biết tìm ai đẻ con cho tao hả?!”
“Anh Sơn đừng lo lắng, chỗ này hẻo lánh lắm, đường núi chằng chịt, con bé ấy chạy không thoát đâu!”
“Đúng đấy! Tao xem nó chạy được bao lâu!”
Tiếng truy đuổi phía sau càng lúc càng gần, ánh đèn pin loạng choạng như những lưỡi dao sắc lẹm, xé nát màn đêm đen kịt của núi rừng. Toàn thân Trần Tuyết Nhược run lẩy bẩy, mặt mũi không còn chút máu, nhưng bước chân lại không dám dừng nửa giây.
Không thể bị bắt lại…
Tuyệt đối không thể bị bắt lại!
Nếu không sẽ phải chôn chân cả đời trong cái núi hoang hẻo lánh này, sinh con đẻ cái cho tên đàn ông xấu xí dữ tợn chỉ có một mắt kia!
Cô ấy mới mười chín tuổi, cuộc sống đại học của cô ấy vừa mới bắt đầu, còn có gia đình và bạn bè đều đang đợi cô ấy về nhà…
Nước mắt không tự chủ được tuôn rơi, gió núi tháng mười thổi qua lạnh buốt như dao. Trần Tuyết Nhược cố gắng hết sức mở to mắt, nhưng thế nào cũng không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Giữa núi sâu vắng vẻ, khắp nơi là những bụi cây cao ngang người và những tán cây che kín trời, cô ấy chẳng thấy trời, cũng chẳng thấy đất, chỉ có thể bất chấp tất cả mà chạy về phía trước.
Lá cỏ sắc như dao cứa rách da thịt cô ấy từng đường máu đỏ tươi, Tuyết Nhược đau đến rùng mình nhưng vẫn nghiến chặt răng không khóc, khát vọng sinh tồn mãnh liệt đã kích thích mọi tiềm năng trong cơ thể cô ấy, nhưng…
Cô ấy thực sự đã kiệt sức.
Kể từ khi tỉnh lại trong xe bọn buôn người năm ngày trước, cô ấy gần như không được nghỉ ngơi.
Đầu tiên là cô ấy đấu trí giữ thân với bọn buôn người xấu xa, sau đó lại giả vờ ngoan ngoãn với tên đàn ông một mắt bỏ hai vạn mua mình và chờ thời cơ bỏ trốn. Giờ lại chạy trối chết trong núi sâu không biết bao lâu rồi…
Đôi chân như bị đổ chì cuối cùng cũng hoàn toàn mất hết sức lực, Trần Tuyết Nhược không còn đứng vững được nữa, ngã đập đầu xuống sườn đất nhỏ trước mặt.
Gò đất không cao, nhưng bên dưới lởm chởm đá tảng, khi Trần Tuyết Nhược lăn xuống, đầu gối phải của cô ấy đập mạnh vào tảng đá sắc nhọn.
Cơn đau dữ dội khiến cô ấy toát mồ hôi lạnh, cô ấy nghiến răng định đứng dậy nhưng thế nào cũng không đứng nổi. Trần Tuyết Nhược tuyệt vọng đến mức ngã quỵ, nhưng cô ấy vẫn không cam lòng chấp nhận số phận, cố gắng bịt chặt miệng, cuộn tròn người lại, chui vào bụi cây rậm rạp bên cạnh.
“Bên này! Con bé đó vừa chạy sang bên này!”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trên gò đất.
Trần Tuyết Nhược nhắm nghiền mắt, không dám thở mạnh, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. May mà bọn chúng chỉ lia đèn pin quanh một vòng, nói “chia ra tìm” rồi lại chạy đi. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, đợi đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất mới cẩn thận mở mắt ra...
“Bắt được mày rồi.”
Một con mắt tam giác u ám và một hốc mắt đen kịt không có gì bên trong đột nhiên hiện ra trước mắt cô ấy. Con ngươi Trần Tuyết Nhược co rúm lại, lông tơ dựng đứng cả lên.
Nỗi sợ hãi to lớn như móng vuốt sắc bén bóp chặt lấy tim cô ấy, Trần Tuyết Nhược há to miệng nhưng không phát ra tiếng, mãi đến khi gã đàn ông một mắt đưa đôi tay gầy guộc ra túm lấy cô ấy, tiếng thét chói tai mới như những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, xuyên thủng cổ họng cô ấy: “A——!”
Tiếng kêu chói tai làm anh ta đau nhói màng nhĩ, đôi tay vô thức chộp hụt, anh ta mắng một câu chửi tục rồi bổ nhào tới, tát mạnh hai cái lên mặt Trần Tuyết Nhược đang cố gắng bò đi.
Bàn tay thô ráp của người đàn ông miền núi quen làm việc nặng, hai cú tát giáng xuống khiến Trần Tuyết Nhược hoa mắt chóng mặt, gò má sưng vù chỉ trong chớp mắt…
“…”
Đây là lần đầu tiên trong đời Trần Tuyết Nhược bị người ta tát thẳng vào mặt.
Người ta vẫn nói “đánh người không đánh mặt”, vậy mà tên xấu xí kia lại dám liên tục tát cô ấy hai bạt tai…
Đến cả ba cô ấy cũng chưa bao giờ đánh cô ấy như thế!
Nỗi sợ hãi và tủi nhục mấy ngày qua giờ phút này đều bùng lên thành cơn giận dữ, Trần Tuyết Nhược tức giận đến mức vùng vẫy vươn tay ra túm chặt mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu gã đàn ông chột mắt: “Đồ khốn kiếp! Đồ biến thái! Tao liều mạng với mày!”
Chẳng qua cũng chỉ là một mạng thôi mà, cùng lắm thì đầu thai làm lại!
Nghĩ vậy, Trần Tuyết Nhược chưa từng đánh nhau với ai bao giờ bỗng như phát điên, cô ấy buông thả hết mọi thứ, cào, cấu, đạp, cắn… tất cả chiêu trò đều đem ra dùng hết.
Gã đàn ông chột mắt: “…”
Gã ta vừa đau vừa tức, hoảng quá liền đưa tay bóp chặt lấy cổ cô ấy.
Trần Tuyết Nhược giãy giụa dữ dội, lại khiến gã ta càng ra tay tàn bạo hơn. Ngay khi cô ấy tưởng rằng hôm nay mình chắc chắn không thoát khỏi kiếp nạn này, bầu trời đang u ám đột nhiên sáng rực lên, tiếp đó là một tiếng sấm “ầm ầm” chấn động, một tia sét cực lớn bổ thẳng xuống ngay bên cạnh cô ấy.
Trần Tuyết Nhược: “…”
Trong đầu cô ấy lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ: thà bị sét đánh hóa thành tro bụi còn hơn bị tên khốn kiếp này bắt được rồi sinh con, chết thì chết vậy!
Nghĩ vậy, cô ấy nhắm mắt lại như một anh hùng liều chết, nào ngờ đau đớn trong tưởng tượng lại chẳng hề giáng xuống. Tia sét kia chỉ giáng xuống khoảng đất trống cách cô ấy chưa đầy nửa mét, tạo thành một lỗ thủng lớn trên nền đất vốn vững chắc.
“…”
Chẳng lẽ ông trời… bị cận à?
Trần Tuyết Nhược ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái hố ấy, cho đến khi gã đàn ông chột mắt hoảng hốt kêu lên “cái quái gì vậy”, đồng thời buông tay khỏi cổ cô ấy, lảo đảo lùi lại mấy bước, cô ấy mới nhận ra rằng trong cái hố lớn bị sét đánh kia thực sự có người nằm...
Người?
Chắc là người chứ nhỉ?
Trần Tuyết Nhược không chắc chắn. Ngay lúc cô ấy định nhìn kỹ hơn, một tia sét khác lại giáng xuống từ trên trời. Cùng lúc đó, bóng người toàn thân bị sương đen bao phủ trong hố sét đột nhiên hóa thành một luồng khói đen, lao thẳng về phía cô ấy.
Trần Tuyết Nhược chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đầu óc choáng váng. Sau đó, cô ấy nghe thấy một giọng nữ êm dịu đến mức khiến toàn thân cô ấy tê dại, nhưng giọng điệu lại đầy tức giận: “Ông trời chó chết này, phát điên cái gì, đang ngủ ngon lành tự dưng lôi sét ra đánh mình!”
Chữ cuối vừa dứt, lại một tia sét nữa giáng xuống, nhưng kỳ lạ thay, nó dừng lại chốc lát ngay trên cái hố trống không kia, rồi bỗng chệch hướng, đánh thẳng vào gã đàn ông chột mắt phía sau cô ấy.
“Ầm!”
Gã đàn ông chột mắt hét lên thảm thiết, bị sét đánh thành một cục than đen tại chỗ.
Trần Tuyết Nhược: “…”
Trần Tuyết Nhược sợ đến mức ho sặc sụa, một lúc lâu sau cô ấy mới lấy hết can đảm nhìn cảnh tĩnh mịch xung quanh, run rẩy hỏi: “Không… khụ khụ… không biết là vị đại tiên nào đang độ kiếp nơi đây?”
“Đại tiên? Tôi không phải mấy người thần tiên chó má đó.”
Một tiếng hừ lạnh đầy khinh bỉ vang lên trong đầu cô ấy, Trần Tuyết Nhược còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cô ấy chợt thấy trong đầu nhẹ hẫng như có thứ gì đó bay vút ra ngoài. Nhưng ngay sau đó, sấm sét lại ù ù nổi lên trên trời.
“Còn dám rình tôi à, mẹ kiếp, tôi đào mồ tổ tiên nhà các người hay cướp đàn ông của các người à!”
Giọng nữ càng lúc càng giận dữ, đầu Trần Tuyết Nhược lại căng lên lần nữa, nhưng ngay sau đó, tiếng sấm trên trời chợt biến mất.
“…” Vậy rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì thế này?
Ngay lúc cô ấy còn đang hoang mang, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi, rồi một thiếu nữ trần truồng xuất hiện trên biển đen cách Trần Tuyết Nhược ba bước chân.
Biển ấy đen ngòm, phẳng lặng, dưới mặt biển lại lấp lóe vô số đốm sáng đủ màu sắc. Có đốm thì bất động, có đốm lại nhảy nhót không ngừng, trông như những sinh vật có ý thức.
Còn người con gái đứng trên mặt biển kia có da trắng như ngọc, vóc dáng uyển chuyển, đường nét khuôn mặt như được ai đó tỉ mỉ khắc ra, đẹp đến mức khiến người ta phải giật mình. Cô khẽ vung tay, lập tức trên người hiện ra một chiếc sườn xám đen thêu chỉ vàng, mái tóc dài như thác nước cũng chỉ chớp mắt đã biến thành kiểu uốn sóng cổ điển tinh xảo.
Ngay sau đó, cô hơi nhướng đuôi mắt lên, trong vẻ giận dỗi vẫn toát lên nét quyến rũ: “Cô gái, mượn cơ thể cô dùng mấy hôm.”
Trần Tuyết Nhược chưa kịp phản ứng. Cô ấy sững sờ trước diễn biến hoàn toàn trái ngược với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội này.
Hơn nữa, cô gái trẻ này thật xinh đẹp!
Có lẽ vì vừa mới chứng kiến lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, lại thêm từ nhỏ đã mê mẩn những chuyện thần quái, nên giờ phút này Trần Tuyết Nhược không hề cảm thấy sợ hãi, cô ấy chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm cô gái kia, trái tim vô thức đập thình thịch liên hồi. ( truyện trên app T•Y•T )
Con người vốn dĩ đã nhát gan, đặc biệt là khi đối diện với những kẻ không phải người như bọn họ. Yên La thấy Trần Tuyết Nhược cứ đứng đực ra, còn tưởng cô ấy đã bị dọa cho ngây dại, bèn khẽ tặc lưỡi an ủi: “Yên tâm, chỉ mượn thôi, mấy hôm nữa sẽ trả lại.”
Con bé này có linh hồn thuần khiết, mệnh cách cao quý, không dễ bị khí tức của mình ảnh hưởng, lại còn có thể che giấu khí tức của cô, giúp cô né được thiên lôi, đúng là một chỗ trú chân không tệ. Vì thế cô mới vội vàng chui vào thân thể cô ấy.
Mặc dù ba luồng sấm sét không rõ nguyên nhân này đều đánh trúng cô, cô vẫn có cách để giữ cho linh hồn không bị tán loạn, nhưng sẽ rất đau đớn, hơn nữa còn mang đến cho cô rất nhiều phiền phức về sau. Coi như con bé này đã giúp cô một chuyện, Yên La nhướng mày, bổ sung thêm một câu: “Coi như báo đáp, tôi có thể giúp cô thực hiện một nguyện vọng. Nói đi, cô muốn gì?”
Lúc này Trần Tuyết Nhược mới bừng tỉnh: “Em… em muốn về nhà.”
Nghĩ đến chuyện kinh hoàng mấy ngày qua, lại nhớ tới ba ở nhà chắc đang sốt ruột muốn chết, Trần Tuyết Nhược bỗng chốc không còn tâm trí đâu mà mơ mộng gì nữa, cô ấy cố nén tiếng khóc nức nở, vội vàng cầu xin: “Chị tiên nữ ơi, chị có thể đưa em rời khỏi đây không? Em… em bị bọn chúng bắt cóc tới đây, bây giờ em chẳng ước gì khác, chỉ muốn về nhà ngay lập tức…”
“Đưa cô về nhà thì được, nhưng đừng để tôi nghe thấy hai chữ ‘tiên nữ’ nữa.” Yên La ghét cay ghét đắng cái đám thần tiên thanh cao tự phụ mà lắm điều kia, nghe vậy hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Tôi tên Yên La, cứ gọi thẳng tên tôi là được.”
Trần Tuyết Nhược không dám làm chị gái này phật ý, vội vàng cẩn thận đáp lời.
Thấy vậy, Yên La khá hài lòng, cô phẩy tay một cái, cảnh biển đen mênh mông trước mắt Trần Tuyết Nhược liền biến mất, thay vào đó lại là khu rừng núi tĩnh lặng ban nãy cùng cái hố to do sấm sét tạo ra.
Trần Tuyết Nhược sững sờ, cô ấy định nói gì đó nhưng bỗng phát hiện cơ thể mình tự động cử động mà không chịu sự điều khiển của bản thân. Cô ấy hoảng hốt, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được, chỉ có thể hét lớn trong lòng: “Yên… chị Yên La? Chị ở đâu vậy?”
“Tôi ở ngay trong ‘thức hải’ của cô, nơi cô vừa thấy đấy.” Giọng nữ thờ ơ vang lên khắp bốn phương tám hướng: "Linh hồn tôi mạnh hơn cô rất nhiều, nên hiện tại thân thể cô chỉ có thể do tôi điều khiển. Nhưng ngũ quan của cô vẫn còn kết nối. Nếu cô muốn nói gì thì cứ nói thầm trong lòng, tôi nghe được.”
*Thức hải: chỉ vùng linh hồn – trí óc của mỗi người
Cảm giác mất quyền kiểm soát cơ thể khiến Trần Tuyết Nhược theo bản năng có chút sợ hãi, nhưng giờ cô ấy đâu còn lựa chọn nào khác, đành phải nén nỗi bất an, nói: “Em hiểu rồi. Vậy bây giờ… chúng ta sẽ xuống núi sao?”
“Ừ.” Tuy vừa bất cẩn bị một sét đánh trúng nên bị thương, tạm thời không làm nổi chuyện gì lớn, nhưng sức mạnh vốn có của cô vẫn còn đó, Yên La tiện tay phẩy mấy cái, vết thương trên người Trần Tuyết Nhược tự động lành lại: “Nhà cô ở đâu?”
“Em ở…” Trần Tuyết Nhược còn chưa kịp nói xong, ánh đèn pin chập chờn từ bốn phía đã rọi tới, cô ấy giật mình, vội vàng nhắc nhở Yên La: “Những người đuổi bắt em tới rồi!”