Thiếu Niên Cố Chấp Giả Vờ Ngoan Ngoãn Lừa Dối Tôi

Chương 3: Chứng dị ứng người khác giới


1 tháng


Sau khi uống thuốc, cơn đau dạ dày đã thuyên giảm rất nhiều.

Chỉ là vừa rồi cô đau quá, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, bây giờ người nhớp nháp khó chịu nên Giản Lan cố ép mình đi tắm rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Giản Lan tỉnh dậy vì đói.

Lần này cô không dám ỷ mạnh nữa, xuống giường gọi một bát cháo nóng, sau đó đi đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một túi đồ ăn nhẹ, rau củ và các loại thuốc thông dụng khác.

Ăn xong cháo, cô cầm chiếc bánh nhỏ vừa đặt trên mạng, gõ cửa phòng hàng xóm đối diện.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, thiếu niên mặc đồ đen bình tĩnh nhìn cô.

"Em trai, hôm qua cảm ơn em rất nhiều, cái này là cho em." Nói xong cô đưa bánh kem đưa cho cậu.

Thiếu niên trước mặt trông không lớn tuổi lắm, có lẽ vẫn đang học đại học nên Giản Lan theo bản năng gọi cậu là em trai.

Đêm qua cô quá đau nên không để ý tới ngoại hình của cậu, nhìn kỹ hơn mới phát hiện ra em trai này có làn da trắng nõn, đôi mắt dài, sống mũi cao, môi hồng và hàm răng trắng, nhan sắc như này thừa sức debut được luôn chứ đùa.

Thêm vào là chiều cao mét chín, bờ vai rộng và vòng eo thon, cô đoán sẽ thu hút được rất nhiều người hâm mộ ngay khi ra mắt.

Phó Vọng đang định đưa tay ra nhận lấy thì nhìn thấy chiếc găng tay trắng cô đang đeo, đồng tử chợt co rút lại.

Đôi găng tay này vẫn còn nếp gấp lúc đóng gói, rõ ràng là mới được mua.

Cậu luôn để ý Giản Lan, nhưng chưa bao giờ thấy cô đeo găng tay.

Chẳng lẽ…

Một suy đoán táo bạo xuất hiện trong đầu cậu.

“Sao chị lại đeo găng tay vậy?” Cậu nắm chặt tay, phấn khích hỏi, nhịp tim không thể khống chế tăng lên.

Trong mắt Giản An Lan hiện lên vẻ mất tự nhiên, cô xấu hổ nói: “Thói quen của chị thôi.”

Ảnh hậu Gian Lan có ác cảm với đàn ông, trước khi xuyên sách, đây không phải điều bí mật gì.

Chỉ cần chạm tay vào người khác giới một chút, cô sẽ cảm thấy ghê tởm, muốn nôn.

Mà nói đúng ra, căn bệnh này có liên quan đến Tưởng Triều.

Từ khi dị ứng với người khác giới, cô luôn phải đeo găng tay lúc tiếp xúc với đàn ông, quay phim chụp ảnh với nam giới cũng phải căn góc hoặc có người diễn thay.

May cô không chuyên về phim tình cảm, nếu không sự nghiệp cô tan tành lâu rồi.

Trước đó, cô từng bị nhiều người chê cười, chế giễu, gọi cô là “Ngọc nữ thanh thuần”, không biết lập bàn thờ trinh tiết cho kim chủ nào.

Vì lo sợ sẽ bất cẩn tiếp xúc với nam giới nên cô có thói quen đeo găng tay mọi lúc.

Nhìn thấy phản ứng của Giản Lan, Phó Vọng đột nhiên nhếch khóe miệng, mỉm cười.

Thái độ của cậu thay đổi từ thờ ơ sang thân thiện.

"Ch ơiị, sao chị luôn đeo khẩu trang vậy? Chị là người nổi tiếng à?" Đôi mắt đẹp trong sáng, giọng ngây thơ vô hại, chỉ mang theo một chút tò mò như trẻ trẻ con.

Giản Lan theo bản năng sờ lên khẩu trang, nói bừa nói: "Không phải, chỉ là dạo này da của chị không được tốt lắm, không đeo khẩu trang giao tiếp được.

"Em hiểu rồi, chị mới chuyển đến đây ạ? Chị có muốn vào nhà em chơi chút không?”

Đối mặt với đôi mắt trong sáng của cậu, Giản Lan không nỡ từ chối.

Còn tầm tiếng nữa mới đến hẹn với Tiền Phái Phái, cô ngồi chơi với hàng xóm chút cũng được, chưa kể thiếu niên này tối qua còn vừa giúp cô.

Nghĩ đến đây, Giản Lan lập tức đáp: “Được”.

Cách bố trí ngôi nhà của thiếu niên thực sự rất đơn giản, đồ đạc ít hơn nhà cô rất nhiều.

"Em ở một mình à?" Giản Lan hỏi.

Vừa bước vào nhà, cô lập tức phát hiện trong tủ giày chỉ có một đôi dép lê.

“Vâng ạ, em và gia đình không hòa thuận lắm.” Phó Vong cúi đầu nói, vẻ buồn bã bao phủ lấy cả người.

Giản Lan lập tức nghĩ ra kịch bản bi thương máu chó: Thiếu gia nhà giàu bị bỏ rơi bên ngoài, nguyên nhân do anh em tranh giành tài sản với nhau.

Để sống trong căn nhà rộng như này, hẳn xuất thân của cậu khá tốt, nhưng hào môn vốn không có đúng sai, thiếu niên trước mắt có quan hệ không tốt với gia đình cũng là chuyện dễ hiểu.

“Trông em cũng không lớn lắm, vẫn đang đi học đúng không?” Thấy tâm trạng cậu hơi tệ, Giản Lan vội vàng đổi chủ đề.

Phó Vọng sửng sốt một chút, vẻ mặt ôn hòa vô hại: “Em học ở trường đại học A.”

Cô nghĩ cậu là sinh viên, vậy cậu giả vờ làm sinh viên là được rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play