Anh Trai Hàng Xóm Là Giáo Quan Quân Sự Của Tôi

Chương 5


1 tháng


17.

Thật ra nơi này nói cao cũng không phải mà nói thấp cũng không đúng.

Nhưng tôi lại không sợ chút nào.

Quả nhiên, tôi không ngã xuống đất, là Tiêu Lâm duỗi tay ra ôm lấy tôi.

Hai tay anh ôm lấy tôi, lúc đầu anh còn thấy hơi buồn cười, sau khi thấy rõ quần áo tôi đang mặc thì nhíu chặt mày.

Anh nhập ngũ lâu nhưng không phải là người ngốc.

Vừa nhìn đã biết tôi chuẩn bị đi đâu.

Giọng anh lạnh đi: “Không đi huấn luyện quân sự, buổi tối còn muốn ra ngoài chơi bời?”

Tôi không sợ anh chút nào, vừa mở miệng là hỏi ngược lại: “Không được sao?”

“Anh là ai cơ chứ?”

“Dựa vào đâu mà anh quản em?”

Nếu nói những lời này với người khác thì còn lâu họ mới cưng chiều dỗ dành tôi.

Chắc chắn sẽ tức đến sôi máo, sau đó trực tiếp ném tôi xuống để mông tôi nở hoa.

Nhưng đây lại là Tiểu Lâm.

Cho nên tôi không sợ.

Quả nhiên, có lẽ bệnh huyết áp thấp di truyền của Tiêu Lâm hôm nay được tôi chữa khỏi rồi.

Anh cũng tức giận, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Nhìn rất uy nghiêm, cũng rất dọa người.

Có thể do thấy dáng vẻ khiêu khích không sợ c.hết của tôi nên anh vẫn nhịn.

Anh nhẹ nhàng thả tôi xuống, lại nói tôi giẫm lên giày mình, đừng để chân trần chạm đất.

Trong lòng tôi vẫn giận anh, cũng hận anh, hơn nữa cũng còn tình cảm với anh.

Người này luôn làm những chuyện như vậy.

Khiến tôi dễ dàng đắm chìm vào anh, không giữ lại đường lui nào cho mình.

Trước kia tôi luôn nghĩ rằng một người lạnh lùng cứng rắn như anh trở nên ấm áp mềm mại như vậy chỉ có thể vì yêu.

Chờ đến khi tôi chủ động chìm sâu thì anh lại như nổi điên mà đẩy tôi ra.

Nếu như Tiêu Lâm là một người buông thả.

Thì tất cả đều có thể giải thích được, anh chính là thích nhìn phụ nữ đau lòng vì mình.

Nhưng anh là Tiêu Lâm, dựa vào đâu mà anh lại đối xử với tôi như vậy?

Sắc mặt Tiêu Lâm đen xì, mặt tôi còn đen hơn cả mặt anh.

“Không phải anh nói muốn đi xem mắt sao?”

Tôi ngồi trên nóc xe anh đi giày vào, mạnh mẽ nói: “Người nào cũng được, chỉ cần thích anh... em đều đồng ý!”

“Duyệt, duyệt hết!”

Tôi xua tay làm động tác đuổi muỗi: “Phê chuẩn!”

Tiêu Lâm xoay lưng về phía tôi.

Vì váy tôi ngắn, hơn nữa còn phải nâng chân lên đi giày, tư thế vừa thoải mái vừa không có chút dịu dàng nào, anh không muốn bất lịch sự nên dứt khoát xoay người đi.

Nghe tôi nói vậy anh cũng không tức giận, chỉ trầm giọng nói: “Em thích Hứa Nguyên Sinh?”

Tôi liếc mắt, bắt đầu nói nhảm: “Em thích bố của Hứa Nguyên Sinh!”

“Hôm nay em thích anh trai shipper! Em thích chú Lưu đầu trọc! Em thích chủ nhiệm Tiền! Em thích anh Ngôn Tử! Em thích anh!”

“Nhà anh ở biển à hay sao mà anh quản...”

Anh nói: “Được.”

Tôi nói lung tung để lấy lại sự can đảm, kết quả câu “quản rộng vậy” còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

Tôi: “???"

“Anh biết.” Anh vẫn rất bình tĩnh: “Em thích anh.”

18.

Tối nay trăng rất sáng, trời quang không bóng mây.

Chắc chắn ngày mai sẽ rất nóng.

Tôi ngồi trên nóc xe việt dã, làm như bình tĩnh đi giày, nhưng kéo kiểu gì cũng không kéo khóa lên được.

Càng cố thì càng loạn.

Không ai nói gì thật lâu.

Tôi không biết xấu hổ nói: “Anh biết từ khi nào?”

Lâm Tiêu quay lưng về phía tôi, giọng nói bình tĩnh: “Năm trước.”

“Sao anh biết được?”

Anh hỏi gì đáp nấy: “Lúc cứu nạn động đất bị đập đầu vào tường nên nghĩ thông.”

Tôi: “???”

Tôi tức giận: “Họ Tiêu kia, anh có ý gì? Ý anh là nếu không bị đập đầu hay bị tâm thần thì không để ý đến em?”

Tôi hoàn toàn quên mất bản thân còn là người có giấy chẩn đoán bệnh tâm thần từ bệnh viện top ba thành phố.

Tôi phát cáu, giày cũng không thèm đi, duỗi chân ra đá anh.

Tiêu Lâm bị đánh lén từ phía sau, nhiều năm như vậy đã tạo phản xạ cơ bắp cho anh, anh theo bản năng quay người giữ lấy chân tôi.

...Lực mạnh đến mức khiến tôi oai oái kêu la.

Anh tưởng rằng tôi bị đau nên lập tức nắm mắt cá chân tôi nghiêm túc xem xét, vẻ mặt vừa nghiêm trọng vừa khẩn trương, vì lo lắng mà trở nên dịu dàng, không còn là dáng vẻ lạnh lùng như sắt nữa.

Nhưng tôi vẫn kêu không ngừng, thậm chí còn chảy nước mắt.

Vì cảm thấy tủi thân.

Tôi uất ức khóc, nước mắt không ngừng lăn.

“Vì sao anh làm vậy với em?”

Tôi khóc chất vấn anh: “Nếu như anh không thích em thì anh nói những lời này làm gì? Để nhục nhã em? Anh điên à?”

“Em nói cho anh biết, em căn bản không xấu hổ, em thích anh, hơn nữa em cũng không sai! Hôm nay ông trời có xuống đây em cũng phải nói!”

Tôi nghẹn ngào: “Là do anh không dám đón nhận tình cảm của em, anh mới là người nên xấu hổ.”

Tình cảm thời niên thiếu vốn là như vậy.

Nhìn từ xa không chói chang nhưng lại gần mới biết nóng đến mức hại người hại mình.

Giờ phút này tôi nhìn anh khóc, nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực.

Vì mối tình không có kết quả, vì mối tình đầu nóng bỏng này, vì tình cảm chân thành tha thiết của tôi.

Lúc này cũng là lần đầu tiên tôi thấy nét mặt Tiêu Lâm có chút đau khổ.

Đau khổ, giãy dụa, xấu hổ không chịu nổi.

Tiêu Lâm sống hơn hai mươi năm, không thể nói mọi chuyện đều như ý, mọi thứ cũng chưa từng trôi chảy.

Dường như anh trời sinh đã mang theo một nhiệm vụ.

Mỗi một bước đi đều tính toán cẩn thận, mỗi một giây đều nghiêm khắc kiềm chế, mỗi một chuyện đều được tính trước.

Chỉ có tôi là điều duy nhất ngoài ý muốn trong cuộc sống anh.

Khiến anh thống khổ, khiến anh hoang mang, khiến anh giãy dụa, khiến anh không biết nên làm gì.

Thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy vui vẻ một cách kì lạ, điều này làm tôi cảm thấy người trước mắt mới là Tiêu Lâm tôi biết.

Tiêu Lâm tôi biết không phải là anh trong mắt người ngoài.

Vì ở trước mắt tôi, anh chưa từng là người hoàn toàn hoàn hảo.

Tiêu Lâm nhìn tôi, ánh mắt mang theo sự buồn bã không nói thành lời.

Nhưng đây cũng chỉ là chuyện ngắn xảy ra trong giây lát.

Anh lập tức điều chỉnh biểu cảm, áp giải tôi lên nhà, nhìn tôi vào phòng rồi mới rời đi.

Bố tôi vốn đang định nổi bão, thấy bầu không khí kì lạ giữa chúng tôi thì không tức giận nữa.

Sau khi Tiêu Lâm đi, bố tôi kéo tôi lại nói: “Đứa nhỏ này, không phải từ nhỏ con đã thích chơi với thằng bé rồi sao? Sao bây giờ lại chọc người ta tức giận rồi?”

Tôi bị chọc tức, đóng cửa phòng lại, làm sao cũng không mở cửa.

Bố tôi vẫn luôn gõ cửa, giọng ông truyền qua cánh cửa.

“Không phải một năm trước con tức giận cãi nhau với bố mẹ rồi trốn đến Đông Cương sao, không phải là Tiêu Lâm cưu mang con à?”

“Lúc đó thằng bé suýt mất mạng rồi!”

“Nghe nói con đến nó đã trốn ra khỏi phòng theo dõi đặc biệt để đến nói chuyện khuyên con về nhà đấy!”

Tôi ngây người.

“Số đứa nhỏ nhà họ Tiêu này cũng không tốt chút nên mới gặp phải con quỷ đòi nợ như con.”

Bố tôi làu bàu: “Con tùy hứng như vậy mà nó lại nguyện ý quản con...”

Rầm một tiếng, cánh cửa mở ra, bố tôi thiếu chút nữa va mặt vào cửa.

Mắt tôi đỏ ửng: “Xảy ra chuyện gì?”

“Sao anh ấy lại suýt mất mạng?”

19.

Một năm trước.

Tôi trải qua một cuộc sóng gió gia đình tan vỡ.

Ngày hôm đó cũng như một ngày bình thường.

Tôi tan học trở về nhà thì thấy bố mẹ đang ngồi đối diện nhau tại sopha phòng khách.

Trước mặt họ là hai quyển sổ chứng nhận ly hôn.

Đúng.

Họ ly hôn.

Hơn nữa không ai nói với tôi, cứ như vậy thẳng tay làm.

Tôi ngây người.

“Hai người đang đùa con sao?”

Tôi cầm quyển sổ chứng nhận màu xanh bằng da, mở tới mở lui để nhìn.

Tay tôi run rẩy, giọng cũng run theo: “Chuyện này không đùa được đâu!”

Nhưng bố mẹ tôi dùng nét mặt để nói cho tôi biết họ không nói đùa.

Đây là sự thật.

Họ ly hôn.

Nguyên nhân là tình cảm tan vỡ.

Bố tôi có bạch nguyệt quang, mẹ tôi khó vượt qua được chuyện này, hơn nữa họ phát hiện trái tim đối phương đã không còn hướng về nhau, đều không thể chịu nổi nữa nên nhanh chóng ly hôn.

Buổi tối hôm đó, bố tôi xách vali rời đi.

Cho dù tôi có gào khóc giãy dụa ầm ĩ như thế nào.

Ông ấy cũng không quay đầu lại.

Mẹ tôi không nói lời nào.

Bà ấy chỉ đắm chìm vào trong vòng xoáy công việc.

Bắt đầu liều lĩnh làm một người phụ nữ mạnh mẽ.

Khi đó, mỗi ngày đi học, mỗi giây mỗi phút tôi đều mơ rằng sau khi tan học về nhà phát hiện mọi thứ vẫn như bình thường.

Nhưng không phải như vậy.

Sau khi tan học, thứ tôi phải đối mặt chính là nồi lạnh và căn phòng trống rỗng.

Người lớn bọn họ giống như hai đứa trẻ đang giận dỗi nhau.

Không ai chịu bỏ qua cho ai.

Cũng không có ai quan tâm đến tôi.

Bọn họ đều rơi vào vòng xoáy bất hạnh, không còn sức lực để quản tôi.

Tôi chỉ là kỉ niệm cho cuộc tình thất bại này của họ.

Thứ duy nhất họ cho tôi là tiền.

Không ai quản, ngay cả cơm nóng tôi cũng không ăn.

Một tháng sau đó một mình tôi ăn mì tôm trong căn nhà trống rỗng.

Sau khi thử hết toàn bộ các loại mì tôm trên thị trường, cuối cùng tôi cũng không sống như vậy được nữa.

Tôi bắt đầu ra ngoài ăn cơm bụi.

Cũng không biết vì sao mà ăn một bữa cơm bên ngoài xong tôi bị viêm dạ dày nhập viện.

Trong bệnh viện, người khác đều là một nhà ba người, còn tôi chỉ có một mình cầm bình nước chạy qua chạy lại.

Lúc tôi yếu ớt ngồi trên mặt đất ôm bồn cầu trong nhà vệ sinh, tôi cảm thấy mình không làm được nữa rồi, tôi có thể sẽ cứ như vậy mà c.hết đi mất.

Quán tính ỷ lại trong một thời gian dài khiến tôi tìm đến người nhất định sẽ quản mình theo bản năng.

Tiêu Lâm.

Từ nhỏ đến lớn vẫn là như vậy.

Cho dù gặp chuyện, thiếu tiền, bài không biết làm hay đồ không mua được, chỉ cần tìm anh, anh nhất định sẽ giải quyết giúp tôi.

Khi đó tôi quá ốm yếu, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt.

Gọi cho đối phương nhưng không có ai nghe máy.

Tôi chỉ có thể để lại tin nhắn chờ cho anh.

Tôi ngồi bên cạnh bồn cầu, toàn thân rét run, âm thanh run rẩy suy yếu.

Tôi khóc nói: “Anh A Lâm, bố mẹ em ly hôn, không còn ai cần em nữa rồi, anh mau đến cứu em đi!”

Không có ai trả lời.

Tôi chỉ có thể cầm điện thoại tuyệt vọng chờ đợi.

Trong lòng tôi tin tưởng anh một cách mù quáng như vậy.

Đó chính là Tiêu Lâm đấy.

Một giây sau anh sẽ đến cứu tôi.

Giống như ngày trước.

20.

Bác sĩ đến còn nhanh hơn Tiêu Lâm.

Tôi sốt cao, ngất xỉu ngã trong nhà vệ sinh bệnh viện.

Cuối cùng bệnh viện cũng liên lạc được cho bố mẹ tôi.

Bố tôi lập tức hoảng hốt chạy đến.

Mẹ tôi đi công tác ở thành phố khác, bà ấy lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng không thể quay về trong đêm được.

Bố tôi mang cháo vào cho tôi.

Thấy tôi cả tháng ăn mì tôm gầy đến mức này, ông ấy vô cùng tức giận.

“Mẹ con đúng thật là... Một khi không đúng ý bà ấy là cái gì bà ấy cũng không thèm quan tâm!”

“Ngay cả con cũng vậy!”

Tôi uống cháo trắng.

Nước mắt rơi xuống bát cháo.

“Vậy còn bố? Bố cũng đâu có để ý đến con.”

Tôi nói: “Hai người có nghĩ đến con không?”

“Sau này bố tìm người mới, mẹ cũng có người khác, còn con thì sao? Con mãi mãi cũng không có nhà!”

Tôi gào khóc nói: “Con cũng không cần phải tiếp tục yêu cầu hai người. Hai người đều lừa đảo!”

Bố tôi bị thái độ của tôi chọc giận.

Nhưng ông ấy cũng rất áy náy, ông ấy biết ông ấy có lỗi với tôi.

Ông ấy ngồi xuống cạnh giường bệnh, muốn nói gì đó rồi lại thôi, thái độ cũng mềm xuống: “...Đợi mẹ con về bố sẽ nói chuyện với bà ấy.”

Tôi vừa đau lòng vừa bướng bỉnh.

Tôi chui vào trong chăn, bọc kín lấy bản thân mình, không nhìn ông ấy.

Nhìn tôi như vậy, bố tôi im lặng ngồi bên giường một lúc lâu, sau đó rời đi.

Đúng vậy.

Vẫn rời đi.

Khi đó tôi nằm trên giường khóc thút thít.

Nhìn điện thoại không có thông báo nào, trong lòng tôi xuất hiện một suy nghĩ gan dạ lớn mật.

Đúng vậy.

Tôi cũng muốn rời đi.

Tôi muốn rời khỏi ngôi nhà này, tôi không muốn mãi làm một đứa trẻ bị người khác vứt bỏ nữa.

Lần này... như thế nào cũng được.

Tôi cũng muốn bỏ rơi bọn họ.

Để họ phải trải qua cảm giác của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play