Cô Gái Nông Thôn Mềm Mại

Lại làm thêm một lần nữa


1 tháng

trướctiếp

  Trần Hương vừa thở hổn hển vừa khóc lóc, ‘’Đau quá…''

 

  Thật sự rất đau.

 

 Côn thịt của Liêu Thuân vừa thô vừa to, nơi đó của Trần Hương căng trướng.

 

  Cả người cô như bị xẻ ra làm hai, cơn đau làm cô không ngừng run lên. Khuôn mặt đẫm nước mắt như hoa lê đái vũ** hết sức đáng thương: ''Rút ra… Cầu xin anh, ra ngoài… Rút ra đi được không?''

 

 ''Cố nhịn một chút.'' Liêu Thuân cảm thấy hối hận khi không phát hiện ra sớm hơn, nếu biết trước anh sẽ làm đủ các bước dạo đầu cho cô, giọng anh nhẹ lại, kiên nhẫn dỗ dành cô: ''Một lát nữa sẽ không đau, ngoan.''

 

  Anh cố kiềm chế bản thân không nhúc nhích, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

 

 Mềm quá.

 

 Chết tiệt, trên người cô gái này không có chỗ nào là không mềm.

 

  Liêu Thuân mới dịu dàng hôn cô, một hồi lại giống như một con sói đói, thở hổn hển vừa hôn vừa mút cắn môi cô, đầu lưỡi thô dày của anh tham lam tiến vào khoang miệng cô, kéo lấy đầu lưỡi ngọt ngào lại thơm tho của cô vừa hút vừa liếm.

 

  Trần Hương bị hôn đến mức khó thở, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở đứt quãng, như rên rỉ vô cùng quyến rũ.

 

 Liêu Thuân một tay bắt lấy vú to của cô mà xoa nắn thật mạnh, hàm răng ngậm lấy đầu vú cứng rắn vừa mút vừa cắn, ăn xong  còn dùng chất giọng khàn khàn đầy dục vọng hỏi cô, ''Sao vú lại mềm thế, hửm?''

 

  Trần Hương bị liếm đế tê dại, tiếng rên rỉ phát ra trong miệng, cô cố gắng đẩy đầu anh ra, nhưng lại bị người đàn ông bắt lại, cố định hai tay trên đỉnh đầu.

 

  ''Còn đau không?'' Tuy là hỏi cô, nhưng cô còn chưa kịp trả lời  thì Liêu Thuân đã cắm vào trong cơ thể cô, mới cắm nhẹ vài cái, thấy gương mặt đáng thương của cô lại muốn khóc, anh lại cúi đầu hôn lên môi cô.

 

 Cắn môi cô rồi ngậm lấy đầu lưỡi cô, lại tha lam thọc đầu lưỡi của mình vào khoang miệng cô, bắt chước động tác cắm côn thịt đi vào.

 

  Côn thịt màu tím đen từng chút từng chút một đi vào huyệt non mềm mại, chưa được vài lần đã chảy ra dâm thủy, theo đó là một ít máu, anh lại cắm vào một lần nữa, cùng với nước xuân của cô mà hòa quyện cùng nhau.

 

  Liêu Thuân sướng đến mức muốn bại trận, sau hàng chục lần cắm thọc nông, anh không thể chịu đựng thêm được nữa mà giữ chặt eo nhỏ áp cô vào tường, tách hai chân cô ra bắt đầu thọc mạnh.

 

 Tiếng bạch bạch vang khắp phòng tắm, Trần Hương bị cắm mà rên rỉ không ngừng, giọng nói đứt quãng: ''Từ bỏ… Thật khó chịu…"

 

  Bụng cô đau nhói vô cùng, côn thịt kia chọc quá sâu, cảm giác trướng đến mức muốn tè ra quần. Cô nắm lấy cánh tay anh mà nhỏ giọng van xin, cầu anh làm chậm lại, cầu anh rút ra.

 

  Giọng nói nũng nịu của cô được Liêu Thuân thu hết vào tai, khiến anh muốn làm cô mạnh hơn nữa.

 

  Anh ngậm lấy môi cô, chặn hết âm thanh của cô, hai bàn tay to ôm lấy hai bờ mông đầy thịt của cô mà ấn xuống người anh, eo và hông lắc lư cắm thọc về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực càng lúc càng mạnh.

 

  Côn thịt màu tím đen men theo lối nhỏ tiến thẳng đến miệng tử cung, cọ tới cọ lui dọc theo nơi mỏng manh mẫn cảm mà nghiền nát va chạm. Trần Hương bị cắm đến đầu óc mơ hồ, hai mắt trợn trắng, trong đầu lóe lên ánh sáng. Cô khóc dài một tiếng, bụng dưới kịch liệt run giật.

 

  Nơi giao hợp giữa hai người chảy ra một luồng nước dâm thủy cùng vệt máu nhợt nhạt, Liêu Thuân biết cô đạt cao trào bèn thở hổn hển hôn lên môi cô, giọng khàn khàn hỏi cô, ''Bảo bối, có sướng không?''

 

  Trần Hương vẫn còn đang mắc kẹt trong dư vị cực khoái tột cùng, cơ thể cô co giật, đôi mắt thất thần nhìn lên trần nhà, giây tiếp theo đã bị khoái cảm liên tục trong cơ thể kéo về thực tại.

 

  Người đàn ông cầm đùi cô vòng qua hai bên hông, nâng mông cô lên không trung đẩy lên cắm xuống, tư thế này đi vào quá sâu, không được vài cái, Trần Hương đã khóc nức nở.

 

  Cô bị làm đến nối muốn đi tiểu.

 

  ''Em khóc cái gì?'' Liêu Thuân liếm nước mắt cô rồi hỏi, ''Anh làm em không thảo mái sao?''

 

  Liêu Thuân cúi đầu mắng một tiếng 'đm', đặt cô xuống và thay đổi tư thế, để cô ghé vào tường, bàn tay to đè lưng cô xuống tách mông ra chống côn thịt chọc vào.

 

  Trần Hương bị cắm đến cả người mềm nhũn, trong cổ họng thốt ra một hồi tiếng khóc nức nở.

 

  Liêu Thuân đưa một bàn tay bóp vú cô và kiểm soát cơ thể cô dựa vào anh để ngăn cô ngã xuống. Thắt lưng và hông của anh lắc lư đẩy hướng lên trên, vật nam tính nhanh chóng đi vào trong mà đưa đẩy ra vào.

 

  ‘’Đừng … Từ bỏ … Huhu … Van xin anh … Hỏng mất … Trướng quá … Huhu …'' Trần Hương bị cắm đến độ đùi run lên, trên gương mặt cô dẫm nước nước mắt, bụng cô trướng vô cùng. Côn thịt kia như muốn chọc mạnh vào tử cung làm toàn bộ bụng bắt đầu co rút và run rẩy.

 

  Ánh sáng trắng trong tâm trí cô lại ập đến, cô ghé vào trên tường, thút thít không ngừng.

 

  Liêu Thuân bị tiểu huyệt kẹp đến run rẩy, bèn rút ra áp vào bên hông cô bắn ra, tinh dịch đặc sệt phun ra rất nhiều chảy xuống mông cô.

 

  Anh lật người lại, cúi đầu cắn vào miệng cô, ''Thoải mái quá, chúng ta lại làm lần nữa đi.''

  

 ( **Hoa lê đái vũ = Hoa lên giữa cơn mưa: Vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để tả sự kiều diễm khi khóc của người phụ nữ đẹp.)

  

 

  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp