Thập Niên 70: Đừng Khuyên Tôi, Tôi Chỉ Muốn Trồng Trọt [Sảng Văn]

Chương 9


1 tháng

trướctiếp

Thế nào gọi là sắc bén như dao, chính là như thế này đây.

Mặt người nhà họ Vu đỏ bừng lên, vừa tức giận lại vừa thấp thỏm lo âu.

Mẹ Vu nắm lấy cánh tay Ninh Yên nói: “Không phải là chưa thành công sao? Tiểu Muội, mẹ cầu xin con.”

Ninh Yên bình tĩnh nhìn bà ta một chút, lúc này mới tủi thân nói: “Được rồi, tôi không phải là người keo kiệt, chỉ cần đồng ý ba điều kiện với tôi là được.”

Thực ra, cô cũng không ép Vu Tinh Tinh chết, vậy nên vớt vác chút lợi ích đi.

Vu Tinh Tinh vui mừng khôn xiết, quả nhiên mẹ cô ta chính là điểm yếu của Hồng Muội, sau này nếu có chuyện gì thì có thể dùng mẹ cô ta ra tay trấn áp cô.

Hai mắt mẹ Vu sáng lên, đừng nói là ba điều kiện cho dù là một trăm điều kiện cũng được: “Con nói đi.”

Ninh Yên giơ một ngón tay lên: “Đầu tiên, Vu Tinh Tinh phải viết thư xin lỗi.”

Sắc mặt Vu Tinh Tinh tái xanh, đậu má, làm sao cô có thể học được thủ đoạn giết người không thấy máu thế này?

“Tôi sẽ không viết, nhưng tôi sẵn sàng xin lỗi bằng miệng.”

Viết thư xin lỗi thì đó sẽ chính là nhược điểm, cũng là một quả bom vô hình, cô ta bị điên rồi mới viết.

Vẻ mặt Ninh Yên như thể không sao cả, đưa tay thu dọn đồ đạc vương vãi trên bàn: “Vậy thì cứ làm theo trình tự pháp luật đi, nên phán như thế nào thì phán, cũng đã đến lúc tôi phải rời đi rồi.”

Cô xách túi lên, thong thả ung dung bước ra ngoài, mặc kệ mẹ Vu có cầu xin thế nào cũng làm như không nghe thấy.

Nhìn bóng lưng cô sắp biến mất ở cửa, Vu Tinh Tinh không khỏi lo lắng nói: “Được, tôi viết.”

Hai tay cô ta run rẩy viết văn bản xin lỗi, mọi người nhìn nhau, hóa ra không phải không biết viết mà là không muốn viết.

Chậc chậc chậc, tâm tư thật nhiều, trong ngoài không đồng nhất. 

Vu Tinh Tinh đưa văn bản xin lỗi cho Ninh Yên, nhưng Ninh Yên không nhận, cô hất chiếc cằm thanh tú lên nói: “Thư xin lỗi không có chữ ký? Cô cho rằng tôi là đồ ngu à?”

Mọi người vừa xem mới biết, đấy, lại giở trò rồi, hình tượng mà Vu Tinh Tinh dựng nên đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Suy nghĩ muốn lừa dối cho qua của Vu Tinh Tinh đã bị nhìn thấu, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng vẫn mạnh miệng cố gắng níu kéo tôn nghiêm của mình: “Đây là lần đầu tiên tôi viết thư xin lỗi nên chưa có kinh nghiệm.”

Ninh Yên nghiêm túc gật đầu, “Ừ, ngay cả kiến thức thông thường cũng không có, lấy cớ giỏi đấy.”

"Phụt." Một tiếng cười khẽ vang lên trong đám đông, con gái giả của nhà họ Vu thật sự khá là đáng yêu.

Thẳng thắn, chính trức không giống như người nào đó là kẻ hai mặt.

Vu Tinh Tinh run rẩy ký tên, trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Ninh Yên bắt cô ta ký tên lúc này mới nhận sự xin lỗi: “Thứ hai, phải bồi thường tiền cho tôi, không cần nhiều, chỉ cần 110 đồng. Một xu cũng không thể thiếu.”

Vu Tinh Tinh tức giận, mặt đỏ bừng, trước đó cô ta chưa thể tìm ra số tiền đó đã đi đâu, không thể tự nhiên mà biến mất, trực giác mách bảo cô ta rằng số tiền đó vẫn còn trong tay đối phương.

“Sao cô lại còn muốn đòi tiền cơ chứ? Nhà họ Vu nuôi cô 16 năm...”

Ninh Yên phản bác: “Nhà họ Ninh cũng đã nuôi cô mười sáu năm, huề nhau thôi.”

Cho nên, đừng lấy công ơn dưỡng dục ra làm bắt cóc đạo đức, cô sẽ không để mình bị xoay vòng vòng đâu.

Vu Tinh Tinh càng cảm thấy ấm ức hơn: “Nhưng tôi ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải làm trâu làm ngựa…”

Ninh Yên không thích nghe lời này, nhân phẩm của người này rõ ràng có vấn đề.

“Lời cô nói có thể tin sao? Khi cô vu hãm hại tôi mặt không đỏ tim không đập, vừa nhìn liền biết cô chính là kẻ tái phạm.”

Vu Tinh Tinh sửng sốt, tức giận hét lên: “Cô nói bậy, tôi không có.”

Nếu cô ta không phản kháng lại thì Ninh Yên sẽ không đả lạc thủy cẩu, nhưng Vu Tinh Tinh chưa nhìn rõ sự chênh lệch thực lực giữa hai bên, sống chết không chịu nhận thua.

*Nhà nho chủ trương "bất vi dĩ thậm", nghĩa là không làm thái quá. Đối với kẻ thù địch, Lỗ Tấn thì cứ chủ trương "vi dĩ thậm". Từng đưa ra cái thuyết "đánh con chó rơi xuống nước" (đả lạc thủy cẩu). Nghĩa là đánh con chó đã ngã xuống nước rồi còn phải theo mà đánh nữa, để nó không lội được lên bờ mà quay cắn mình.

“À, tôi hiểu rồi, cô có nhân cách phản xã hội, tính cách đặc thù có độ công kích cao, không biết xấu hổ, không có điểm mấu chốt về đạo đức và thiếu nhân tính cơ bản nhất, loại người này rất nguy hiểm.”

Những lời này vừa nói ra, bầu không khí lại trở nên đông cứng, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Vu Tinh Tinh, hiện trường vô cùng xấu hổ.

Viên cảnh sát nhìn cô ta với ánh mắt dò xét, chỉ kém in dòng chữ "phần tử nguy hiểm" lên màn hình công cộng.

Da đầu Vu Tinh Tinh tê dại, vừa tức giận vừa sợ hãi, liều mạng lắc đầu, “Tôi không phải, cô nói bậy, cô chính là có chết cũng muốn đòi tiền.”

Ninh Yên bình tĩnh nói: “Con ma men sẽ không thừa nhận mình uống say, kẻ phạm tội cũng sẽ không thừa nhận mình giết người.”

"Cô..." Vu Tinh Tinh đổ mồ hôi đầy đầu, đầu óc rối bời, không tìm được lời nào phản bác, chỉ có thể bất lực nhìn cha mẹ mình.

Nhưng mẹ Vu chưa kịp mở miệng cầu xin sự thương xót thì Ninh Yên đã tỏ vẻ hận sắt không thành thép, lắc đầu thở dài.

“Về tiền bạc, tại sao lại là 110 đồng mà không phải 210, 310? Tôi chỉ muốn cho các người nhớ kỹ bài học này, đừng dễ dàng hãm hại người khác, hại người ắt sẽ gặp tai ương. Tôi đây là một lần suy nghĩ vì các người, dạy dỗ cho các người một bài học cũng như là phòng ngừa có người tiếp theo sẽ bị hại.”

Lời lẽ của cô chính đáng miệng đầy đạo lý, mọi người đều gật đầu đồng ý, cho rằng cô là người tốt, biết suy nghĩ vì mọi người.

Vu Tinh Tinh sửng sốt, những người này bị mù rồi sao? Bị tẩy nào hết rồi!

Vu Vĩ Thành đã nhận ra họ đã sai lầm ngay từ lúc ban đầu, đánh mất cơ hội làm chủ chuyện này, lẽ ra họ nên giải quyết riêng.

Phải nói, toàn bộ diễn biến của sự việc đều nằm trong sự điều khiển của Ninh Yên, khi nhận ra điều này, trong lòng ông ta lạnh toát: “Được, tiền này chúng tôi sẽ đưa.”

Coi như là mua một bài học đi.

Ông ta móc túi lấy ra số tiền lương mới nhận hôm nay tổng cộng là 80 đồng, ông ta là công nhân lâu năm, lương cao hơn người bình thường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp