Thập Niên 70: Đừng Khuyên Tôi, Tôi Chỉ Muốn Trồng Trọt [Sảng Văn]

Chương 8


1 tháng

trướctiếp

Dáng vẻ cô ta vô cùng đáng thương, giống như một nạn nhân vô tội.

Người đời thương xót kẻ yếu, thấy cô ta đáng thương, hàng xóm đã giúp đỡ khuyên bảo Ninh Yên đừng làm ầm ĩ lên.

Cách trả đũa thế này, Ninh Yên tỏ vẻ không phục: “Ý của cô là sao? Chính cô là người đã tố cáo tôi ăn trộm tiền, cũng chính cô đồng ý gánh chịu mọi hậu quả, bây giờ khóc lóc liền muốn đẩy trách nhiệm cho người khác sao? Còn xem hàng xóm như con hề, đùa giỡn họ trong lòng bàn tay, cô cũng giỏi thật đấy."

Đám hàng xóm: …

“Khóc sao, ai mà không biết khóc?” Ninh Yên vừa nói, hai giọt nước mắt lớn lập tức lăn dài trên mặt, cô đáng thương nói: “Tinh Tinh, cô nhất định phải ép tôi chết hay sao?”

Trả lại nguyên câu, không thiếu một chữ, thậm chí còn đáng thương, bất lực hơn cả Vu Tinh Tinh, bầu không khí tại hiện trường bỗng trở nên vi diệu.

Mọi người từng nghĩ rằng họ rất tốt bụng, nhưng bây giờ, họ cảm thấy mình như những kẻ ngốc.

Có phải tất cả các cô gái trẻ ngày nay đều lợi hại như vậy không? Chẳng ai là đèn cạn dầu cả.

Vu Tinh Tinh: ... Tôi làm không lại! Tôi thua!

Tâm tình của cha Vu rất phức tạp, ấn tượng của ông ta về hai cô con gái thật giả đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Một người hiền lành, ngoan ngoãn hiếu thảo lại là một cô gái mưu mô. Người kia hung bạo, bị nuông chiều đến mức không có đầu óc lại là người thông minh.

Ông ta là một người sĩ diện, là cán bộ trong nhà máy nên không thể chịu nổi tiếng xấu.

“Đồng chí cảnh sát, đây chỉ là bọn trẻ trong nhà đùa giỡn với nhau thôi. Bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay lập tức.”

Ninh Yên đang nghịch quai túi, sao vừa rồi ông ta không nói ra câu này đi? Hóa ra không phải con ruột là có thể ngồi tù, không liên quan gì đến ông ta đúng không?

“Cái danh lấy pháp luật ra chơi như vậy tôi không nhận, tôi còn muốn sống một cách ngay thẳng trong sạch. Tôi mong các chú cảnh sát sẽ thực thi pháp luật một cách công bằng, giữ gìn sự nghiêm túc của pháp luật nước ta, sự công bằng và chính trực là việc cần nhất đối với nhân dân như chúng ta.”

Lời này vừa nói ra, ai dám phản bác?

Nghe vậy, vẻ mặt của cha Vu thay đổi, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô một cách hung ác: "Vu Hồng Muội." Thế mà cô còn học được cách dùng đạo lý để đè ép người khác.

Môi đỏ Ninh Yên hơi nhếch lên, nghiêm túc nói: “Đồng chí Vu Vĩ Thành, đồng chí không chỉ là cán bộ trong nhà máy, mà còn là đảng viên, chí công vô tư, phấn đấu không ngại gian khổ, làm việc một cách công chính liêm minh là chuẩn tắc chẳng lẽ ông

..muốn cản trở sự công bằng của pháp luật hay sao? Hay là nên nói, trước này ông ở trong xưởng đã quen cái thói không quan tâm đến lợi ích tập thể mà chỉ lo cho lợi ích cá nhân của mình?"

Cô dừng một chút, thâm ý hỏi: “Hay là nên nói, ông có thói quen dùng quyền lực để chèn ép kẻ yếu?”

Nhà họ Vu như bị sét đánh thẳng vào đầu, ai nấy đều sợ hãi, những lời buộc tội này thật đáng sợ, nếu truyền ra ngoài, vị trí chủ nhiệm xưởng này của ông ta còn có thể giữ được sao?

Sắc mặt cha Vu tái nhợt, kinh hãi đến mức không nói nên lời, lời này cũng quá mức hung ác: “Mày...”

Vẻ mặt Ninh Yên lo lắng, thở dài một hơi.

“Nể tình chúng ta là cha con, tôi khuyên ông một câu, ông phải làm một người có lòng công bằng, không mưu đồ lợi ích cá nhân hay làm việc thiên về cảm xúc, như thế nhân dân quần chúng mới có thể phục ông, cấp trên mới có thể coi trọng ông. Ông ngàn vạn lần đừng vì một việc nhỏ mà làm hỏng thanh danh, làm hỏng nguyên tắc làm người, lời nói thật thì khó nghe, nhưng tôi thật lòng mong ông sẽ sống tốt.”

Nhìn xem, ý thức của cô ấy rất cao, vĩ đại chính trực đến mức nào, hoàn toàn là một người có tư cách kế thừa xã hội.

Ai chống lại cô đều không phải là người tốt.

Toàn thân Vu Vĩ Thành suy sụp, chuyện tốt chuyện xấu gì đều bị một mình cô nói, ông ta cảm thấy nghẹn họng muốn chết.

Ông ta nhìn thật sâu cô gái mười sáu tuổi này, cô rõ ràng là một con cáo nhỏ, thế mà ông ta lại cho rằng cô chỉ là một con ngốc.

Dáng vẻ ông ta nhìn thấy trước đó chỉ là giả, tại sao lại có thể như thế chứ?

“Tao chưa bao giờ biết mày lại giỏi ăn nói như vậy đấy.”

"Các người chưa bao giờ hiểu được tôi, muốn sống tốt thì phải giả ngu giả dại thôi." Ninh Yên cố ý liếc nhìn Vu Hồng Bân, ánh mắt mọi người không tự chủ được cũng nhìn theo cô. Á à, bỗng nhiên họ hiểu được cái gì rồi đó nha.

Cả người Vu Hồng Bân đều nổi hết da gà, không liên quan gì đến anh ta cả! Anh ta bị oan mà!

Giọng nói nhẹ nhàng của Ninh Yên lại vang lên: “Đương nhiên, các người có thể chọn lý do khiến mình cảm thấy thoải mái, ví dụ như là bị đả kích nên tính tình thay đổi.”

Lời này nếu suy nghĩ kĩ thì càng cảm thấy kinh khủng hơn.

Vu Vĩ Thành nhắm mắt lại, buộc mình phải nhẫn nại, sau khi cân nhắc tình hình, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Các đồng chí cảnh sát cứ làm theo quy định đi.”

Cảnh sát xem một màn kịch lớn, trong lòng cảm thấy rất phức tạp: “Dựa theo thủ tục, chúng ta trước tiên sẽ giúp hòa giải, nếu người bị hại chịu tha thứ, không truy cứu nữa thì có thể xử lý nhẹ nhàng.”

Trên thực tế, trong trường hợp này, tiền đề là người bị hại khởi kiện.

Vừa nghe lời này, Vu Tinh Tinh liền tỏ ra yếu đuối: “Tiểu Muội, xin lỗi, chị sai rồi, chị không nên chưa làm rõ sự việc đã xác định là em lấy trộm tiền, chị xin em tha thứ cho chị đi.”

Cô ta cong người khom lưng, cúi xuống thấp xuống tận dưới.

“Không thành thật, một chút thành ý cũng không có.” Ninh Yên khẽ lắc đầu, “Vu Tinh Tinh, cái tật xấu lớn nhất của cô chính là tự cho mình là thông minh, còn thông minh hơn so với người khác.”

Lời nói của cô đã chạm trúng tâm tư của Vu Tinh Tinh rồi phải không?

Vu Tinh Tinh tự hào vì mình là con gái cưng của ông trời, gặp nhiều may mắn, dù sao cô ta cũng là một cô gái đã được sống lại, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ta, lại có chút kiêu ngạo mơ hồ cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc.

Chính sự kiêu ngạo này đã khiến cô ta đánh giá thấp kẻ thù của mình.

“Phải làm như thế nào em mới có thể tha thứ cho chị? Em cứ nói đi, em muốn chị làm gì cũng được.”

Cô ta vừa đau khổ cầu xin vừa nháy mắt với mẹ Vu.

Mẹ Vu nhìn qua hai mắt đỏ hoe, “Tiểu Muội, con xem như là nể mặt mẹ mà tha cho con bé đi, con bé còn trẻ như vậy, nếu hồ sơ có vết nhơ, say này công việc và hôn nhân của con bé đều sẽ phải chịu ảnh hưởng."

“Chỉ là ảnh hưởng mà thôi, cũng không phải là chết người.” Ninh Yên lạnh lùng đáp: “Còn cô ta lại ôm suy nghĩ muốn tôi phải chết.”

Mẹ Vu vô cùng lo lắng, dù Vu Tinh Tinh có tệ đến đâu thì khi bà ta mang thai mười tháng mới có thể sinh cô ta: “Làm người thì phải rộng lượng, mẹ tin con là một cô bé ngoan ngoãn rộng lượng.”

Đây chính là bắt cóc đạo đức, Ninh Yên tức giận hừ một tiếng: “Ừ, thứ tôi mất đi chỉ là một cái mạng nhỏ, thứ Vu Tinh Tinh mất đi chính là danh tiếng! Người với người không giống nhau, con gái nhà họ Vu cao quý hơn so với dân chúng bình thường như tôi.”

Cô giơ ngón tay cái lên, nói một cách rất sống động: “Người nhà họ Vu, trâu bò.”

Mọi người hít một hơi, cô đúng thật là một bậc thầy nói xóc đầu người ta mà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp