Thập Niên 70: Đừng Khuyên Tôi, Tôi Chỉ Muốn Trồng Trọt [Sảng Văn]

Chương 7


1 tháng

trướctiếp

Cha Vu thấy thế đứng dậy nói: “Đừng tranh cãi nữa, để cảnh sát tới xử lý việc này đi.”

Cảnh sát bắt đầu ghi chép và kiểm tra, rồi lớn tiếng hỏi: “Các người đã mất bao nhiêu tiền? Tiền mệnh giá gì? Tiền đặt ở đâu? Khi nào thì phát hiện ra bị mất?”

Người nhà họ Vu hai mắt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều rơi vào Vu Tinh Tinh.

Vu Tinh Tinh do dự một lát rồi nói: “Tổng cộng có 110 đồng, mười tờ đại đoàn kết, hai đồng xu trị giá năm đồng, để ở trong phòng của tôi và cô ta. Lúc trước cô ta vẫn luôn ở trong phòng thu dọn đồ đạc, sau khi cô ta đi rồi tôi mới phát hiện."

Đám người vây xem sửng sốt, nhiều tiền như vậy sao? Tính chất của chuyện này giờ đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi.

Ninh Yên nhếch môi, kế hoạch trăm ngàn chỗ hở thế này chỉ có thể lừa những người không có não thôi.

“Không phải là tiền trong nhà sao? Tại sao bây giờ lại nằm trong tay cô vậy? Chẳng lẽ cô là người có quyền to đến mức nắm giữ tài chính trong nhà hay sao?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người trong nhà họ Vu đều thay đổi, Vu Hồng Bân vô thức nhìn cha mẹ mình với ánh mắt nghi ngờ.

Đúng vậy, cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Theo lý mà nói, cô ta vừa trở về không bao lâu, còn nhà họ Ninh lại nghèo nàn như vậy.

Ngày nay, mức lương trung bình hàng tháng chỉ ba bốn mươi đồng, như thế đã xem như là một số tiền rất lớn rồi.

Vu Tinh Tinh thầm kêu lên không ổn: “Này... số tiền này là cha mẹ cho tôi.”

Đương nhiên cảnh sát vẫn yêu cầu bằng chứng: “Hai vị, hai người đưa tiền khi nào? Xin hãy nói rõ thời gian và địa điểm.”

Mẹ Vu có chút xấu hổ: “Cái này...”

Ánh mắt cha Vu nhìn Vu Tinh Tinh thật sâu rồi nói: “Con bé vừa về đã thấy bất an trong lòng, nên đã lén đưa cho con bé một ít tiền để bù đắp những đau khổ mấy năm nay con bé phải chịu, cũng là để trấn an con bé.”

Vu Tinh Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm, Ninh Yên lắc đầu, không khỏi mỉm cười: “Thật là một hành động hào phóng.”

Cha Vu cau mày nói: “Mày lại nói chuyện cái kiểu quái gở gì nữa thế hả?”

Ninh Yên biết ông ta đang nói dối, ông ta rất coi trọng tiền bạc, sao có thể đưa nhiều tiền như vậy cho con gái mới về của mình?

“Tôi không phải con ruột nên ngay cả một xu cũng không nhận được.” Cô nhìn người đàn ông trẻ tuổi với ánh mắt kỳ lạ: “Nhưng tiền lương của đồng chí Vu Hồng Bân đều phải nộp lên, tiền trong túi hàng năm còn không vượt quá 10 đồng, anh... chẳng lẽ cũng không phải là con ruột sao?"

Mọi người đều nín thở, những gì cô nói rất có lý.

Sắc mặt Vu Hồng Bân vừa trắng vừa xanh, trong lòng cũng có nghi ngờ, ấn tượng tốt đẹp của anh ta với Vu Tinh Tinh bỗng chốc biến mất.

Chẳng lẽ anh ta đã bị Vu Tinh Tinh chơi cho một vố rồi hay sao?

Vu Tinh Tinh không ngờ được mọi chuyện sẽ thành như thế này, cô ta không ngốc, cô ta biết địa vị của đứa con trai duy nhất Vu Hồng Bân trong gia đình quan trọng như thế nào, nếu cô ta đắc tội với anh ta thì ngày tháng sau này sẽ không được sống tốt, trước ánh mắt không mấy thiện cảm của anh cả, cô ta có chút hoảng hốt: “Cô đây là châm ngòi ly gián, anh cả, anh đừng suy nghĩ nhiều.”

Ninh Yên khẽ mỉm cười: “Tôi đi rồi, chị hai không có ở đây, anh cả không được yêu thương, sau này nhà họ Vu sẽ là thiên hạ của cô, chúc mừng cô Vu Tinh Tinh.”

"Cô..." Vu Tinh Tinh cảm thấy vô cùng khó chịu, biết rõ là cô cố ý nhưng tình cảm anh em vẫn nảy sinh sự rạn nứt.

Nhìn sắc mặt Vu Hồng Bân khó coi liền biết, nét mặt chị dâu tương lai Kiều Lệ cũng trầm như nước, ánh mắt cũng đã thay đổi.

Đứng trước lợi ích, có rất nhiều ví dụ anh em sẽ phản bội nhau.

Ninh Yên nhẹ nhàng nói một câu đã hủy diệt liên minh mong manh của họ.

Vu Tinh Tinh tức giận đến mức muốn giẫm nát cô dưới chân: “Chú cảnh sát, thật ra không cần phải phiền phức như vậy đâu, chỉ cần lục soát… người và túi xách của cô ta thì sẽ biết chân tướng sự thật ngay thôi."

Đến bây giờ cô ta mới nhận ra mình đã phạm sai lầm, lẽ ra cô ta không nên vội vàng như thế, mọi việc chưa kịp sắp xếp kỹ đã ra tay.

Nói cách khác, chuyện này đủ dùng để đối phó với Vu Hồng Muội có đầu óc đơn giản, gặp chuyện chỉ biết tức giận và la hét mất kiểm soát.

Tuy nhiên, hiện tại Vu Hồng Muội đã tỉnh táo và lý trí, suy nghĩ sáng suốt hơn rất nhiều.

Sự thay đổi này quá lớn, cảm giác như trở thành một người khác... Nghĩ đến đây, trái tim Vu Tinh Tinh đập thình thịch, chẳng lẽ đối phương cũng sống lại sao?

Ninh Yên không biết cô ta đang nghĩ gì, liền đáp lại: “Nghe giọng điệu cô chắc chắn như vậy, làm cho tôi không nhịn được mà nghi ngờ đấy.”

Sắc mặt Vu Tinh Tinh tái nhợt, khó hiểu nói: “Cô nghi ngờ cái gì?”

Ninh Yên nhướng mày, cô ta sợ sao? Sợ cái gì? "Tôi nhắc nhở cho cô biết trước, vô cớ vu khống, cố ý hãm hại người khác là phạm pháp, nếu không lục soát được gì, cô sẽ bị phạt tù từ ba năm trở lên đấy." 

“Sao có thể…” Vu Tinh Tinh nhận ra mình đã lỡ miệng, nhanh chóng bù đắp: “Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, nếu không tìm được gì, tôi sẵn sàng vào tù.”

Quên đi, dù Vu Hồng Muội có sống lại hay không, cô ta vẫn tin rằng mình có năng lực hạ gục đối phương, vì cô ta biết được rất nhiều điều.

Bây giờ là cơ hội tốt nhất để tống Vu Hồng Muội vào tù! Có tiền án, cô sẽ không thể gả cao như kiếp trước nữa.

“Được.” Ninh Yên chỉ chờ đợi lời này của cô ta: “Lục soát đi.”

Không ai có quyền khám xét người khác, chỉ có bộ phận tư pháp mới có quyền.

Ngày nắng nóng mặc rất ít, Ninh Yên chỉ mặc áo sơ mi hoa và quần đen.

Một nữ cảnh sát đưa Ninh Yên vào một căn phòng, một lúc sau mới đi ra, lắc đầu nói: “Không có.”

Túi quần bị móc ra trống rỗng, còn áo thì không có túi.

Túi đựng quần áo bị lục soát, bên trong không có gì cả, không ai cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt rơi vào cái túi màu xanh quân đội căng phồng.

Nữ cảnh sát bước tới, mở túi xách lấy ra mọi thứ bên trong, gồm một hộp cơm bằng nhôm đựng bánh bao, một đôi giày giải phóng, một cây bút cũ, một lọ mực còn một nửa, vài cuốn sách, một cuốn sổ, vài viên kẹo.

Tất cả đều là đồ đã qua sử dụng, hộp đựng cơm bằng nhôm đã cũ kỹ đến mức có lẽ đã được sử dụng hơn mười năm.

Trong đó không có gì đáng giá.

Không có tiền, một xu cũng không.

Vu Tinh Tinh không thể tin nổi lao tới, điên cuồng lật tung đồ lên: “Chuyện này là không thể nào.”

Rõ ràng là cô ta tự tay bỏ tiền vào, sao tiền có thể biến mất được cơ chứ?

Cô ta tìm đi tìm lại nhiều lần nhưng vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.

Mọi người nhìn thấy thế, vẻ mặt đều có chút phức tạp.

Ninh Yên nhìn cô ta phát điên, bình tĩnh nói: “Vu Tinh Tinh, cô phải đi tù.”

Vu Tinh Tinh run rẩy cả người, bật khóc: “Tiểu Muội, cô nhất định phải ép chết tôi sao? Tôi thà chết cũng không muốn vào tù.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp