Thập Niên 70: Đừng Khuyên Tôi, Tôi Chỉ Muốn Trồng Trọt [Sảng Văn]

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

Chẳng lẽ, bây giờ cô đi trồng trọt. Nhưng cô không phải là người ở nông thôn, đất đai từ đâu mà ra cơ chứ?

Cô đang suy nghĩ thì có một cánh tay vươn ra tóm lấy cô một cách mạnh bao: “Vu Hồng Muội, cái đồ ăn trộm này, thế mà cô lại ăn trộm tiền.”

Là Vu Tinh Tinh, cô ta tức giận trừng mắt nhìn Ninh Yên.

Những người khác của nhà họ Vu đều đi theo vẻ mặt phức tạp.

Cô ta vừa hét lên, những người hàng xóm trong viện xôn xao chạy ra ngoài, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Đây không phải là con gái thật và giả của nhà họ Vu sao? Mấy ngày trước vừa quậy phá um tỏi, bây giờ lại làm sao nữa thế này?

Vu Tinh Tinh tức giận hét lên: “Sao cô lại trộm tiền trong nhà hả? Làm người ngay thẳng trong sạch không tốt sao?”

Không phải chứ? Mọi người nhìn nhau có chút nghi ngờ, chưa bao giờ nghe nói con gái nhà họ Vu lại có tật xấu như vậy.

Cha Vu cau mày nói: “Lấy tiền ra đây, chuyện này coi như xong, nhưng từ nay về sau mày đừng tiến vào cửa nhà họ Vu nữa. Nhà họ Vu chúng tôi không liên quan gì đến mày, mày ở bên ngoài cũng không thể tự xưng là con gái của nhà họ Vu."

Ninh Yên liếc nhìn ông ta một cái, lại nhìn Vu Tinh Tinh mang theo vẻ kiêu ngạo, đây chính là điều Vu Tinh Tinh muốn sao?

Lời Vu Tinh Tinh nói không ai tin, nhưng mọi người đều tin lời cha cô ta nói, dù sao bọn họ đều là hàng xóm cũ biết rõ mọi chuyện về ông ta, cho nên Lão Vu khá đáng tin cậy.

Mọi người nhìn Ninh Yên trách sôi nổi chỉ trích “Trời ơi, không ngờ Vu Hồng Muội lại là người như vậy.”

“Tôi ghét nhất là người tay chân không sạch sẽ, tuổi còn trẻ sao lại không học thứ tốt cơ chứ?”

“Cô bị đuổi ra khỏi nhà cho nên không cam lòng với muốn trả thù có đúng không? Đúng là lòng dạ hẹp hòi.”

“Tội cho nhà họ Vu tốn công nuôi dưỡng, thế mà còn bị cô ta ghi hận.”

Ninh Yên bình tĩnh nhìn Vu Tinh Tinh, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.

Cô không có lòng hại người nhưng người ta lại không chịu buông tha cho cô, vậy chiến đi. 

Mặc dù cô không có tình cảm nhưng cô lại là người ân oán rõ ràng, có thù tất báo.

“Tôi ghét nhất là có người đổ oan cho tôi, báo cảnh sát đi.”

Câu nói này khiến tất cả mọi người sửng sốt, đây là không chịu nhận sao? Hay là bản thân cô trong sạch?

Một bà thím tốt bụng không khỏi khuyên: “Báo cảnh sát cái gì cơ chứ, trả tiền lại là xong rồi, đừng làm như trẻ con. Đến đồn cảnh sát thì có ích gì?”

Thời buổi này có chuyện gì đều là ngầm giải quyết, trừ khi là chuyện lớn giết người phóng hỏa.

Bố Vu cau mày, ông ta không muốn làm to chuyện mang tiếng xấu cho nhà họ Vu.

Hai mắt Vu Tinh Tinh sáng lên, có chút kích động: “Tôi cũng đề nghị báo cảnh sát, để chú cảnh sát giải quyết vấn đề. Chúng ta là công dân tuân thủ pháp luật, trong mọi việc đều phải tuân theo pháp luật.”

Chỉ khi sự việc trở nên nghiêm trọng, thì đổi phương mới hoàn toàn không có đường lui vĩnh viễn không có cơ hội tranh đoạt với cô ta.

Lời này nghe thì không có gì không tốt, nhưng khi nghĩ kỹ thì lại cảm thấy như có gì đó không đúng.

Ninh Yên mím môi, bình tĩnh sờ túi, trống rỗng.

Thứ duy nhất bị động tay động chân là chiếc túi đeo chéo màu xanh quân đội.

Cô cụp mắt xuống, che đậy suy nghĩ gì đó.

Mẹ Vu thấy vậy muốn ngăn cản nhưng Vu Hồng Bân và Kiều Lệ đứng về phía Vu Tinh Tinh, còn cha Vu thì trung lập.

Cuối cùng, vẫn quyết định báo cảnh sát.

Lúc này, những người ngồi cùng bàn vừa rồi đã đứng ở hai bên đó gặp nhau, tình nghĩa cũng tan thành mây khói.

Ninh Yên nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán, một đôi mắt đen sâu thẳm, ánh mắt quét qua khuôn mặt của người nhà họ Vu, những người khác tự tin, nhưng ánh mắt mẹ Vu lại không được tự nhiên tránh né.

“Đồn cảnh sát ở gần đây, chúng ta đi bộ tới đó đi.”

“Được.” Vu Tịnh Tình là người mở miệng trước, sợ cô hối hận không dám đi.

Haha, thế mà còn không sợ? Đúng là giỏi giả vờ thật.

Ninh Yên xoay người đi ở phía trước, trong lúc không ai để ý cô cho tay vào túi, nhanh chóng lục lọi, quả nhiên tìm được một xấp tiền trong góc.

Haha, đúng như dự đoán, thủ đoạn cấp thấp như vậy, chỉ số IQ của nữ chính không cao gì cả.

Đồn cảnh sát.

Cảnh sát nhìn một đám người mênh mông cuồn cuộn bước vào, còn tưởng đã xảy ra án lớn gì kết quả vừa hỏi thì…

Vẻ mặt cảnh sát một lời khó nói hết, đương sự chạy tới thì không nói đi bây giờ ngay cả hàng xóm cũng chạy đến rốt cuộc là làm cái gì cơ chứ?

Ăn no rững mỡ hả?

Vu Tinh Tinh blah blah đã trình bày tình hình với cảnh sát với thái độ rất tích cực.

Nói xong câu cuối cùng, cô ta còn tốt bụng nói thêm: “Chắc đây là lần đầu tiên Tiểu Muội trộm tiền, còn mong các chú giải quyết nhẹ nhàng thôi ạ."

Vẻ mặt của cảnh sát trở nên phức tạp hơn: “Cô chắc chắn như vậy, chẳng lẽ là cô tận mắt nhìn thấy hay sao?”

Họ đã gặp qua đủ loại người, những suy nghĩ nhỏ nhặt của Vu Tinh Tinh cũng không thể giấu được khỏi mắt họ.

“Không, không.” Vũ Tịnh Tình lúc này mới ý thức được mình quá đắc ý vênh váo, vội vàng bổ sung: “Trong nhà chỉ có mấy người, ai cũng không có động cơ phạm tội, chỉ có Tiểu Muội..."

Cô ta xin lỗi liếc nhìn Ninh Yên, không nói gì thêm nhưng cũng hiểu ý.

Lúc này còn làm bộ làm tịch, đúng là khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Vẻ mặt Ninh Yên không cảm xúc giơ ngón tay cái lên: “Cô còn học cách tra án của cảnh sát sao, ghê gớm thiệt.”

Nói xong, cô xoay ngón tay cái xuống, vẻ mặt giễu cợt.

Mọi người: ...Đâm thẳng như thế này luôn sao?

Vu Hồng Bân không biết mình đã uống nhầm thuốc gì lại lớn tiếng quát: “Mày làm ra chuyện gièm pha như vậy còn có mặt mũi trào phúng người khác hay sao? Lại không biết ăn năn hối cải mày khiến tao quá thất vọng rồi.”

Ngay từ lúc ban đầu Ninh Yên đã không có cảm tình gì với anh ta rồi nên phản bác ngay tại chỗ: “Từ khi nào người nhà họ Vu trở thành sự thay thế cho pháp luật vậy? Nếu người nhà họ Vu nói ăn trộm là ăn trộm thì bộ tư pháp cũng phải tuân theo sao? Nhà họ Vu quá trâu bò, ghê gớm lắm à nha.”

Lại là một tiếng ghê gớm khác vang lên, toàn bộ nơi này rơi vào im lặng, yên tĩnh đến lạ thường, bầu không khí như đông cứng lại.

Giọng nói vô cùng tức giận của Vu Hồng Bân vang lên: “Mày nói bậy nói bạ cái gì đó hả.”

Ninh Yên không hiểu, không muốn làm người thân thì có thể làm người qua đường, tại sao một hai nhất định phải trở thành kẻ thù?

Nhưng nếu đối phương đã ra tay nhất quyết muốn gây rắc rối cho cô, cô cũng sẽ không khách khí.

“Thế này mà đã tức giận rồi? Tôi còn chưa nói anh là ăn trộm đâu.”

Những lời nói âm dương quái khí này khiến Vu Hồng Bân tức giận: “Thật may mắn, mày không phải là em gái ruột của tao.”

Tưởng có thể đả kích được Ninh Yên, nhưng Ninh Yên lại bình tĩnh đến đáng sợ: “Ừ, trong vạn cái bất hạnh, có một cái bất hạnh kinh tâm động phách gọi là anh trai Vu Hồng Bân.”

“Ha ha ha.” Đám đông cười ầm lên như tiếng heo kêu.

Vu Hồng Bân: …


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp