Thập Niên 70: Đừng Khuyên Tôi, Tôi Chỉ Muốn Trồng Trọt [Sảng Văn]

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Da bánh bao rất mỏng, nhân thịt tươi ngon mọng nước, Ninh Yên cắn một miếng gần hết phân nửa cái bánh bao, vị thơm ngọt tươi mát tỏa ra đầu lưỡi, ngon quá đi mất.

Bánh bao mềm mại, nhân vừa phải, nước sốt đậm đà, quả thật là cực kỳ thơm ngon.

Cô nuốt hai ba miếng, gấp không chờ nổi lại vồ lấy một cái bánh bao khác.

Lại húp một miếng canh cà chua trứng gà chua chua ngọt ngọt, trong bụng cô liền ấm áp, cảm động muốn khóc, hạnh phúc chết đi được.

Người nhà họ Vu mỗi người cầm một cái bánh bao thịt, động tác chậm hơn cô rất nhiều, nhìn đôi mắt cô đỏ hoe chỉ nghĩ cô không nỡ rời đi.

Vu Tinh Tinh tức giận, muốn chơi cái trò ăn vạ trong nhà sao, mơ cũng thật là đẹp.

Cô ta đảo mắt, nhẹ nhàng nói: “Em đừng khóc nữa, cha mẹ cầu xin hai người cho Tiểu Muội ở lại đi.”

Vẻ mặt nguời nhà họ Vu khó xử, giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Lệ vang lên: “Tinh Tinh, em quá tốt bụng rồi, nhưng điều kiện  trong nhà cũng không dư dả gì, nuôi thêm một đứa con cũng đã vất vả, em đừng làm cho cha mẹ khó xử. "

"Con…” Vu Tinh Tinh tỏ vẻ áy náy, “Xin lỗi, con không nghĩ nhiều như vậy, cha mẹ, nếu không mấy cái bánh bao thịt còn dư lại cho em ấy mang đi hết đi.”

Hừ, cứ coi như là tống cổ ăn mày.

Đây là bánh bao thịt mà cha Vu mang từ căng tin nhà máy về, ngày nắng nóng lười nấu cơm, hôm nay vui mừng vì được phát lương nên đã mua đồ ăn ngon.

Cha Vu nhẹ nhàng thở dài: “Được rồi, mang đi đi.”

Vu Tinh Tinh thử thái độ của người nhà họ Vu, trong lòng thầm vui mừng, không khỏi đắc ý nhìn Ninh Yên, muốn xem dáng vẻ bị tổn thương của cô như thế nào, nhưng cuối cùng chỉ thấy Ninh Yên ngấu nghiến ăn đồ ăn ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên.

Cô ta đấm một quyền rất mạnh nhưng lại như đánh vào bông khiến Vu Tinh Tinh vô cùng thất vọng.

Ninh Yên ăn xong một cái nữa, nhanh chóng lấy hộp cơm ra, gói bốn cái bánh bao thịt còn lại với tốc độ cực nhanh, vui mừng như muốn bay lên.

Thế này đủ để cô được ăn một bữa no nê, vui quá đi mất, không có gì quan trọng bằng việc ăn uống cả.

Ăn xong, mẹ Vu kéo cô vào phòng, lặng lẽ lấy ra năm mươi đồng và các loại phiếu đưa cho cô.

Ninh Yên động tâm, trong người cô không có một xu nhưng cô không thể nhận số tiền đó, cô không muốn nợ nhà họ Vu một chút ân tình nào.

Tất cả kết thúc ngay bây giờ đi.

“Cám ơn mẹ, nhưng con không thể lấy, mẹ nhớ bảo trọng bản thân. Chúc mẹ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”

Mẹ Vu không khỏi đỏ mặt: “Sau này nhớ quay về gặp mọi người thường xuyên hơn nhé.”

“Được.” Ninh Yên vui vẻ đáp lại, nhưng cô biết điều này là không thể, ngoại trừ mẹ Vu ra, không có ai khác chào đón cô cả.

Ninh Yên nhìn quanh, đột nhiên cô mở cửa ra một bóng người ngã vào.

Là Vu Tinh Tinh, cô ta lảo đảo vài bước sau đó đứng vững, thầm chửi thầm trong lòng nhưng trên môi lại nở nụ cười: “Tiểu Muội, khi đi em đừng quên mang theo túi đồ nhé.”

Dường như người bị bắt quả tang nghe lén không phải là cô, còn cười một cách tự nhiên phóng khoáng, điều này thể hiện tố chất tâm lý tốt của cô ta rất tốt.

Khóe miệng Ninh Yên hơi nhếch lên, cũng lười so đo với cô ta, cầm cái cặp sách màu xanh quân đội trên bàn ăn nhìn quanh, cha con nhà họ Vu và Kiều Lệ đều không biết đã đi đâu mất rồi.

“Mẹ, giúp con tạm biệt cha và anh trai nhé, con đi đây.”

Cô bước ra khỏi nhà họ Vu mà không có chút lưu luyến nào, nhưng cô không biết rằng Vu Tinh Tinh ở phía sau đang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng khó tả.

Nhưng dù có biết thì cô cũng không quan tâm.

Chiều hoàng hôn buông xuống, ánh sáng mờ nhạt của mặt trời lặn.

Ninh Yên đi dọc theo con đường xi măng, hai bên là những ngôi nhà trệt giống hệt nhau, khói bay khắp nơi, không khí tràn ngập mùi thức ăn.

Khói lửa nhân gian là mùi vị êm dịu nhất đối với lòng người, ấm áp mà lại bình thường, cô thích nó.

Cô tính toán một chút, quyết định đến nhà họ Ninh một chuyến trước, dù thế nào đi nữa thì cô vẫn phải giải quyết vấn đề đăng ký hộ khẩu.

Ngày nay việc đăng ký hộ khẩu bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, những người không có hộ khẩu sẽ bị coi là vô gia cư và sẽ bị bắt giữ.

Cô định đăng ký hô khẩu ở nhà họ Ninh trước, mỗi tháng cô sẽ trả phí bảo hộ... Không đúng, là phí trực thuộc.

Cô là một người ích kỷ lạnh lùng, chỉ nói chuyện lợi ích chứ không nói chuyện tình cảm.

Làm cô chị cả ngậm đắng nuốt cay vất vả nuôi các em nhỏ? Không có khả năng.

Tự nguyện hy sinh bản thân, cắt bỏ máu thịt của chính mình để lót đường cho người khác? Chuyện đó càng không thể.

Từ trước đến nay cô luôn cho rằng chỉ cần yêu bản thân mình là đủ, đó là một trong những lý do khiến cô có thể sống lâu như vậy trong tương lai.

Bây giờ, việc ưu tiên hàng đầu là làm thế nào để nuôi sống bản thân và tìm ra cách sống phù hợp với mình.

Trước kia sau khi cô đi học về thường xuyên đi làm công nên đã học được nhiều kỹ năng khác nhau, bao gồm lái xe, máy tính, chụp ảnh, quay video, trang điểm, làm món tráng miệng, vẽ tranh,..., nhưng ở thời này lại không thể sử dụng những kỹ năng đó.

Sau này cô thức tỉnh dị năng của mình là thuộc về hệ không gian nhưng nó chỉ có khoảng 2m², chính là một thứ râu ria không cần dùng đến.

Khoan đã, không gian cũng đến đây theo cô sao?

Trong giây lát, cô vui mừng đến mức kiểm tra không gian của mình.

Trong đó không có đồ ăn, sau này đồ ăn sẽ được xem là bảo bối, cô lại không có bản lĩnh lấy được chúng.

Chỉ có sách và hạt giống, sau này là những thứ vô dụng nhất, có ném xuống đất cũng không ai muốn.

Trong tương lai sức mạnh là thứ quan trọng nhất thì ai còn thèm đọc sách nữa cơ chứ? Mỗi việc để bản thân sống sót là đã tiêu hao hết năng lượng.

Còn về hạt giống, đất cằn cỗi không có một ngọn cỏ, không có gì mọc lên được.

Năm đó, đồng bạn của cô chỉ lấy những loại hạt giống lương thực chủ yếu như ngô, gạo, loại có thể ăn trực tiếp của một công ty hạt giống.

Mà cô cũng đã sưu tầm một phần, trong lòng mong rằng tận thế sẽ sớm kết thúc, để nó sẽ trở thành một mồi lửa, mồi lửa hy vọng cho con người.

Dù sao cô cũng là sinh viên đứng đầu đại học nông nghiệp, có thể coi là tố chất nghề nghiệp.

Ban đầu cô chọn chuyên ngành này vì nó được nhà nước trợ cấp và mức độ cạnh tranh không quá lớn.

Sau khi vào đại học, cô đã thể hiện được sự tài giỏi của mình, nhận được nhiều tiền thưởng khác nhau, vượt qua mọi trở ngại để có được một suất ở lại trường, cô có một tương lai tươi sáng, nhưng thật đáng tiếc tận thế lại đến.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp