Bạch Nguyệt Quang Của Nhiếp Chính Vương

Chương 6


2 tháng


Ta khẽ quay đầu thì chợt phát hiện Ung Nam Minh đã đến đây từ lúc nào.

Y tiến lại rồi tựa vào vai ta, lấy tay xoa xoa mi tâm, uể oải bảo:

“Phu nhân ta say rồi. Vi phu muốn về nhà...”

Ách -

Sao vương gia nhà ta lại có thể đáng yêu đến thế chứ?

Ta ngẩng đầu đối mặt với Ưu Mễ, có hơi lúng túng bảo:

"Cái đó... Phu quân ta có hơi mệt rồi, nếu không có việc gì nữa thì xin phép cáo từ.”

Nói vừa dứt lời, ta liền dẫn Ung Nam Minh rời đi.

Mà ở một góc mà ta chẳng hay biết, Ung Nam Minh vốn chẳng hề say, y liền đưa mắt nhìn về phía Ưu Mễ, nở một nụ cười đắc thắng.

"Công chúa..." Ưu Mễ lên tiếng gọi.

Làm cho ai kia đột nhiên giật mình, tiếp tục giả say tiếp:

“Phu nhân, đã về đến nhà rồi sao?”

"Chưa về, chàng bình tĩnh chút." Ta qua loa đáp.

“Còn có chuyện?”

“Bệ hạ có lời muốn hỏi..."

“Người nói đi."

“Công chúa sẽ tha thứ cho bệ hạ chứ?”

Ta suy nghĩ một hồi rồi nhếch môi cười khổ:

“Nếu từng có lỗi, tại sao phải cầu tha?"

“Nếu muốn cáo lỗi thì hãy đợi xuống dưới suối vàng để hỏi ý mẫu thân ta đi.”

Nói rồi, ta liền quay lưng dẫn Ung Nam Minh rời đi. Để lại đại tướng quân Ưu Mễ ở đó bơ vơ một mình.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play