Bạch Nguyệt Quang Của Nhiếp Chính Vương

Chương 5


2 tháng


Nhiếp chính vương nhìn thấy chén trà cùng với vết bỏng trên tay, liền lấy vội ngay chén trà.

Choang - Chén trà vỡ thành từng mảnh, vương vãi khắp sàn.

“Đừng có thách thức giới hạn của bổn vương.” Ung Nam Minh nghiêm nghị bảo.

Thái hậu và nữ nhân bên cạnh bà sợ vỡ mật, không dám hó hé nửa lời.

Trước khi rời đi, nhiếp chính vương còn không quên nghiêm nghị nhắc nhở:

“Thái hậu nương nương, vui lòng giáo huấn kỹ cháu gái họ của người."

“Nếu người không giáo huấn được, vậy thì sẽ có người thay nương nương giáo huấn nàng ta.”

 

“Úi... Nhẹ, nhẹ chút..."

"Đau..." Ta lên tiếng nức nở kêu.

Nhiếp chính vương một bên thoa thuốc cho ta, một bên không khỏi trách móc:

“Nàng đấy, bị bắt nạt còn không biết phản kháng sao?!”

Ta khẽ cúi đầu, bộ dạng có hơi ấm ức, lí nhí bảo:

“Người có lòng phản kháng là người có lòng quả cảm rất lớn, không thì phải có hậu thuẫn vô cùng vững chắc mới dám phản kháng."

“Ta cái gì cũng không có thì sao dám phản kháng chứ? Ta vẫn còn muốn sống...”

“Sao lại không có được chứ?"

“Nàng thích thì cứ việc làm. Vi phu sẽ hậu thuẫn vững chắc cho nàng.”

Không biết lời y nói là thật hay giả, nhưng nghe những lời từ chính miệng y nói ra, ta quả thật có phần rung động.

Không lâu sau đó, Lôi quốc cử sứ thần đến Ung quốc ghé thăm. Nghe bảo, sứ thần lần này lại là đại tướng quân Ưu Mễ, một vị bằng hữu mà ta đã kết giao nhiều năm trước.

Gặp nhau ở trong yến tiệc, Ưu Mễ hẹn riêng ta ra ngoài hành lang trò chuyện, bảo là có trọng sự cần bàn.

"Chiêu An, nàng gầy rồi." Đại tướng quân đau lòng bảo.

Có lẽ là do di chứng cơn sốt kia nên trọng lượng của ta có hơi sụt giảm:

“Gầy sao? Dạo gần đây ta ăn rất nhiều ha ha...”

Để y không hỏi quá sâu về chuyện cá nhân, ta liền hỏi sang vấn đề khác:

“Ngài hẹn ta ra đây để bàn về trọng sự, không phải chỉ để nói những chuyện vặt vãnh này thôi đấy chứ?”

Ưu Mễ ngập ngừng một vài giây rồi bối trả lời:

“Lôi quốc vừa mới trải qua một đợt thanh trừng hậu cung."

Ta mở đó mắt, ngạc nhiên hỏi lại: “Thanh trừng hậu cung?!"

Sau đó đại tướng quân liền kể cho ta đầu đuôi câu chuyện…

Phụ hoàng ta đúng thật là có phúc. Ông có 14 người con nhưng 13 người kia đã là thay nam nhân khác nuôi con.

Chỉ có ta, một công chúa bị thất sủng nay lại trở thành công chúa duy nhất của ổng…

Tại sao lại có thể khẳng định ta là con của quốc vương Lôi quốc ư?

Ngày xưa, mẫu hậu ta bị kẻ gian hãm hại với tội danh “hồng hạnh vượt tường", phụ hoàng ta nghi ngờ ta không phải con ông nên đã thực hiện nhiều cách giám định huyết thống, cuối cùng giám định tương thích mới giữ lại một mạng cho ta.

Thế sự luân chuyển, nay ông ấy đã không sinh được con, lại bị cả hậu cung cắm sừng, xem có tức cười không chứ?!

“Chuyện của mẫu hậu nàng năm đó, bệ hạ cũng đã tra lại, quả thật là bị kẻ gian hãm hại...”

“Bệ hạ hối hận không thôi..."

“Bệ hạ bảo, muốn đưa công chúa về nhận tổ quy tông. Nếu công chúa không muốn liên hôn, vậy thì không cần liên hôn nữa."

“Ta có cách để đưa người về Lôi quốc an toàn...”

Lòng ta lúc này ngũ vị tạp trần, cũng không rõ là loại cảm xúc gì nữa.

“Bây giờ minh oan thì có tác dụng gì chứ? Minh oan có thể khiến mẫu thân ta sống lại sao?"

“Minh oan không thể khiến mẫu thân người sống lại, nhưng có thể khiến linh thể của mẫu thân người được an nghỉ mà?”

“Nực cười...”

"Công chúa, cái đó..."

“Thật ra ta...”

Ưu Mễ còn đang ấp úng định nói gì đó thì từ xa kia có tiếng người truyền đến:

“Vương phi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play