Bạch Nguyệt Quang Của Nhiếp Chính Vương

Chương 4


2 tháng


Hôm nay ta và Ung Nam Minh nhập cung, chủ yếu là ra mắt hoàng thất.

Nghi lễ này đáng lý phải được thực hiện ngay sau khi thành hôn. Nhưng vì bệnh tình của ta triền miên kéo dài, bây giờ mới có cơ hội nhập cung.

"Tham kiếm bệ hạ.” Ung Nam Minh qua loa hành lễ.

"Bái kiến điện hạ." Ta bắt chước hành lễ theo.

"Miễn lễ, miễn lễ.” Hoàng đế hí hửng bảo.

Ta ngước đầu nhìn lên, chỉ phát hiện thiếu niên tầm khoảng mười lăm mặc hoàng bào đang ngồi trên ngai vàng.

Vị thiếu niên khuôn mặt có phần trẻ con, nhìn thế nào cũng chẳng nhìn ra được khí chất của một đấng anh quân.

Ta quay đầu nhìn về phía Ung Nam Minh.

Chậc chậc, quả nhiên…

Trong lúc mải mê suy nghĩ, ta không hề biết vị tiểu hoàng đế kia đã từ trên ngai vị giờ đây lại đứng trước mặt ta từ lúc nào.

“Vương phi, sự việc hắc y. Là do trầm thất trách." - Hoàng đế cung kính khấu đầu nhận tội

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ta không khỏi hốt hoảng xua tay.

"Bệ... Bệ hạ...?!"

"Là trầm đã cố ý sai người tráo hỷ phục của Hoàng thúc." Nói rồi, hoàng đế còn lém lỉnh nở một nụ cười tự đắc.

"Bệ hạ, xin hãy hành sự cẩn trọng." Ung Nam Minh hắng giọng, nghiêm túc nhắc nhở.

Hoàng đế chu miệng, mấp máy môi rồi nói lí nhí:

"Nếu biết trước vương phi là người đó, ta đâu cần phải hao tâm tổn sức đến thế chứ?"

Người đó là ai?!

Sao ta thấy hai người này dường như có bí mật gì ấy nhỉ? Người người thay nhau đồn thổi, quan hệ của nhiếp chính vương và tân để như nước với lửa. Mà hình như, quan hệ của hai người này không giống như trong lời đồn lắm thì phải?!

Trong lúc ta còn đang chìm trong miên man suy nghĩ thì từ bên ngoài có một ma ma tiến vào:

“Vương phi nương nương, thái hậu cho triệu kiến người."

Ta khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi. Ung Nam Minh cũng có ý định đi theo. Nào ngờ, ma ma khẽ quay đầu, nhấn mạnh nhắc nhở:

“Thái hậu chỉ cho triệu kiến một mình vương phi nương nương thôi ạ.”

Ta đưa mắt ra hiệu với Ung Nam Minh với hàm ý "chàng yên tâm”, sau đó liền hành lễ cáo từ rồi cùng ma ma rời đi.

“Thần thiếp bái kiến thái hậu nương nương.”

“Ái chà, với cái diện mạo này. Bảo sao không khiến cho nhiếp chính vương thần hồn điên đảo cho được.”

"Nghe đồn nữ nhân Lôi quốc giống hồ ly tinh, quả nhiên chẳng sai chút nào.” Một giọng nữ thánh thót đột nhiên vang lên.

"Còn không mau thực hiện nghi thức dâng trà." Thái hậu nói vừa dứt lời, liền có một ma ma đưa một chén trà nóng đến trước mặt ta.

Ta tay nhận lấy chén trà, rồi bắt đầu thực hiện nghi thức dâng trà:

“Mời Thái hậu nương nương thưởng trà."

“Ngươi và nhiếp chính vương vừa mới thành hôn, việc ở vương phủ vẫn chưa biết cách cai quản nhỉ?"

Tay của ta bị bỏng vì nóng, thế mà thái hậu vẫn chẳng hề muốn nhận lấy chén trà. Rõ ràng là cố ý mà.

“Bẩm thái hậu, mọi chuyện vẫn được xử lý ổn thoả ạ."

“Vương phủ rộng lớn như thế, vậy mà chỉ có mỗi mình ngươi. Chi bằng cho thêm vài thiếp thất vào phủ, ngươi thấy thế nào?"

Ta nhìn vào nữ nhân đang nhõng nhẽo bên cạnh thái hậu, đại ý cũng hiểu được dụ ý tám phần:

“Thái hậu nương nương minh xét. Ta tuy là chính thê nhưng cũng không có quyền hạn lớn đến mực can thiệp vào hôn sự của nhiếp chính vương."

“Nếu thái hậu đã có lòng, chi bằng mời nhiếp chính vương đến đây để hỏi thăm ý kiến của ngài ấy, người thấy thế nào?”

Thái hậu và nữ nhân bên cạnh tức đến sầm mặt, đồng thanh quát:

“Ngươi đừng có mà không biết điều.”

"Thê tử của bổn vương, tại sao phải cần biết điều với người khác chứ?” Giọng nói uy áp của một nam nhân truyền đến, khiến cho cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play